Sau khi Tạ Minh Triết đi xuống sân khấu thì tới lượt bốn vị bạn học khác cũng được rút trúng.
Bốn người lần lượt đi lên sân khấu lớn khiêu chiến với khách quý Đường Mục Châu, mà Đường Mục Châu cũng dùng phương thức hướng dẫn rất ôn hòa để quyết đấu với các đàn em này.
Tuy nhiên, so với Tạ Minh Triết thì trình độ của bốn người khác lại một lời khó nói hết, có thả sai kỹ năng, có đem lộn thẻ bài, thậm chí vì quá căng thẳng mà ngay khi mở trận lại không gọi ra được tấm thẻ bài nào, ngẩn người tại chỗ, sau 5 giây đếm ngược thì bị hệ thống phán thua cuộc…
Toàn bộ khán giả được một trận cười vang, Đường Mục Châu cũng vô cùng bất đắc dĩ, hắn có tâm hướng dẫn, nhưng dù sao thì người có thể chân chính lĩnh ngộ được lại là số ít, đa số khán giả may mắn được rút trúng đều có thực lực cực kỳ bình thường, cả bốn người đều nhanh chóng thua trong tay Đường Mục Châu.
Đám khán giả đang xem live stream trên mạng cũng cảm thấy người khiêu chiến đầu tiên lợi hại nhất, có người còn hỏi thăm tư liệu về Tạ Minh Triết: “Cái anh đầu tiên ở khoa mỹ thuật đúng không? Vừa đẹp trai lại còn biết vẽ tranh, là mẫu người lý tưởng của tui đó!” “Cậu Tạ này đúng là quá lợi hại, dẫu Đường thần chưa dốc toàn lực nhưng dù gì ảnh cũng từng là quán quân solo, rất hiếm người có thể đánh với Đường thần lâu như cậu ta!”
Đa số khán giả đều tán thành thực lực và nhan sắc của Tạ Minh Triết, còn ánh mắt của đám tuyển thủ trong group liên minh chuyên nghiệp thì lại càng tinh tường hơn, có thể nhìn thấy rất nhiều chi tiết mà đám khán giả không thể hiểu nổi. Sau khi xem trận đấu thì mọi người cũng cảm thấy Tạ Minh Triết rất đáng để bồi dưỡng, không ít đại thần bắt đầu liên lạc với người phía câu lạc bộ ——
Trịnh Phong của câu lạc bộ Quỷ Ngục hành động nhanh nhất, trực tiếp liên lạc với một bạn quản lý công hội học ở đại học Đế Đô, căn dặn: “Xong trận đấu thì lập tức chạy ra hậu trường tìm Dụ Kha, hỏi thử xem cậu ta có hứng thú đánh giải chuyên nghiệp không! Cũng thử hỏi luôn cậu bạn Tạ Minh Triết kia có muốn tới Quỷ Ngục phỏng vấn không.”
Bùi Cảnh Sơn cũng hành động rất nhanh, nhờ một sư muội có quan hệ khá tốt —— một trong những quản lý của câu lạc bộ thẻ sao ở đại học Đế Đô, thử liên hệ với hai cậu bạn này, thăm dò xem cả hai có muốn làm tuyển thủ chuyên nghiệp không.
Chỉ có Nhiếp Viễn Đạo là không hề làm gì cả, sau khi xem hết trận đấu thì tắt màn hình xoay người chuẩn bị đi tắm.
Sơn Lam lập tức chạy theo hoài nghi hỏi sư phụ: “Sư phụ, anh không có hứng thú gì với hai cậu người mới này à? Em thấy cả Dụ Kha lẫn Tạ Minh Triết đều rất có tiềm lực, nói không chừng bồi dưỡng một chút là có thể đánh giải rồi.”
Nhiếp Viễn Đạo nhàn nhạt đáp: “Hai cậu đó đúng là rất có tiềm lực, nhưng chuyện bồi dưỡng này chưa chắc tới tay Phán Quyết chúng ta.”
Sơn Lam giật mình: “Ý anh là… Đường Mục Châu sẽ ra tay trước?”
