BẬC THẦY THẺ SAO

Chương 112: Quyết tâm



Sau khi trở về ký túc xá, Tạ Minh Triết nghĩ tới vấn đề áp lực thời gian, lập tức ngồi ở bên giường nhắn tin cho Đường Mục Châu: “Sư huynh, nghe nói năm đó anh cũng vừa hoàn thành việc học ở trường vừa đánh giải chuyên nghiệp, anh đủ thời gian sao?”

Đường Mục Châu nhanh chóng hồi âm: “Không đủ, thế nên tôi đã xin phép nghỉ dài hạn ngay trước khi giải đấu bắt đầu, tới kỳ nghỉ thì lại về trường học bù, bốn năm học đều làm như vậy. Giữa học kỳ đông và học kỳ hè của đại học Đế Đô, vừa vặn có khoảng một tháng trùng vào kỳ nghỉ của liên minh, vừa tới kỳ nghỉ là tôi lại về trường học, dùng thời gian một tháng để học xong toàn bộ chương trình học ba tháng của người khác, vô cùng mệt mỏi.”

Biện pháp này không tệ, nhưng tình huống của Đường Mục Châu lại không giống cậu lắm.

Trước khi đánh giải, Đường Mục Châu đã chơi game được một năm, đồng thời cũng quen biết với sư phụ Trần Thiên Lâm, đã tạo ra một set thẻ thực vật rất phong phú rồi. Còn set thẻ của Tạ Minh Triết hiện tại lại chưa đủ hoàn thiện, huống chi, cậu chẳng những phải tự chế tạo thẻ nhân vật cho mình, mà còn phải làm thêm một set thẻ quỷ cho Dụ Kha, thậm chí là phải suy nghĩ thiết kế cho bản đồ bối cảnh nữa…

Còn hai tháng nữa là tới Giải Bậc Thầy Thẻ Sao, thời gian hoàn toàn không đủ dùng!

Cũng không thể bởi vì chính mình không có thời gian mà lại khiến các đồng đội cùng chịu thiệt được.

Thành lập Niết Bàn là đề nghị của cậu và anh Trần, bây giờ cũng đã kéo Dụ Kha và Tần Hiên xuống nước, nếu như Niết Bàn không lấy được thành tích tốt, cậu sẽ cảm thấy thẹn với hai người đồng đội mình đã kéo xuống hố này.

Nghĩ tới đây, Tạ Minh Triết lập tức nói: “Từ giờ, tui muốn làm rất nhiều thẻ quỷ và thẻ nhân vật, lại còn phải dành thời gian để luyện tập phối hợp với các đồng đội. Mà mỗi ngày đều phải ở trường đi học, thời gian rảnh không tới bốn tiếng, hai tháng quá gấp, thế nên tui muốn hỏi, có thể xin trường tạm nghỉ học luôn không?”

Đường Mục Châu nói: “Có thể xin tạm nghỉ học, nhưng cậu phải chuẩn bị tài liệu thật đầy đủ. Lý do của cậu có thể sẽ bị bác bỏ, bởi vì câu lạc bộ Niết Bàn hiện tại vẫn chưa chính thức thành lập, chưa được liên minh xét duyệt, ngay cả tư cách tuyển thủ chuyên nghiệp cậu cũng chưa có, năm sau mới bắt đầu Giải Bậc Thầy Thẻ Sao, cậu chưa thể đưa ra đầy đủ chứng cứ mình muốn đi đánh giải.”

Tạ Minh Triết giật mình, sư huynh đúng thật là có kinh nghiệm phong phú, rất nhanh đã chỉ ra điểm mấu chốt.

Tạm nghỉ học là một chuyện rất nghiêm trọng, trường học không thể tùy tiện phê chuẩn, cậu cũng không thể chỉ nói, em cần nghỉ học để chuẩn bị cho thi đấu được đúng không? Nói miệng mà không có bằng chứng thì làm sao nhà trường có thể biết được là cậu nghỉ đi thi đấu thật sự mà không phải kiếm cớ trốn học chứ?

Tạ Minh Triết nhịn không được có chút nhức đầu.

Niết Bàn vẫn chưa chính thức thành lập, cậu không thể cứ thế mà tạm nghỉ học; còn muốn Niết Bàn được thành lập thì nhất định phải được liên minh xét duyệt, điều kiện tiên quyết để liên minh xét duyệt lại là câu lạc bộ phải có tuyển thủ chuyên nghiệp đã đăng ký… Cậu hệt như đang sa vào một vòng lặp vô hạn.

