BẬC THẦY THẺ SAO

Chương 14: Công Hội Phán Quyết



Sáu giờ rưỡi, sau khi ăn tối xong nhóm cày thuê lại cùng nhau quay vào game, khi tiến vào không gian cá nhân thì Tạ Minh Triết liền nghe thấy âm thanh thông báo của hệ thống: “Bạn có thư mới, hãy tới trước màn hình LCD ở phòng khách để đọc thư.”

Cậu theo hướng dẫn của hệ thống, đi qua phòng khách mở thư lên ——

Thư hệ thống: “Mùa giải thứ mười của liên minh chuyên nghiệp thẻ sao sẽ chính thức khai mạc vào ngày 8 tháng 10, trang bán vé xem thi đấu đã mở…”

Thư hệ thống: “Để chào đón mùa giải mới, từ ngày 1 tháng 8 đến ngày 10 tháng 8, nếu đăng nhập liên tục năm ngày có thể nhận được bộ thẻ kỷ niệm…”

Một đống thư hệ thống xuất hiện làm Tạ Minh Triết hoa cả mắt.

Hiện giờ đúng lúc là thời điểm quan trọng do mùa giải mới sắp khai mạc, nên nhà phát hành đã mở ra rất nhiều hoạt động thu hút người chơi, thư hệ thống cứ thế chất thành đống, Tạ Minh Triết lười xem, dứt khoát tắt hộp thư. Đúng lúc Tề sư huynh gửi lời mời vào đội, Tạ Minh Triết liền gia nhập đội ngũ tiếp tục tới sao Bạch Lộ để thăng cấp.

***

Lúc này, tại chợ đen.

“Cái tên Chú Béo kia vẫn chưa trả lời em sao?” Tàn Dương hỏi Song Song.

“Rõ ràng em đã gửi thư cho hắn, chả lẽ hắn vẫn chưa online sao?” Vẻ mặt Song Song cực kỳ chán nản.

“…” Tàn Dương cau mày trầm mặc một lát rồi nói, “hắn trả lời thì em phải báo ngay cho anh. Nếu gặp lại ở chợ đen thì bảo với hắn anh sẽ thu mua thẻ bài của hắn số lượng lớn, bảo hắn tới gặp anh bàn bạc.”

“Dạ được, hội phó.” Song Song nhìn về hướng hội phó rời đi, trong lòng vô cùng áy náy. Cô nhóc chỉ mới chơi game được hơn một tháng, không hiểu rõ thẻ bài chiến đấu, ban đầu người phụ trách mở quầy hàng ở chợ đen cho công hội Phán Quyết chính là sư phụ của cô, hôm nay sư phụ có việc đột xuất nên cô mới thay thế, vậy mà lại hoàn toàn không hề chú ý tới kỹ năng của tấm thẻ Võ Tòng này đặc biệt thế nào, nếu lúc ấy cô chịu suy nghĩ nhiều hơn thì đã không dễ dàng thả Chú Béo kia đi như vậy.

Giờ thì hay rồi, hoàn toàn không thể liên lạc được với Chú Béo. Song Song cắn răng, quay về lại gửi một lá thư cho Chú Béo.

Cuối ngã tư, quầy hàng “Thu mua thẻ mỹ nhân” Hồng Chúc mở vẫn không đợi được người muốn tìm. Hồng Chúc không kiên nhẫn nữa, dứt khoát đích thân gọi toàn bộ quản lý lâu năm lên mở cuộc họp nhỏ: “Mấy ngày nay mọi người vào chợ đen tìm hàng, nhớ chú ý mặt sau của tất cả thẻ bài gốc, chỉ cần phát hiện thẻ gốc nào có logo “Nguyệt Bán” thì lập tức truy tìm người bán, nhanh chóng điều tra rõ ràng người này là ai!”