Nhiếp Viễn Đạo gật gật đầu, nghiêm túc phân tích: “Đường Mục Châu hiện đang ở hiện trường hoạt động hôm nay, nếu hai cậu bạn này có ý muốn ký kết với câu lạc bộ làm tuyển thủ thực tập thì Đường mục Châu không có lý nào không chủ động tiếp xúc họ. Tiếp theo là vẫn còn Quỷ Ngục, phong cách dùng thẻ quỷ của Dụ Kha rất thích hợp với Quỷ Ngục, bọn họ cũng sẽ nghĩ cách lôi kéo, thế nên tôi mới bảo là chắc chắn sẽ không tới lượt Phán Quyết.”
Đúng lúc này, group liên minh lại hiện lên tin nhắn của Diệp Trúc: “Em thấy là set thẻ quỷ này của Dụ Kha sợ nhất chính là Hắc Vô Thường bị giết chết, chỉ cần nắm được tiết tấu Hắc Vô Thường nổ ký hiệu, giữ lại mấy chiêu khống chế như hỗn loạn, phản sát thương thì kỹ năng thu hoạch của Hắc Vô Thường sẽ tác dụng ngược lên chính mình!”
Vừa rồi Tạ Minh Triết nổ ký hiệu lại diệt sạch thẻ quỷ của mình là minh chứng tốt nhất.
Tất cả mọi người đều phát hiện ra điểm này, nhưng chỉ có Diệp Trúc đưa ra thảo luận trong group, dĩ nhiên là vì cậu vô cùng hứng thú với đám thẻ quỷ này của Chú Béo.
Nhiếp Viễn Đạo lại nói: “Không đơn giản vậy, tôi cảm thấy với phong cách của Chú Béo, nếu đã muốn chế tạo thẻ quỷ thì sẽ không chỉ làm bảy, tám tấm thẻ, chắc chắn là còn thẻ quỷ mới chưa lấy ra.”
Quy Tư Duệ lại hoài nghi một chuyện khác; “Mọi người không tò mò quan hệ giữa Dụ Kha và Chú Béo sao? Tại sao trong tay Dụ Kha lại có thẻ của Chú Béo chứ?”
Vấn đề này vừa được nhắc tới thì tất cả mọi người lại cảm thấy kỳ quái —— mấy tấm thẻ quỷ này chắc chắn là do Chú Béo chế tạo, nhưng tại sao Chú Béo lại làm cho Dụ Kha một bộ thẻ quỷ hoàn toàn mới? Rốt cuộc Dụ Kha là ai?
Diệp Trúc không nhịn được nói: “Chẳng lẽ Dụ Kha là Chú Béo á? Đừng có hù em chứ!”
Nhiếp Viễn Đạo lập tức phủ định ý nghĩ này: “Không phải. Chú Béo là một kẻ rất cẩn thận, không có khả năng hắn ta sẽ đem thẻ mình làm đi thi đấu công khai tự bộc lộ thân phận của chính mình. Tôi lại nghĩ theo hướng Chú Béo đã phát hiện thiên phú của Dụ Kha, nên mới làm mấy tấm thẻ quỷ cho cậu ta.”
Diệp Trúc đột nhiên nhớ tới một sự kiện: “Đúng rồi, tài khoản Kha Tiểu Kha của Dụ Kha là người của công hội Niết Bàn! Lần trước khi công hội Niết Bàn đạt hạng nhất trong trận tranh đoạt tài nguyên thì trên diễn đàn cũng có đăng một đoạn clip ngắn, em nhớ Kha Tiểu Kha là đoàn trưởng đoàn điều tra trong hoạt động đó. Có lẽ do có biểu hiện rất tốt trong hoạt động nên Chú Béo mới chú ý, rồi làm vài tấm thẻ quỷ thưởng cho cậu ta?”
Nhiếp Viễn Đạo lại đưa ra một cái nhìn khác: “Cũng có khả năng Dụ Kha đã được Chú Béo khai quật, trở thành đồng đội mới của hắn.”
Cả đám ngẩn người, tất cả đều cảm thấy suy đoán của Nhiếp thần rất có lý.