Đường Mục Châu trực tiếp gửi chat video tới, Tạ Minh Triết lập tức kết nối.

Màn hình giả lập xuất hiện một người đàn ông, có lẽ là vì vừa tắm xong, tóc của hắn ướt sũng, mặc một chiếc áo ngủ lỏng lẽo, lộ ra một lồng ngực vô cùng gợi cảm, ngay cả cơ bụng cũng như ẩn như hiện…

Đường Mục Châu đang ngồi bên giường, thoạt nhìn thì có lẽ đang ở trong phòng ngủ của mình, vậy nên mới có thể ăn mặc tùy ý như thế.

Hai người đều là đàn ông, đối mặt nhau mà ăn bận như thế cũng không có gì cả.

Nhưng dù sao Tạ Minh Triết cũng là người thích đàn ông, đột nhiên nhìn thấy một Đường Mục Châu vừa tắm rửa xong, thân thể tráng kiện của người đàn ông hiện ra ngay trước mặt, đôi mắt đột ngột tiếp nhận chấn động khiến tim cậu hẫng một nhịp, cậu không dám nhìn thẳng vào mắt sư huynh, không chút dấu vết dời đi ánh mắt mình.

Đường Mục Châu nhìn tiểu sư đệ đang gục đầu xuống, mỉm cười hỏi: “Cậu quyết tâm muốn tạm nghỉ học sao?”

Tạ Minh Triết hít sâu ổn định nhịp tim, rồi mới dám ngẩng đầu nghênh đón tầm mắt đối phương. Cậu cố hết sức không để ý đến cơ bụng hay lồng ngực hắn, chỉ nhìn lên mặt của Đường Mục Châu, kết quả lại phát hiện, chỉ nhìn mặt thôi cũng khó duy trì bình tĩnh được, dù sao thì sư huynh cũng quá đẹp trai, ánh mắt hắn lại tràn đầy dịu dàng…

Trái tim Tạ Minh Triết đập liên hồi, không nhịn được nhỏ giọng nói: “Anh có thể mặc quần áo trước được không?”

Đường Mục Châu giật mình, cúi đầu nhìn xuống thì thấy mình cột dây áo không chặt, hắn bèn khẽ cười một tiếng: “Xin lỗi, bình thường tôi quen ngủ trần, lúc nãy định đi ngủ, lại muốn chat video với cậu nên mới tùy tiện mặc đại.” Hắn nhanh chóng chỉnh lý lại áo ngủ, rồi mới hỏi tiếp: “Tạm nghỉ học cũng không phải chuyện đùa, cậu phải suy nghĩ thật kỹ.”

Tai của Tạ Minh Triết bỗng nóng lên, cậu luôn cảm thấy mình như có bệnh, thế mà lại yêu cầu đối phương mặc quần áo tử tế, sư huynh có cảm thấy cậu rất kỳ quái không? Được rồi, dù sao thì lời đã nói rồi cũng chẳng hồi được, cậu đành phải vờ bình tĩnh nói vào chuyện chính: “Tui không muốn làm chuyện mình không nắm chắc, nếu như không tạm nghỉ học thì hoàn toàn không có đủ thời gian, trước khi Giải Bậc Thầy Thẻ Sao bắt đầu thì tui phải hoàn thiện toàn bộ set thẻ, tui không thể để đồng đội đi theo mình vì chuyện thiếu hụt thẻ bài mà ăn thiệt thòi được.”

Hắn không ngờ là tiểu sư đệ cũng vô cùng có trách nhiệm, hơn nữa lại còn rất chịu khó gánh trọng trách lên vai.

Tuổi cậu còn quá trẻ, nhưng có thể dứt khoát đưa ra quyết định như vậy, Đường Mục Châu vô cùng tán thưởng trong lòng, ánh mắt không khỏi dịu dàng hơn: “Nếu phải xin tạm nghỉ học thì cậu cũng sẽ bị hoãn tốt nghiệp, rất ảnh hưởng tới chuyện tìm việc làm sau này.”

Tạ Minh Triết rất thẳng thắn: “Không sao cả, hiện giờ tui đã góp đủ vốn rồi, đủ để sống nửa đời sau. Sau khi tốt nghiệp, tui sẽ không đi tìm việc hay làm trang trí cho các công ty khác. Từ giờ, Niết Bàn là sự nghiệp của tui, tui sẽ cố gắng kinh doanh câu lạc bộ này, dù cho sau này không đánh giải nữa thì cũng có thể đổi nghề làm ông chủ phía sau.”

Đường Mục Châu mỉm cười khen: “Có quyết đoán!”