Cả đám hai mặt nhìn nhau —— Nguyệt Bán? Người này đã đắc tội gì với chị Hồng Chúc vậy? Nhìn bộ dáng nghiến răng nghiến lợi kia của chị, dường như là đang muốn rút gân lột da người tại chỗ, thật là muốn thắp một ngọn nến cho hắn.

***

Tàn Dương cầm thẻ Võ Tòng quay về công hội, giao cho hội trưởng Huyễn Nguyệt của công hội Phán Quyết.

Thân phận thật sự của Huyễn Nguyệt chính là chuyên gia thẻ bài của câu lạc bộ Phán Quyết, nghiên cứu rất nhiều về thẻ bài. Sau khi nhìn thấy tấm thẻ này, ánh mắt y bỗng sáng lên, phản ứng đầu tiên chính là lập tức cầm thẻ bài về không gian cá nhân của mình, Tàn Dương cũng vội vàng đi theo.

Hai người tới trước bàn điều khiển ở thư phòng, Huyễn Nguyệt lấy ra một đống đá sao tăng kinh nghiệm nhiều cấp độ khác nhau, trước hết nuôi thẻ bài tới cấp 20, sau đó ép với mảnh vỡ 2 sao để thẻ tiến hóa lên 2 sao, rồi tiếp tục nuôi lên cấp 30, tiến hóa lên 3 sao…

Trong nháy mắt, mấy triệu đá sao kinh nghiệm cùng 600 mảnh sao tiến hóa đủ loại cấp bậc đều được ép vào thẻ Võ Tòng.

Tấm thẻ cấp 1 vừa mới đưa tới liên tục xoay tròn trên bàn điều khiển, mặt sau của thẻ bài cũng dần dần thay đổi, tới cuối cùng, thẻ bài đen tuyền mang ánh kim loại hiện ra, mặt sau được khắc hoa văn ngọn lửa đỏ rực lộng lẫy.

Thẻ đen 7 sao cấp 70!

Lúc này Huyễn Nguyệt mới cầm lấy thẻ bài, nhìn tới số liệu được ghi trên thẻ ——

Võ Tòng (Hệ hỏa)

Cấp độ: 70

Cấp sao: ★★★★★★★

Số lần có thể sử dụng: 7/7

Thuộc tính cơ bản:

– Máu: 19.200

– Thủ: 19.200

– Công: 19.200

– Tốc: 80

– Tỉ lệ bạo kích: 90%

Kỹ năng kèm theo: Võ Tòng đánh hổ (vươn nắm đấm đánh vào đầu hổ dữ, gây ra sát thương cực lớn, có 85% xác suất phát động hiệu quả chết tức thì)

Huyễn Nguyệt nhìn số liệu này, nhíu mày hỏi: “Cậu có cầm thẻ Bạch Hổ của Nhiếp thần không?”

Tần Dương gật đầu: “Có ạ. Nhiếp thần đã dùng thẻ này thi đấu quá nhiều ở mùa giải trước, sau khi hỏng thì đưa cho tui sửa, tui chỉ vừa mới sửa xong.”

Huyễn Nguyệt: “Tới đấu trường thử tác dụng một chút.”

Hai người nhìn nhau, trực tiếp dịch chuyển tới sao Phượng Hoàng, mở một đấu trường riêng, cài mật mã.

Vừa mở màn, Tàn Dương đã gọi ra Bạch hổ 7 sao, một con mãnh hổ đầy khí thế hung hăng nhảy lên, bỗng nhiên nhào về phía ảo ảnh Võ Tòng. Nhưng Bạch hổ chỉ vừa mới tới gần, Võ Tòng đã nắm chặt quyền, dứt khoát bổ xuống đầu hổ dữ —— con hổ to lớn như thế trực tiếp bị hắn đánh ngã trên mặt đất!

Một chiêu liền chết!

Tàn Dương kinh hồn bạt vía mở lịch sử chiến đấu ra.

