Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm

Chương 18:  Sở Ninh xông lên núi vì muốn giết ba người này!



"Làm càn!" 

 Những đệ tử khác phẫn nộ, cùng nhau tấn công. 

 Chỉ một thoáng. 

 Ánh kiếm đan xen nhau như thủy ngân, kiếm minh như long ngâm. 

 Nhưng mười mét xung quanh xe kéo vẫn yên ả như cũ. 

 Bóng dáng Nhân Đồ như quỷ mị, mỗi lần lóe lên đều sẽ có một đệ tử Liệt Dương Tông ngã rạp như cỏ dại, tiếng kêu thảm thiết không dứt bên tai. 

 Hãn tướng dũng mãnh dưới trướng Bắc Vương đều đứng hàng Vũ Cảnh, ai cũng có tu vi đủ để cứng rắn đối đầu với một phe đại giáo. 

 Như hắn ta chẳng hạn. 

 Nếu chưa từng tàn sát cả vạn người, sao lại mang tên Nhân Đồ. 

 Qua mười mấy lượt hô hấp, không còn một ai đứng trước xe kéo. 

 Ba trăm đệ tử Liệt Dương Tông hoặc ngã trong vũng máu, hoặc ngất đi, kẻ nào còn miễn cưỡng đứng được cũng hoảng sợ lui lại. 

 Sự chú ý của bọn họ vốn tập trung trên người Sở Ninh. 

 Lại không ngờ rằng Nhân Đồ đi theo đáng sợ đến vậy. 

 Ba trăm người bọn họ đều là Huyền Vũ cảnh, lấy nhiều đánh ít nên không thể gần người. 

 Người xem cuộc chiến tại đây sôi nổi bàn tán. 

 Sở gia vừa trở về đã trèo lên Liệt Dương Tông, xem ra không phải là không hề có sự chuẩn bị, bọn họ mời được một tồn tại cực kỳ mạnh mẽ. 

 “Một đám vô dụng!” 

 Lữ Thạch giận dữ. 

 Kéo xe cho Sở Ninh suốt trăm dặm, gã ta vô cùng bực bội. 

 Vốn tưởng rằng lúc đến Liệt Dương Tông, gã ta liền có thể thoát vây, nhưng đám đệ tử này thật quá vô dụng. 

 Trước mắt bao người. 

 Xe kéo đã đi vào sơn môn, đằng trước là một cầu thang bằng đá xanh, như thang trèo lên mây. 

 Đây là “Tông Đạo” của Liệt Dương Tông, có 9999 bậc thang, khắc xuống đại trận trấn sơn. 

 Kẻ không được cho phép mà dám tự tiện xông vào, đều sẽ chịu sự trấn áp của đại trận trấn sơn. 

 “Sáu năm rồi…” 

 Màn tơ của xe kéo xốc lên, Sở Ninh cất bước đi xuống. 

 Nhìn chăm chú vào Tông Đạo này, ánh mắt Sở Ninh khẽ biến hóa. 

 Sáu năm trước. 

 Hắn bị Lữ Tinh Thần hãm hại, chịu Liệt Dương Tông trục xuất, hồn bay phách lạc rời đi từ chính Tông Đạo này. 

 Từng cảnh tượng thoáng hiện lên như mới vừa hôm qua. 

 Hôm nay, hắn đã trở lại. 

 Hắn không còn là thiếu niên chịu hãm hại lại không có sức lực phản kích năm xưa. 

 "Sở Ninh!" 

 “Giơ tay chịu trói, thả Lữ Thạch ra, nếu không giết toàn tộc ngươi!” 

 Một đám mây bay lên trên Tông Đạo, đại trận trấn sơn được khởi động. 

 Nghìn bóng người mặc áo bào thêu hình mặt trời chói chang xuất hiện. Tay bọn họ cầm vũ khí sắc bén đứng xếp trên từng bậc thang, giọng nói vang dội xé nát tầng mây. 

 Thân là đại giáo Đại Hạ Vũ Triều. 

 Đệ tử bên trong Liệt Dương Tông lên đến mấy vạn người. 

 Ba trăm vị trông sơn môn vừa rồi chỉ là một góc của tảng băng chìm. Giờ phút này, đứng trên Tông Đạo, có cả đệ tử tinh anh cấp bậc Địa Vũ cảnh. 

 "Ha ha!" 

 Ánh mắt Sở Ninh quét qua từng khuôn mặt quen thuộc, khóe miệng khẽ nhếch lên. 

 Hồi hắn vẫn còn là nhân tài kiệt xuất của Liệt Dương Tông, những người này thường xuyên nịnh bợ hắn. 

 Sau khi huyết thống thần linh của hắn bị mất đi, tất cả bọn họ phản chiến, hướng về Lữ Tinh Thần, không chỉ châm chọc khiêu khích hắn, mà còn chỉ trích hắn sai, khiến Liệt Dương Tông có cớ để trục xuất hắn. 

 Đây ấy mà, chính là lòng người. 

 “Chuyến này, Sở Ninh ta muốn giết ba người”. 

 “Một là Vương Thanh Phong, hai là Từ Phúc, ba là Lữ Tinh Thần. Kẻ ngăn cản ta, chết”. 

 Áo bào Sở Ninh tung bay, bước lên mười bậc, tiếng nói sang sảng truyền xa, khiến rất nhiều người thay đổi sắc mặt. 

 Vương Thanh Phong và Từ Phúc đều là nhân vật cấp bậc trưởng lão của Liệt Dương Tông.