Tạ Minh Triết có chút buồn bực nói: “Hiện tại mấu chốt là, lỡ như nhà trường không cho phép tui tạm nghỉ học thì sao đây?”

Đường Mục Châu ôn hòa nói: “Đừng lo lắng, có sư huynh ở đây.”

Tạ Minh Triết hoài nghi nhìn hắn: “Anh có thể giúp đỡ à?”

Đường Mục Châu gật đầu: “Dù lý do xin phép của cậu không đầy đủ, nhà trường có thể sẽ hoài nghi cậu giở trò kiếm cớ, nhưng nếu như có một người có thể đứng ra đảm bảo cho cậu thì tình hình sẽ khác.”

Hai mắt Tạ Minh Triết sáng lên: “Anh đồng ý làm người đảm bảo cho tui sao?”

Đường Mục Châu đáp: “Đương nhiên, cậu là sư đệ của tôi, tôi không giúp cậu thì còn giúp ai đây?”

Tạ Minh Triết phấn khích tới đỏ cả mặt: “Vậy thì tốt rồi! Như vậy tui có thể tạm thời xin nghỉ học, dùng hai tháng tiếp theo tập trung làm thẻ bài, như vậy thì tui và tiểu Kha đi đánh giải Bậc Thầy Thẻ Sao sẽ có thêm vài phần thắng hơn!”

Đường Mục Châu hòa nhã nói: “Cậu đừng gấp, năm đó Bùi Cảnh Sơn cũng là tạm nghỉ học đi đánh giải, để tôi tìm cậu ta mượn giấy xin phép cho cậu tham khảo, cậu cứ dựa theo tờ đơn đó mà chỉnh sửa lại. Đến lúc đó lại có thêm tôi đứng ra bảo đảm, dẫn cậu đi tới phòng giáo vụ giao tài liệu. Thầy giáo ở phòng giáo vụ là người quen của tôi, thầy rất dễ nói chuyện. Có sư huynh là tôi làm đảm bảo, nhà trường sẽ không có lý gì lại không duyệt cả.”

Tạ Minh Triết gật đầu: “Ừm, cảm ơn anh!”

Đường Mục Châu cong lên khóe môi: “Đừng khách sáo, mùa giải mới sẽ bắt đầu vào tháng tư năm sau, trong tháng ba các câu lạc bộ phải đưa thiết kế bản đồ thi đấu cho liên minh xét duyệt. Cậu phải làm thẻ nhân vật, thẻ quỷ, rồi cả thiết kế bản đồ, thời gian đúng là rất gấp rút. Nếu đã hạ quyết tâm thì cứ dốc toàn lực đánh cược một lần, đừng để mình phải tiếc nuối.”

Lời cổ vũ nhẹ nhàng này đối với Tạ Minh Triết thật giống như một viên thuốc an thần.

Không sai, nếu đã quyết tâm làm một tuyển thủ chuyên nghiệp, vậy thì nhất định phải dốc toàn lực, nếu không, đến lúc đi thi đấu lại không đạt được thành tích tốt thì chẳng phải mất bao công sức bận rộn cả một thời gian dài sao?

Hoặc là không làm, còn nếu đã làm thì phải làm tới cùng, đây cũng chính là nguyên tắc của Tạ Minh Triết.

Hiệu suất làm việc của Đường Mục Châu rất nhanh, cộng thêm việc là bạn của Bùi Cảnh Sơn, có quan hệ rất tốt, chỉ mất mấy phút đã gửi một phần tài liệu tới cho Tạ Minh Triết, bên trong là đơn xin tạm nghỉ học của Bùi Cảnh Sơn năm đó, cùng quá trình xin tạm nghỉ vô cùng kỹ càng.

Sau khi xem cẩn thận, Tạ Minh Triết thức cả đêm để sửa đơn xin phép.

Thứ hai hôm đó, Đường Mục Châu đúng giờ tới phòng giáo vụ gặp Tạ Minh Triết.

Tạ Minh Triết nhìn sư huynh mặc một thân thường phục, ngượng ngùng nói: “Sư huynh, lần này lại làm phiền anh rồi…” Hắn là bài thủ chủ lực của Phong Hoa, chắc chắn sẽ bận rộn rất nhiều việc, thế mà lại vì chuyện của mình mà chạy tới trường, Tạ Minh Triết vô cùng cảm kích trong lòng.

Đường Mục Châu tháo kính mát xuống, nụ cười vô cùng ôn hòa: “Không phiền, năm nay tôi không tham gia giải cá nhân, gần đây cũng rất nhàn.”