—— thẻ Võ Tòng tung ra kỹ năng [Võ Tòng đánh hổ], phát động chỉ định chết tức thì, đánh chết thẻ Bạch hổ.

Chỉ có một câu.

Đơn giản thô bạo đến mức không còn lời nào để diễn tả.

Huyễn Nguyệt cũng nhìn thấy lịch sử chiến đấu, ngẫm nghĩ nói: “Kỹ năng chỉ định chết tức thì quả thật là một đòn sát thủ, đây là lần đầu tiên kỹ năng này xuất hiện trong game đúng không?”

Vẻ mặt Tàn Dương tràn đầy sợ hãi: “Tui cũng chưa từng thấy qua loại kỹ năng kỳ quái như “phát động chết tức thì” này!”

Huyễn Nguyệt lại nghĩ một chút rồi bảo: “Cậu còn tấm thẻ cao cấp nào khác không? Lấy ra thử xem.”

Tàn Dương nói: “Còn một tấm Phượng Hoàng Lửa của Lam thần.”

Phượng Hoàng Lửa 7 sao, triệu hồi ra chính là một con phượng hoàng toàn thân đỏ rực, giang rộng đôi cánh to lớn như muốn che toàn bộ bầu trời. Phượng hoàng lửa đột nhiên giang cánh, một tiếng hét bén nhọn phát ra, tạo thành một quả cầu lửa có thể thiêu đốt mọi thứ, lao về phía Võ Tòng dưới mặt đất với tốc độ chóng mặt.

Võ Tòng lập tức tung quyền phản kích, tiếc là thủ chỉ có 20 ngàn quá thấp, trực tiếp bị đại chiêu diện rộng hệ hỏa “Phượng vũ thiên tường” đánh chết!

Nhìn thấy ảo ảnh Võ Tòng bị đốt thành tro trên mặt đất, Tàn Dương và Huyễn Nguyệt nhìn nhau một lúc lâu.

Im lặng một hồi, Huyễn Nguyệt mới phân tích: “Có thể do kỹ năng của tấm thẻ Võ Tòng này quá bá đạo, chỉ định chết tức thì chỉ có hiệu lực với thẻ hổ dữ, khi đối đầu với những loại hình thẻ khác thì hoàn toàn không có tác dụng, các số liệu như công, thủ, máu cũng chỉ mới đủ tiêu chuẩn đánh ba đường phổ thông —— nhưng nói nó là thẻ rác thì cũng không đúng, bởi vì một khi gặp Nhiếp Viễn Đạo, nó sẽ trở thành một tấm thẻ cấp thần.”

“Ai rảnh rỗi không có việc làm lại đặc biết nhắm vào Bạch hổ của Nhiếp thần chứ?” Biểu tình của Tàn Dương có hơi khó ở, “chẳng lẽ người này có thù hằn gì với Nhiếp thần sao?”

“Tác giả tấm thẻ này là ai?”

“Một người mới cấp 15, gọi là Chú Béo.”

Chú Béo? Đây là cái tên kỳ cục gì vậy? Huyễn Nguyệt thì thầm trong lòng rồi lật thẻ bài lại, nhìn đến cái logo “Nguyệt Bán” bên dưới góc phải của mặt sau tấm thẻ đen, đột nhiên y cảm thấy bất an, lập tức mở kho số liệu lên: “Tìm xem người này đã làm bao nhiêu tấm thẻ rồi.”

Tìm kiếm logo tác giả, kho dữ liệu nhanh chóng đưa ra kết quả: 20 tấm.

Huyễn Nguyệt bỗng giật mình: “Còn 19 thẻ bài nữa, đừng nó tất cả đều là thẻ Võ Tòng chứ, hắn sẽ không đem ra chợ đen bán hết đi?!”

Sắc mặt Tàn Dương cũng trầm xuống ngay lập tức: “Nếu mấy câu lạc bộ khác mua được tấm thẻ này thì thẻ Bạch hổ của Nhiếp thần sẽ bị vứt đi sao?”

