Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm

Chương 209: Bùm một tiếng



Chỉ với hai canh giờ này mà bọn họ đã bị đánh đến ngu người. “Vương Quân Siêu Phàm?”

Mới bước vào bên trong cổng thành một ngàn năm trăm vị Siêu Phàm đều đang run rẩy.

“Muốn chạy?” “Không kịp rồi, ở lại để luyện tập với Bách Tuế quân của Bắc Vương!”

Hạng Bàng mang theo gậy sắt, chặn đường đi lại.

Vừa mới dứt lời.

Hắn ta cầm theo cây gậy sắt đến để giễu võ dương oai, nện cho mấy vị Đỉnh Tuyệt Siêu Phàm ho ra cả máu.

Gái loại này ở bí cảnh Hoá Long, đã qua được cửa ải của một vị Đại Quốc, cướp lấy được trân bảo cực cảnh

Hắn ta giữ kín không nói, đi tới Đại Hạ mới luyện hóa, hiện tại đã là Siêu Phàm nhất cực cảnh.

Hắn ta lặp lại chiêu cũ, chỉ bắn chết Đỉnh Tuyệt, Đại Tuyệt Siêu Phàm, còn lại để cho Bách Tuế quân giao đấu.

Bên ngoài Ngọc Môn Quan, đã một mảnh chết chóc. Sáu mươi lăm vị Động, mặt nhăn lại, không nói ra lời.

Một nghìn năm trăm vị Siêu Phàm sau khi xông vào Ngọc Môn quan thì cũng không tạo nên được đợt sóng nào cả.

Phía trước giống như có một lỗ đen đang cắn nuốt Siêu Phàm của ba đại quốc của bọn họ!

Trong quá trình này

Sở Ninh tùy ý kiềm chế khí cơ, bất động như núi, khi thì liếc về phía bên trong cổng thành.

Có Hạng Bàng và Tề Vương ngồi đó, hơn nữa còn có thêm một đám tướng lĩnh phối hợp, Bách Tuế quân đã được tôi luyện qua cùng tiến hành với khí thế

hừng hực, không cần hắn phải lo lắng.

Sở Ninh thấy vậy khoanh chân ngồi xuống, trong tay xuất hiện một viên đá hình thoi.

Bùm một tiếng.


Linh thạch vỡ vụn, linh khí được cất giữ hơn mười năm, trong nháy mắt được phóng thích, bao phủ cả người của Sở Ninh, để bóng hắn của hẳn rạng rỡ huy hoàng.

“Hắn, hắn ta tu hành trước mặt chúng ta?”

Trước mắt Vân Hiên Võ Chủ biến thành màu đen, thiếu chút nữa ngã nhào. xuống.

Đây là đang miệt thị bọn họ mà!

“Chết tiệt, Đại Hạ Vũ Triều, chẳng lẽ còn có chiến lực Tuyệt Cường? “Làm sao bây giờ?”

Một người đàn ông áo xanh nhìn chằm chằm vào thân ảnh của Sở Ninh.

Hắn ta nhìn tuổi còn rất trẻ, trên thực tế tu võ đã trên trăm năm, là chủ của Vũ Lạc Vũ triều.

Sở Ninh tu hành trước mặt mọi người, tuy rằng Động không hiện ra nhưng hắn ta vẫn nhìn ra một ít manh mối.

Đại Hạ Bắc Vương này, quá mức yêu nghiệt.

So với lúc mới tiến vào Động, sợ rằng tu vi đã tiến bộ lên không ít. Lời nói của Vũ Lạc Võ Chủ khiến các Động khác cũng chấn động. Bọn họ biết.

Dùng Siêu Phàm làm chủ công, kế hoạch nhiều loạn tinh thần của Bắc 'Vương đã thất bại.

Cứ tiếp tục tiêu hao như vậy, ai có thể chịu được? Bắc Vương còn chưa để lộ ra sơ hở, phe bọn họ ngược lại đã rối loạn trước.

“Chư vị!"

Khoé mắt của Vân Hiên Võ Chủ nhăn lại, trầm giọng nói: "Kẻ này thủ đoạn

hung tàn, trận đấu lần này hắn ta sẽ không hạ thủ lưu tình!” “Nếu chuyện đã đến nước này, vậy trực tiếp nghênh chiến!”

"Đừng quên, bên phía chúng ta, có sáu mươi lăm vị Động, chẳng lẽ còn không đánh lại một tên miệng còn hôi sữa!”

Lời này vừa dứt.

Thần sắc của các vị Động trở nên quả quyết hơn. Đúng vậy!

Bắc Vương Đại Hạ, là người như thế nào?

Có thể một người chiến với một quốc gia, có thể trấn áp Thái tử Đông Thẳng, dám giết Động của Đông Thắng Hoàng triều.

Bọn họ lần này, muốn dùng lê dân bách tính của Đại Hạ uy hiếp Bắc Vương, như động vào nghịch lân của rồng, đối phương sao có thể dung thứ cho bọn họ?

“Cuối cùng không nhịn được nữa rồi sao?”

Cảm giác được sát ý bốc lên, Sở Ninh mở mắt, con ngươi như huyền băng vạn cổ bất biến.