Hắn dẫn Tạ Minh Triết tới phòng giáo vụ, nộp lên toàn bộ tài liệu.

Thầy giáo phòng giáo vụ hỏi: “Phía gia đình có đồng ý chuyện tạm nghỉ học này chưa? Chúng ta còn cần chữ ký của phụ huynh nữa.”

Tạ Minh Triết cười đáp: “Thưa thầy, em không có người thân, chuyện của em do chính em tự quyết định.”

Đường Mục Châu khẽ giật mình, nhìn thiếu niên đứng cạnh mình thì thấy gương mặt cậu không hề có một tia bi thương nào, ngược lại lại mang một sự tự tin rất thản nhiên.

Cậu ấy thế mà… Không có người thân ư?

Trái tim Đường Mục Châu lại đột nhiên đau nhói, tựa như vừa bị một cây kim nhỏ đâm vào.

Đường Mục Châu có điều kiện gia đình rất tốt, lại lớn lên trong vòng tay thương yêu của cha mẹ, hắn hoàn toàn không thể tưởng nổi Tạ Minh Triết làm sao có thể sống một mình tới tận bây giờ. Càng hiếm thấy hơn là, cho dù không có gia đình, cậu ấy lại vẫn luôn cố gắng kiên trì, không hề mang theo một thần sắc uể oải nào.

Đường Mục Châu khẽ đặt tay lên bờ vai Tạ Minh Triết, cho đối phương một sự cổ vũ thầm lặng, sau đó lại nói với thầy giáo: “Thưa thầy, cột để phụ huynh ký tên đó cứ để em ký đi ạ.”

Thầy giáo phòng giáo vụ và Tạ Minh Triết đồng thời sững sờ, quay đầu nhìn Đường Mục Châu.

Người đàn ông cười nói: “Em là sư huynh của Tạ Minh Triết, cũng có thể xem như là anh trai cậu ấy. Em sẽ giám sát cậu ấy chuẩn bị cho việc đánh giải sau khi tạm nghỉ học, đồng thời cũng cam đoan cậu ấy sẽ về trường đi học đúng hạn. Thầy hiểu rất rõ tình huống của em, có em đứng ra bảo đảm, thì thầy còn sợ cậu ấy sẽ trốn được sao?”

Hốc mắt Tạ Minh Triết bỗng nóng lên, sâu tận đáy lòng, tại một nơi một hẻo lánh cô đơn vì cả hai đời đều không có người thân, tựa như đang được chiếu một ánh nắng chan hòa, khiến cả trái tim cậu đều ấm lên.

Anh trai sao?

Đường Mục Châu đối với cậu rất tốt, tốt không có chỗ nào chê được. Sau khi sống lại, cậu có thể gặp được một vị sư huynh thế này chính là một may mắn lớn nhất…

Thầy giáo phòng giáo vụ cũng không biết nhiều về Tạ Minh Triết, nhưng tiếng tăm lừng lẫy của Đường Mục Châu thì cả trường này đều biết, cộng thêm thế lực của họ Đường, ngay cả hiệu trưởng khi gặp Đường Mục Châu thì cũng phải nhường ba phần.

Nếu Đường Mục Châu đã đích thân ra mặt bảo đảm thì thầy giáo cũng tin tưởng vào quyết tâm và thiên phú có thể làm tuyển thủ chuyên nghiệp của Tạ Minh Triết, thái độ ông cũng trở nên ôn hòa hơn nhiều: “Cậu Tạ, thầy sẽ báo cáo với trưởng học vụ tình huống của cậu cùng sự bảo đảm của Mục Châu. Trước khi đơn xin tạm nghỉ học này được duyệt thì cậu vẫn phải tiếp tục lên lớp, trong vòng ba ngày thầy sẽ thông báo kết quả thảo luận với trưởng học vụ.”

Tạ Minh Triết lập tức lễ phép cúi đầu: “Cảm ơn thầy!”

Sau khi rời khỏi phòng giáo vụ, Đường Mục Châu mỉm cười: “Yên tâm đi, chuyện này chắc hẳn sẽ ổn thỏa.”

Tạ Minh Triết im lặng một hồi, đột nhiên nói: “Anh không hỏi vì sao tui không có người thân ư?”

Đường Mục Châu dịu dàng vươn tay, khẽ vỗ bờ vai cậu: “Không cần thiết, đây cũng là chuyện cậu không muốn nhắc tới. Không sao cả, cậu rất cố gắng, cũng ưu tú hơn rất nhiều người, cậu có thể hoàn toàn dựa vào chính bản thân mà đánh liều một phen tạo nên sự nghiệp của chính mình. Cha mẹ không cho cậu một gia đình, nhưng cậu có thể tự xây dựng một ngôi nhà hạnh phúc đúng không?”