Nếu chỉ là bạn bè bình thường trên mạng, thì tình cảm có tốt tới mấy cũng sẽ không chế tạo quá nhiều thẻ quỷ như vậy cho đối phương. Chỉ tùy ý bốc một tấm thẻ trong bộ thẻ quỷ Chú Béo đã làm kia ra đem bán, thì cũng sẽ trở thành một thu nhập rất khả quan rồi, không có lý gì lại đưa hết toàn bộ cho một người bạn mạng cả.
Trừ phi đây là người hắn quen biết ngoài hiện thực, đồng thời đồng ý trở thành đồng đội của hắn, cùng nhau đánh giải liên minh chuyên nghiệp.
Nghĩ tới khả năng này, tất cả mọi người đều cảm thấy một trận khí lạnh buốt bốc lên sau lưng mình.
Một lúc sau, Trịnh Phong bảo trên group chat: “Tôi có nhờ người trong công hội đang ở trường tiếp xúc với Dụ Kha một chút, đưa ra điều kiện rất tốt mời cậu ta vào câu lạc bộ Quỷ Ngục, kết quả là bị Dụ Kha thẳng thừng từ chối. Là nhà nào đã ký với cậu ta? Sao hành động nhanh quá vậy?
Bùi Cảnh Sơn: “Thành Phố Đêm Tối bọn tôi chưa kịp hành động.”
Sơn Lam: “Phán Quyết bọn em không có ý định hành động.”
Trong group lại yên tĩnh một hồi lâu, Trịnh Phong bèn nhức đầu nói: “Biết rồi, rất có thể do cái miệng xúi quẩy của lão Nhiếp đoán trúng, có lẽ Dụ Kha đã ký với Niết Bàn, dự định hùn vốn với Chú Béo, cùng nhau đánh giải chuyên nghiệp sang năm.”
Cả đám: “…”
Đúng là miệng quạ đen của Nhiếp thần nói gì cũng chuẩn!
Nhiếp Viễn Đạo bình tĩnh giải thích: “Không phải miệng của tôi xui xẻo, tôi chỉ phân tích sự thật mà thôi. Trừ phi hai người họ đã quyết định trở thành đồng đội thì chẳng còn lý do gì để Chú Béo phải đích thân chế tạo thẻ quỷ cho Dụ Kha cả.”
Trịnh Phong cười nói: “Dù sao thì chuyện xấu nào đã qua miệng cậu rồi thì chẳng có chuyện nào là không thành sự thật cả.”
Nhiếp Viễn Đạo cũng vô cùng bất đắc dĩ, đúng là gần đây lỡ mồm nói chuyện xui xẻo nào cũng trúng cả, hắn đã biến thành miệng xúi quẩy đứng đầu cả liên minh rồi.
Diệp Trúc không nhịn được mắng: “Đống thẻ nhân vật của Chú Béo đã đủ phiền lắm rồi, bây giờ lại thêm một đồng đội thích dùng thẻ quỷ như Dụ Kha. Nếu sau này hắn và Dụ Kha cùng đấu đôi ở giải chuyên nghiệp, thẻ nhân vật và thẻ quỷ cùng xuất hiện một lúc thì chẳng phải là phiền càng thêm phiền hả?”
Cả đám: “…”
Thử tưởng tượng hình ảnh đó một chút, đúng là phiền không chịu nổi!
Lúc thì Lưu Bị mở “Kết nghĩa vườn đào” vô lại đánh thêm một lượt, lúc thì Bàn Cổ bổ một phát “Khai thiên lập địa” đình chiến 5 giây, rồi tới Bạch Vô Thường thả chiêu “xin lỗi nha tui còn giúp được 5 giây”, sau đó lại bị Mạnh Bà ép ăn một bát canh lãng quên kỹ năng…
Cùng bọn hắn đấu 2 vs 2 thì đảm bảo đối thủ sẽ điên mất!
Rốt cuộc là đánh hay không đánh?
Vừa tìm được tiết tấu, đang đánh thuận tay thì bị Bàn Cỗ ép đình chiến. Vừa định kết liễu thẻ tàn phế của đối thủ thì bị Bạch Vô Thường mở 5 giây trì hoãn kết toán tổn thương. Huống hồ còn có Thần Nông tự nổ hồi máu, Nữ Oa có thể hồi sinh, hay Nhiếp Tiểu Thiến phân thân dịch chuyển tức thời.