“…” Hai người nhìn nhau.

Là hội trưởng công hội Phán Quyết, Huyễn Nguyệt vẫn luôn rất bình tĩnh, nhưng bây giờ y không thể ung dung được nữa.

—— chỉ định chết tức thì, cái kỹ năng chỉ định khốn kiếp!

Loại chỉ định này chưa từng xuất hiện ở trong game, vì vậy có lẽ rất nhiều người vẫn chưa hiểu rõ “phát động chết tức thì” là có ý gì, còn tưởng là “chết tức thì” không khác gì với các thẻ bài “hủy tức thì” thuộc hệ kim, cho nên đám người mua bán thẻ ở chợ đen không nắm được được giá trị của tấm thẻ Võ Tòng này.

Tuy nhiên, tuyển thủ chuyên nghiệp và quản lý cấp cao của các công hội lớn đều biết đến loại kỹ năng chỉ định này.

Bởi vì, đây là một loại kỹ năng chỉ định hoàn toàn mới, chỉ vừa được thêm vào kho số liệu gần đây!

Tại đại hội tổng kết của mùa giải trước, Đường Mục Châu đột nhiên đưa ra ý tưởng “thẻ chức năng một đổi một” cho phép thẻ bài có “hiệu quả chết tức thì”.

Nghe đồn ở kỳ đại hội lần đó, nhóm tuyển thủ chuyên nghiệp phân thành hai phe cãi nhau kịch liệt, một bên đồng ý với ý tưởng của Đường Mục Châu, ủng hộ việc kho dữ liệu tăng thêm thẻ bài chỉ định chết tức thì; một bên thì phản đối mạnh mẽ, cho rằng loại thẻ bài này sẽ ảnh hưởng tới cân bằng khi thi đấu, hoàn toàn không hợp lý.

Đường Mục Châu mỉm cười hào phóng, hắn nêu ra rất nhiều lý do để thêm thẻ chức năng này vào, cuối cùng đánh cú chót: “Thẻ chỉ định chết tức thì xuất hiện sẽ khiến chiến thuật trên đấu trường càng thêm phong phú. Chẳng lẽ mấy cậu không muốn tạo ra một tấm thẻ bài có thể bất ngờ giết chết Thần Thụ Ngàn Năm của tôi ngay lập tức sao?”

Đám tuyển thủ: “…”

Lần này Đường thần kéo cừu rất tốt, cứ hễ là người từng bị cây thần nhà hắn quấn chết đều nghĩ đến việc bóp chết cái cây đáng ghét này.

Mà bất ngờ là, Nhiếp Viễn Đạo vẫn luôn mâu thuẫn với Đường Mục Châu lại ủng hộ ý nghĩ của Đường thần.

Nhiếp Viễn Đạo bình tĩnh nói: “Uy hiếp của loại thẻ bài chỉ định chết tức thì cũng không có lớn như mọi người tưởng, nếu như bên phát hành có thể điều tiết khống chế số liệu, thì cuối cùng nó cũng chỉ là một tấm thẻ chức năng mà thôi. Dùng thẻ chết tức thì đổi lấy một tấm thẻ cấp thần của đối thủ sẽ thay đổi được rất nhiều chiến thuật thi đấu, tôi đồng ý với đề nghị của Đường Mục Châu.”

Tuyển thủ hệ thủy Kiều Khê cười híp mắt: “Tui cũng thấy ý nghĩ của Đường thần không tồi, nếu thẻ bài chỉ định chết tức thì xuất hiện trên đấu trường, thì ngay tại thời khắc mấu chốt có thể đánh thắng bất ngờ. Bằng không, có một vài người cứ thích vác theo mấy tấm thẻ có HP tới hơn 200 ngàn, nhìn thấy là đã chẳng muốn đấu tiếp rồi.”