Tạ Minh Triết hiểu ý cười một tiếng: “Không sai. Thật ra từ nhỏ tui đã là một cô nhi, không hề có khái niệm gì về gia đình, nhưng tương lai sau này, tui chắc chắn sẽ kết hôn với người mình thích, nuôi một đứa trẻ đáng yêu. Có rất nhiều thứ ông trời không cho tui, nhưng tui có thể tự mình tìm được.”

Đường Mục Châu đột nhiên rất muốn ôm lấy cậu, thiếu niên kiên cường này thật khiến người ta vừa bội phục lại vừa đau lòng.

Nhưng cuối cùng, Đường Mục Châu cũng chỉ thu hồi bàn tay đang đặt lên vai thiếu niên, mỉm cười nói: “Tôi tin chắc chắn cậu sẽ gặp được người mang lại hạnh phúc cho mình.” Lúc này mà ôm người ta để an ủi thì rất dư thừa, Tạ Minh Triết cũng không cần hắn phải an ủi.

Đường Mục Châu rất có chừng mực, không nói tiếp chuyện này nữa, hoàn thành thủ tục xong là hai người đi ăn trưa với nhau, rồi hắn lập tức rời đi. Trước khi rời khỏi hắn còn nhắc nhở Tạ Minh Triết, nếu làm xong thẻ bài thì có thể tùy thời đi tìm hắn, tuyển thủ đội hai của Phong Hoa vẫn đang chờ đánh lôi đài cùng Chú Béo!

Tạ Minh Triết đưa mắt nhìn sư huynh rời đi, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống.

Có sư huynh bảo đảm, chuyện tạm nghỉ học chắc chắn sẽ nhanh chóng được phê duyệt.

Với tư cách là nhà thiết kế thẻ bài của Niết Bàn, nếu tương lai mọi người thua trận trên đấu trường chỉ vì set thẻ chưa đủ hoàn thiện thì cậu sẽ rất áy náy. Thế nên cậu nhất định phải đưa ra một quyết định dứt khoát, trong vòng hai tháng tiếp theo phải làm được hơn 90% lượng thẻ bài cần dùng.

Sau này khi đến giải chuyên nghiệp, cậu sẽ còn tiếp tục tăng thêm thẻ bài nữa.

Nhưng ít nhất là tuyệt đối không thể để xảy ra vấn đề gì với set thẻ dùng để đánh Giải Bậc Thầy Thẻ Sao.

Top 32 cả nước, số lượng nghe thì nhiều nhưng người chơi cả nước nhiều như vậy, lượng tuyển thủ báo danh thi đấu Giải Bậc Thầy Thẻ Sao mỗi năm đều vượt qua con số một triệu, muốn chiến thắng nhiều người như vậy, đánh thẳng vào top 32 cũng không hề dễ dàng chút nào.

Nếu như không có được một lượng thẻ bài phong phú thì chuyện tiến vào vòng 16 quả thực chỉ là khoác lác mà thôi.

Tìm đủ đồng đội, thành lập văn phòng Niết Bàn, đây chỉ mới là bước đầu tiên, tiếp theo chính là một con đường vừa dài vừa khó khăn.

Nếu trong lòng đã có mục tiêu, thì cứ như sư huynh đã bảo, dốc toàn lực đánh cược một lần, đừng khiến cho bản thân mình phải tiếc nuối!

— Hết quyển 2 —

‿︵‿︵‿︵‿︵‿︵‿︵‿︵‿

Tác giả:

Tôi hi vọng tình cảm của hai người sẽ dần được tự nhiên hơn. Trước mắt chỉ là một chút cảm tình, nhưng bọn họ hiểu nhau rất rõ, che chở bên nhau chắc chắn sẽ rất ngọt ngào. Đường thần là một kẻ rất chiều chuộng tiểu sư đệ, mà Triết nhây nhây lại hoàn toàn ủng hộ sư huynh, tôi rất thích kiểu tình yêu mưa dầm thấm lâu này.

Quyển thứ hai kết thúc, quyển thứ ba sẽ viết về quá trình làm thẻ nhân vật, thẻ quỷ và thẻ thần tiên, cùng với quá trình thiết kế bản đồ bối cảnh. Mong mọi người sẽ tiếp tục ủng hộ Niết Bàn.