Nhìn set thẻ trước mắt thì đúng là tổ hợp Chú Béo, Dụ Kha rất khó đối phó, huống chi từ giờ Chú Béo vẫn còn có thể chế tạo thêm thẻ mới nữa chứ.
Hai người cấu kết với nhau làm việc xấu, tuyệt đối sẽ biến thành một tổ hợp lưu manh vô lại tức chết người không đền mạng.
Các đại thần đang cảm thấy giải chuyên nghiệp năm sau sẽ rất đau đầu, kết quả là Nhiếp Viễn Đạo lại chêm vào một câu: “Trước mắt chỉ có mỗi set thẻ là đáng ghét, nhưng vẫn còn trong phạm vi có thể chấp nhận được. Nói không chừng trải qua trận đấu hôm nay, Chú Béo sẽ mở ra một cánh cửa thế giới mới. Chẳng hạn, làm vài tấm bản đồ đáng ghét.”
—— Quản lý Trịnh Phong cấm nói Nhiếp Viễn Đạo.
—— Quản lý Nhiếp Viễn Đạo tự giải trừ trạng thái cấm nói của bản thân.
Cả đám: “…”
Nhiếp thần à anh đừng nói nữa có được không!
Nhưng Nhiếp Viễn Đạo vẫn muốn nói tiếp: “Miệng tôi không hề xúi quẩy, tôi chỉ đang trần thuật sự thật. Mỗi một câu lạc bộ đều sẽ có bản đồ sân nhà. Hiện tại Chú Béo chỉ mới làm thẻ bài, nhưng tương lai chắc chắn sẽ để mắt tới bản đồ. Với ý thức của hắn thì tôi không thể tưởng nổi bản đồ hắn làm sẽ đáng ghét tới mức nào. Nhưng tóm lại sau này, sân nhà Niết Bàn chắc chắn sẽ biến thành ác mộng của tất cả mọi người.”
Trước khi bị cả đám bu lại hội đồng, Nhiếp Viễn Đạo nhanh chóng nói: “Tôi đi tắm đây, mọi người trò chuyện tiếp nha.”
—— Quản lý Nhiếp Viễn Đạo tự cấm nói chính mình 24 tiêng.
Sau khi nói xong Nhiếp thần lập tức rời khỏi group chat, thản nhiên chạy đi tắm táp.
Sơn Lam sững sờ nhìn bóng lưng người đàn ông phía trước, nhìn thấy bước chân vị sư phụ nhà mình rất ung dung tự tại, khóe môi thì khẽ nhếch, tâm trạng dường như rất tốt?
Quả nhiên, hắn vừa rời đi thì đám người trong group bắt đầu mắng chửi ——
“Đờ mờ, tự dưng phát hiện cái miệng quạ đen của lão Nhiếp cũng rất thiếu đòn nha!”
“Nếu Chú Béo thật sự làm ra bản đồ khiến người ta phiền chết như Nhiếp thần đã nói thì chúng ta phải tập kích đập chết Nhiếp thần đầu tiên!”
“Có thể đá cái tên Nhiếp thần cứ tự động mang skill miệng quạ đen này ra khỏi group không? Mỗi lần lên tiếng là y như rằng sẽ trúng phốc!”
“Hắn ta là quản lý, không đá nổi. Vả lại hắn đã tự cấm nói mình 24 tiếng, tui chỉ có thể nói, Nhiếp thần, anh ngon lắm!”
Group liên minh được một trận náo nhiệt tưng bừng, rồi mọi người cũng tự trở về chuẩn bị cho trận đấu hôm sau. Ngoài miệng thì nói cho vui, nhưng thật ra mọi người cũng không sợ Chú Béo lắm, chẳng qua là cảm thấy người này khá thú vị, không nhịn được muốn thảo luận một chút mà thôi.
Lúc này, giải đấu giao hữu tân sinh viên của Đế Đô cũng đã hoàn toàn kết thúc, Đường Mục Châu gửi một tin nhắn cho Tạ Minh Triết: “Chỗ tôi quá đông người, cậu tới quán cà phê ở cổng sau của trường đợi tôi đi, mười phút nữa tôi sẽ tới đón.”