Bị nhắc tới, đại biểu hệ thổ Trịnh Phong sờ mũi một cái rồi nói: “Ý Khê thần là Voi Trắng có HP 200 ngàn máu nhà tôi đúng không? Thật ra tôi cũng thấy cây máu của nó quá dài, mỗi lần thi đấu với mọi người đều phải đánh mất cả buổi trời, thật xấu hổ mà.”

Cả đám: “… Xéo đi!”

Để tránh mọi người nhào vào đánh nhau, chủ tịch liên minh lập tức duy trì trật tự: “Được rồi, vậy bỏ phiếu đi.”

Cuối cùng, đề nghị của Đường Mục Châu đã được đại hội liên minh chuyên nghiệp thông qua.

Liên minh đưa đề nghị lên cho nhà phát hành, sau khi thảo luận thì nhà phát hành quyết định tiếp nhận đề nghị này.

Nhằm điều tiết khống chế cân bằng, phía nhà phát hành đã mở rất nhiều cuộc họp, tiến hành tính toán kỹ càng công thức, xác định phạm vi các thuộc tính máu, công, thủ của loại thẻ chỉ định chết tức thì —— quá trình này mất hết nửa năm, tới tháng trước bên phát hành mới đăng thông báo chính thức.

Trên thông báo của nhà phát hành có ghi, kho dữ liệu được thêm vào kỹ năng “chỉ định chết tức thì”, nhưng lại có yêu cầu vô cùng nghiêm khắc.

Thứ nhất, thẻ bài “chỉ định chết tức thì” chỉ có thể có một kỹ năng, đồng thời không khể nhắm tới phạm vi quá rộng, không cho phép xuất hiện các loại thẻ với kỹ năng như “giết chết thực vật”, “giết chết động vật”, “giết chết con người” —— chỉ định chết tức thì tối đa chỉ nhắm vào một loại thẻ nhất định nào đó.

Tiếp theo, chỉ cần thẻ bài có kỹ năng “chỉ định chết tức thì” thì sẽ bị đưa về “thẻ chức năng dùng một lần”, các thuộc tính công kích, phòng ngự cực kỳ thấp, nói cách khác, sau khi thả xong kỹ năng, chính nó cũng sẽ chết ngay lập tức, tối đa chỉ đạt tới hiệu quả “một đổi một”, nhằm tránh ảnh hưởng tới cân bằng thi đấu.

Ngoài ra, phía liên minh cũng đưa ra một quy định tương ứng —— mỗi một trận đấu chỉ được mang theo một tấm thẻ bài chỉ định chết tức thì để làm vũ khí bí mật.

Thông báo chính thức chỉ mới đưa ra không lâu, có khả năng vẫn còn rất nhiều người không để ý đến. Dù sao mỗi lần cập nhật thay đổi thì thông báo rất dài, người không chuyên nghiên cứu thẻ bài sẽ không chú ý tới tin tức “Kỹ năng chỉ định chết tức thì được thêm vào kho dữ liệu”.

Trước mắt, nhóm chuyên gia nghiên cứu thẻ bài của các câu lạc bộ lớn đều vẫn đang thử chế tạo loại thẻ mang “hiệu quả chết lập tức” này, Huyễn Nguyệt cũng không biết được tiến độ của các câu lạc bộ khác như thế nào, nhưng Nhiếp thần, Lam thần của câu lạc bộ Phán Quyết vẫn chưa làm được, không ngờ lại bị cái người tên “Chú Béo” này đoạt mất, hơn nữa còn làm ra được thẻ Võ Tòng đánh hổ dữ —— trực tiếp nhắm đến Nhiếp thần!

Nếu Nhiếp thần biết việc mình đồng ý với ý tưởng tăng thêm kỹ năng chỉ định chết tức thì của Đường Mục Châu, lại có kết quả là có người nhanh chóng làm ra một tấm thẻ phát động chết thì với Bạch Hổ của hắn, hắn có tức chết hay không đây?

