Cả đám người từ ngưỡng mộ phút chốc đã chuyển sang khinh bỉ. Tên đội trưởng vội nói với tiểu thư của hắn.
- "Tiểu thư, mau tránh xa cái tên trần truồng này. Thật sự vô cùng ô uế"
Vị tiểu thư kia toan đứng dậy thì bất ngờ Vạn Vân Phong níu tay nàng mà cười khả ố.
° "tiểu thư, ta tuy là phế nhân thật nhưng cũng đã cứu mười mạng người các vị. Thấy ta trần truồng không lẽ các ngươi không cho ta được một bộ đồ để mặc sao? Ơn cứu mạng chưa trả mà đã vội bỏ đi như vậy, có coi được không?"
Cái kiểu cười ấy khiến vị tiểu thư kia giật mình, không phải là đòi lột áo nàng đấy chứ? cái tên đội trưởng nghe vậy thì trợn trừng mắt tức giận.
- "Này thì trả ơn này..."
" Bụp..."
Hắn thẳng chân đạp tên nam nhân một cái té ngã ngửa. Vạn Vân Phong nằm dài rên rỉ.
° "ta dù gì cũng cứu mạng các ngươi, không đòi hỏi gì nhiều mà chỉ xin một bộ đồ để mặc. vậy mà các ngươi không những không cho mà còn lấy oán báo ơn thẳng tay đánh đập. Đây là đạo lý gì vậy?"
Tên đội trưởng tức giận lập tức tuốt kiếm, mà mấy tên còn lại cũng tuốt kiếm theo.
" muốn chúng ta báo ơn? muốn quần áo để mặc? đừng lo lắng . chúng ta sau khi trở về sẽ đốt thật nhiều vàng mã cho ngươi"
Dứt lời đồng loạt vung kiếm. Bọn chúng toan giết ân nhân. Ngay lúc nguy cấp thì vị tiểu thư xinh đẹp kia vội vàng lấy thân mình che cho hắn mà quát lên.
- "dừng tay lại hết cho ta. Các ngươi giết người cứu mạng mình như vậy thì không bằng cả cầm thú. Cút ra kia ngay "
Bọn hộ vệ thấy vậy thì hậm hực lắm. Chúng thứ nhất chỉ là thất phu chém giết, coi thường người đọc sách. Thứ hai là việc tên phế nhân kia lợi dụng cơ hội gối đầu lên đùi tiểu thư xinh đẹp, cũng tính là có sự thưởng thức, đây mới là điều khiến chúng ghen tị và tức tối. Bọn chúng quay lưng bỏ đi, nam nhân khoả thân bắt đầu thút thít.
° "may mà có tiểu thư chở che, nếu không ta chết không toàn thây "
Nói xong thì liếc nhìn bọn hộ vệ, thấy bọn chúng không ai nhìn về phía này thì bất ngờ ra tay. Nhanh chóng xử chiêu thức "khỉ trộm đào " một cách vô cùng thuần thục.
° "khà khà...đa ta tiểu thư cứu mạng..."
- "NGƯƠI... NGƯƠI..."
Vị tiểu thư kia thấy hắn thút thít thì định dỗ dành hắn, thế nhưng bất ngờ bị hắn trộm đào thì tức giận. Nàng bật đứng dậy đạp cho hắn thêm một phát nữa mà quát.
- "ngươi chết quách đi cho rảnh nợ"
Đạp xong thì một mạch quay đi về phía hộ vệ của mình. Bọn hộ vệ nghe vậy tuy không hiểu chuyện gì vẫn tuốt kiếm.
* "Tiểu thư, chúng ta giết hắn nhé"
Vạn Vân Phong nghe vậy thì bật cười.
° "các ngươi chưa giết ta được, và cũng không khinh bạc ngược đãi ta lúc này. Các ngươi cứ nghĩ xem con bạch xà kia quay lại thấy ta bị các ngươi đánh thì sẽ thế nào? Nó lập tức biết mình bị lừa, tất cả chúng ta sẽ bị nó trút giận"
Bọn hộ vệ nghe vậy thì giật mình. Những lời tên khoả thân kia nói hoàn toàn có lý. Vạn Vân Phong lúc này lại nằm xuống quay mặt vào trong, tay phẩy một cái.
° "các ngươi muốn sống thì cứ phải tiếp tục diễn vai với ta. Bất cứ thái độ vô lễ nào của các ngươi mà lọt vào mắt yêu quái thì cả ta và các ngươi đều vào bụng rắn mà ở. Lựa chọn là của các ngươi"
Nói xong thì lăn ra ngủ luôn, không nói bất cứ điều gì nữa. Bọn hộ vệ tức lắm nhưng không làm được gì, khều bảo nhau.
* "Thôi thì kệ mặc hắn. Đêm nay ngủ an toàn, sáng mai rời đi sớm. Tính mạng là trên hết"
Nói xong thì cả đám sắp xếp cho vị tiểu thư kia một chỗ ngủ tốt nhất. Bọn chúng sau đó nằm la liệt khắp sàn. Tất cả chúng tuyệt nhiên không biết tiểu thư của bọn chúng vừa mới bị trộm đào.
Mỹ nhân kia nằm xuống chỗ của mình, tâm trạng vẫn còn ấm ức lắm. Đôi mắt lén nhìn về phía nam nhân khả ố kia. Quả thật là rất đẹp trai, nhưng sao lại bựa đến vậy.
Bên ngoài mưa vẫn rơi. Nàng mơ màng đếm tiếng mưa trong đêm. Đếm đến lúc ngủ lúc nào không biết. Sáng sớm mai lại phải tiếp tục cuộc hành trình của mình.