Sư phụ và anh Trần đã sớm rời đi ngay sau trận khiêu chiến giữa Đường Tạ vừa kết thúc, Dụ Kha thì đoạt được giải quán quân nên phải đi liên hoan một bữa với các tuyển thủ khác và dàn ban tổ chức. Ban đầu câu lạc bộ cũng có mời Đường Mục Châu tới liên hoan, nhưng lại bị Đường Mục Châu khéo léo từ chối: “Phía câu lạc bộ bên tôi còn có việc nên không tham gia bữa tiệc đêm nay được.”
Hắn có thể về trường tham gia hoạt động là đã nể mặt câu lạc bộ thẻ sao lắm rồi, nên nhóm đàn em đương nhiên sẽ không miễn cưỡng hắn. Mọi người sôi nổi tỏ vẻ sùng bài và kính trọng hắn, sau khi chụp hình lưu niệm chung ở hậu trường thì lập tức thả Đường Mục Châu đi.
Để tránh bị nhóm sinh viên khác ngăn lại trong sân trường, Đường Mục Châu cố ý đi vòng hướng tới cổng sau.
Hôm nay hắn không lái chiếc xe thể thao màu đỏ rất bắt mắt thường dùng mà là một chiếc xe con rất bình thường, vậy nên lúc rời khỏi trường học cũng không gây quá nhiều chú ý.
Lái xe chạy ra cổng sau của trường học, quả nhiên trông thấy một cậu đẹp trai đang đứng dưới đèn đường chờ mình, Đường Mục Châu hạ cửa kính xuống vẫy tay với đối phương, Tạ Minh Triết lập tức bước nhanh tới ngồi vào trong xe. Nhìn xung quanh một chút, thấy không có ai theo dõi thì lập tức xoay đầu cười nói với sư huynh: “Ăn một bữa cơm mà cũng phải lén la lén lút, đúng là làm đại thần chẳng dễ chút nào.”
Tạ Minh Triết khi cười lên trông rất đẹp trai, nụ cười rực rỡ chói mắt ấy có sức hút rất mạnh, ai trông thấy nụ cười này thì tâm trạng cũng sẽ trở nên tốt hơn rất nhiều.
Đường Mục Châu co giật khóe miệng, giọng nói tràn đầy bất đắc dĩ: “Vừa đi vừa nói đi, dừng ở chỗ này quá lâu dễ thu hút đám paparazzi lắm. Cậu nói không sai, nổi tiếng quá cũng có chỗ bất tiện, đi gặp bạn bè thôi cũng phải đề phòng có người theo dõi.”
Hắn khởi động xe nhanh chóng rời khỏi trường, chạy ra đường lớn rồi nói: “Cậu muốn ăn gì?”
Tạ Minh Triết đáp: “Tui không quen thuộc nơi này lắm, sư huynh cứ quyết định đi.”
Đường Mục Châu cúi đầu ngẫm nghĩ: “Lúc này cũng không còn sớm, dẫn cậu đi ăn chút gì đó thanh đạm vậy, gần đây có một chỗ không tồi.”
Tạ Minh Triết đương nhiên không có ý kiến.
Nhanh chóng chạy tới mục tiêu cần đến, Tạ Minh Triết không tin nổi nhìn khách sạn lớn trước mắt mình —— “chỗ không tồi” mà Đường Mục Châu nói lại là khách sạn cấp bảy sao vô cùng sang trọng này á? Ngay cả Tạ Minh Triết cũng đã từng nghe nói tới tiếng tăm lừng lẫy của khách sạn cực kỳ nổi tiếng này.
Sư huynh quả nhiên có tiền thì tùy hứng, chỉ là ăn khuya thôi mà cũng phải tới mức này.
Tạ Minh Triết đương nhiên không thể biểu hiện mình là một tên quê mùa kém sang được, cậu lập tức biến đổi sang dáng vẻ ung dung bình thản, đuổi theo sư huynh mình.
Lúc đi vào đại sảnh, quản lý chủ động tiến tới tiếp đón, cung kính cúi đầu với Đường Mục Châu: “Chào ngài, Đường tiên sinh.”
Đường Mục Châu mỉm cười, lễ phép nói: “Phiền anh xếp cho tôi một phòng ở tầng cao nhất, tôi dẫn bạn tới dùng cơm.”