Tuyệt đối không thể để các câu lạc bộ khác tìm được tấm thẻ này!

Huyễn Nguyệt chau mày, cấp tốc quyết định: “Lập tức sắp xếp người lục soát toàn bộ chợ đen! Phải mua về tất cả thẻ bài có logo “Nguyệt Bán”, nhất là thẻ Võ Tòng, một tấm cũng không được để lọt!”

***

Đã lâu lắm rồi chợ đen không có náo nhiệt như hôm nay.

Vẻ mặt các người chơi bày quầy bán hàng ở chợ đen hoàn toàn mờ mịt —— một đám quản lý của Phong Hoa và Phán Quyết chen chúc ở chợ đen để làm gì?

Hồng Chúc nhìn thấy mớ ID quen thuộc vờn qua vờn lại thì như muốn nổ tung. Rất nhiều quản lý lâu năm của Phán Quyết đột nhiên xuất hiện ở chợ đen, lại còn xem xét các thẻ bài đang bán ra rất tỉ mỉ kỹ càng, dường như là đang tìm thẻ bài nào đó. Trong lòng cô vô cùng bất an, luôn cảm thấy Phán Quyết đang tìm mua thẻ Đại Ngọc. Mà ý nghĩ của Tàn Dương cũng giống hệt Hồng Chúc, cứ tưởng rằng công hội Phong Hoa đã mua được thẻ Võ Tòng, và hiện đang tìm kiếm tác giả.

Hai người nghi ngờ nhau, nhưng lúc chạm mặt thì vô cùng bình tĩnh chào hỏi: “Chị Hồng, chị vẫn còn ở chợ đen sao?”

Hồng Chúc tỏ vẻ bình tĩnh: “Ừ, rảnh rỗi nên dạo chơi khắp nơi thôi.”

Tàn Dương cười nhưng trong lòng không cười nổi: “Tui cũng vậy, thật khéo!”

Hồng Chúc: “Đúng nha, thật khéo.”

Hai người ra vẻ chào hỏi lễ phép, nhưng nội tâm đã sớm mắng đối phương một trăm tám mươi lần.

Một lát sau, tin tức một nhóm lớn quản lý công hội Phong Hoa và công hội Phán Quyết xuất hiện tại chợ đen truyền khắp nơi.

Đám hội trưởng của mấy công hội khác nhận được tin cũng không biết chuyện gì đang xảy ra.

Chuyện gì thế này? Hai công hội lớn đột nhiên lại tìm kiếm lục soát khắp chợ đen, chẳng lẽ lại có thẻ bài lợi hại xuất hiện ở chợ đen sao?

Thế là, những công hội khác cũng bắt đầu chen nhau hành động ——

“Mặc dù không biết chuyện gì, nhưng chúng ta cũng đến hóng trò vui đi.” hội trưởng công hội Lưu Sương Thành nói.

“Tới chợ đen nhìn thử tụi nó đang muốn làm cái gì.” Hội trưởng công hội Thành Phố Đêm Tối bình tĩnh ra lệnh.

“Chẳng lẽ có thiên tài chế thẻ xuất hiện ở chợ đen?” Hội trưởng Lôi Lệ Phong Hành của Chúng Thần Điện cũng đích thân tới.

Chưa tới mười phút, một đoàn quản lý từ các công hội khác nhau tập trung ở chợ đen hóng chuyện.

Hồng Chúc thật sự muốn khóc, rốt cuộc ai đã mua mấy tấm thẻ Đại Ngọc khác rồi? Tàn Dương cũng rất muốn chửi thề, Chú Béo đã làm 20 tấm thẻ, nhưng hắn chỉ mua được một tấm Võ Tòng, đừng nói 19 thẻ còn lại đều là Võ Tòng chứ, cũng bị mấy câu lạc bộ lớn khác mua rồi sao?!

Chợ đen bỗng loạn thành một mớ bòng bong.

Khắp nơi ở chợ đen đều thấy một đống người gắn danh hiệu “hội phó công hội XX”, “quản lý công hội YY”, người chơi bày quần bán hàng sôi nổi chụp hình lưu niệm với nhóm hội trưởng. Mà lúc này, kẻ cầm đầu gây náo loạn chợ đen Tạ Minh Triết đang cùng bạn mình vui vẻ cày cấp trong một hang động ở sao Bạch Lộ.

Tề sư huynh hỏi: “Chú Béo, hồi nãy chú mua nhiều giấy tinh vân như vậy, nói là muốn làm thẻ bài gốc, thế có làm được không?”

Tạ Minh Triết cười nói: “Tui tiện tay làm ra hai tấm, nhưng thuộc tính cơ bản không được tốt lắm, thế là đi ra chợ đen bán kiếm chút tiền tiêu vặt.”

Tư Tư phấn khích hỏi: “Chú Béo, chú làm ra thẻ gì vậy? Có thể cho tui xem một chút không?”

“Đều là thẻ nhân vật, đã bán hết rồi. Sau này có cơ hội làm thêm sẽ tặng cô để sưu tầm!”

Tề sư huynh lấy tư cách người chơi nhiều kinh nghiệm đề nghị: “Quả thật thẻ nhân vật có thuộc tính kém bán không được giá tốt, nhưng mà có thể kiếm chút tiền lẻ cũng không tồi. Chế tạo thẻ khá là tốn tinh thần. Đừng làm quá nhiều trong một lần, để tránh nát đầu.”

Tạ Minh Triết gật đầu: “Ừm. Đêm nay tui làm thêm mười tấm rồi nghỉ.”

—— nếu Hồng Chúc và Tàn Dương nghe được câu này chắc là bị cậu làm cho tức chết.

Thật ra Tạ Minh Triết hoàn toàn vô tội, bởi vì cậu chẳng hay biết gì cả.

Cậu chỉ là một người mới chơi loại game thẻ bài như thế này, đơn giản nghĩ thẻ bài trong thế giới thẻ sao nhiều vô cùng, có thể bán được giá cao đều là những thẻ bài phải có các thuộc tích công kích, phòng ngự lên tới mấy chục ngàn. Chẳng hạn như lá bài Dạ Lai Hương bán ra với giá cực kỳ cao ở hội đấu giá kia, HP 100 ngàn, thủ 50 ngàn. Thẻ Đại Ngọc cậu tạo ra kia chỉ có 15 điểm thủ, nếu thăng cấp lên bảy sao thì không tới 1000 điểm. Công và thủ của Võ Tòng cũng không quá cao, chắc chắn không bán được giá tốt.

Cậu căn bản không hề biết loại kỹ năng chỉ định chết tức thì chỉ mới được thêm vào kho dữ liệu, chưa từng xuất hiện ở trong game —— cậu cứ tưởng rằng loại kỹ năng thế này rất phổ biến!

Người của hai công hội lớn đang lùng sục thẻ bài của “Nguyệt Bán” khắp chợ đen.

Hai hội trưởng Hồng Chúc và Tàn Dương thì lòng nóng như lửa đốt.

Còn Tạ Minh Triết lại hết sức nhàn nhã.

Cậu cùng Tề sư huynh và Tư Tư vừa trò chuyện vừa cày quái ở một hang động tại sao Bạch Lộ.

Cậu phải nhanh chóng cày lên cấp 35, gia nhập đội ngũ của anh Trần, dù sao cậu đã chính thức trở thành cày thuê, không thể bỏ bê công việc được.

Về phần thẻ bài, cậu dự tính sẽ bớt chút thời gian làm thêm 10 tấm thẻ Võ Tòng, cầm đi chợ đen bán, kiếm chút tiền tiêu vặt.

Tiền lẻ cũng là tiền, làm thiệt nhiều thẻ bài thì sẽ luôn có thể kiếm được chút tiền ăn cơm!