Bạch Đạo Sư

Chương 18: Nhờ Vả



Đoàn người mười nhân mạng kia đang đi lặng lẽ dưới cánh rừng. Vị tiểu thư kia cảm thấy thấm mệt, lúc này tên đội trưởng động viên.

- "Tiểu thư cố gắng thêm chút nữa. Chỉ hơn một dặm nữa thôi chúng ta sẽ rời khỏi khu rừng này. Bên kia là Đào Hoa trấn, nơi ấy có nhà nghỉ để tiểu thư nghỉ ngơi. Đoạn đường còn lại chúng ta có thể yên tâm ngồi ngựa đến giang đông rồi"

Vị tiểu thư kia khẽ gật đầu, gạt nhẹ mồ hôi trán tiếp tục bước đi. Bọn họ nhanh chóng rời khỏi khu rừng và trước mặt họ là một trấn vô cùng xinh đẹp. Tuy rằng không phải là trấn lớn nhưng ở đây lại thu hút người khác bởi phong cảnh hữu tình. Đào Hoa trấn đúng với cái tên của nó, ở đây trồng rất nhiều hoa đào. Nếu lạc vào trấn này vào mùa tết thì người ta sẽ thấy được cảnh đẹp tựa tiên cảnh nhân sinh.

Đoàn người nghỉ chân tại một khách điếm nhỏ, thuê một phòng cho tiểu thư rồi đi tìm mua ngựa và một cổ xe. Tiểu thư kia vào phòng đặt lưng xuống, cả đêm qua có ai dám ngủ chút nào đâu. Dương Ngọc Hoàn đưa bàn tay lên trước mặt, nàng nhìn vào mà có chút ưu tư. Bàn tay này là bàn tay đã tóm lấy bảo bối của tên nam nhân trong miếu hoang." Tự tin vào bản thân và dám làm điều cần làm ư?" . Nàng bật cười một mình. Ở võ giới đang là thời phong kiến trọng nam khinh nữ. Phụ nữ thời này cha mẹ đặt đâu con ngồi đó, nữ nhân về khía cạnh nào đó là tài sản của đàn ông. Chỉ có nam nhân sở hữu nữ nhân chứ không có trường hợp ngược lại. Dương Ngọc Hoàn buột miệng.

- "nam nhân đẹp trai thông minh ấy, ta có thể chiếm hữu hắn được chăng?"

Nói xong thì bật cười, có chuyện vô lý như thế này sao? Ngọc Hoàn có lẽ cũng không thể tưởng tượng được cảnh giới đó, nhưng thực sự trong lòng nàng đã nghĩ đến sự chiếm hữu như vậy. Ngọc Hoàn nhắm khẽ đôi mắt, nhẹ nhàng chìm vào giấc ngủ.

Ở bên ngoài, đám hộ vệ bắt đầu đi tìm mua ngựa. Chúng tìm đến chỗ bán ngựa để chuẩn bị tiếp tục cuộc hành trình. đám người tay cầm kiếm đi tới chợ ngựa được nửa đường thì bất ngờ có người kêu lại.

- "các vị tráng sĩ, xin dừng bước"

Cả bọn dừng lại tự hỏi "không biết ở cái trấn nhỏ bé này lại có kẻ nào chán sống muốn sinh sự?" . Bọn chúng ngó lại thì thấy một người trung niên tầm 40 tuổi. Người này ăn mặc quan phục, thái độ lịch sự mà chào hỏi.

- "xin chào các vị tráng sĩ. Ta là quan phụ mẫu ở trấn Đào Hoa này, đang trên đường đi làm công vụ , có duyên gặp các vị tráng sĩ. Xin hỏi các vị tráng sĩ từ đâu đến và định đi đâu, có thể dùng chút thời gian mà giúp trấn này chút công việc?"

Một tên trong đám chỉ thẳng mặt quan trấn mà mắng.

- "Chúng ta từ đâu đến và đi đâu thì liên quan gì đến ông? Muốn chết hay sao mà lắm chuyện vậy?"



Quan trấn giật mình. Dù gì ông ta cũng là quan đứng đầu một trấn, dám mắng ông ta như vậy xem ra bọn này có chỗ dựa không tầm thường. Tên đội trưởng lúc này lại ra hiệu cho thuộc hạ im miệng. Hắn không muốn to chuyện nên cúi đầu thi lễ.

- " Thì ra là quan nhân, không biết quan nhân muốn huynh đệ chúng ta giúp gì cho trấn?"

Nhìn thấy tên đội trưởng chịu hợp tác, quan trấn lúc này thi lễ.

- "không giấu gì các vị tráng sĩ. Trấn Đào Hoa có tuyến đường mòn đi qua cánh rừng để đến trấn bên cạnh. Tuyến đường này thời gian gần đây có một số người đi qua không thấy trở về"

Cả đám bắt đầu liếc mắt nhìn nhau, " không phải là nằm gọn trong bụng bạch xà rồi đó chứ?" Ký ức kinh hoàng tối qua trở về khiến họ lạnh gáy. Lúc này quan trấn lại nói tiếp.

- " Nhiều thợ săn được cử vào rừng kiểm tra thì thấy có dấu vết của mãnh thú, sợ rằng có chuyện ác thú săn người. Nay trấn ra nhiệm vụ thành lập đội săn ác thú trừ hại cho dân, không biết các vị tráng sĩ có thể...?"

Chưa kịp nói xong thì cả đám hốt hoảng đồng loạt xua tay.

- "Không được, chúng ta bận lắm, không thể nhận lời "

Quan trấn thấy vậy thì thoáng ngạc nhiên, cùng với sự thất vọng vô cùng. Nhìn đám người này trông rất thiện chiến, tưởng chừng có thể nhờ vả được, vậy mà cả đám đồng loạt chối từ. Tên đội trưởng lúc này thi lễ.

- "Không giấu gì quan nhân, chúng ta đang nhận nhiệm vụ quan trọng phải sớm trở về kinh đô nên không thể giúp ông được. Công việc của ông nên hãy đi kiếm người khác. CÁO TỪ "

Rất dứt khoát, Nói xong thì cả đám đồng loạt kéo nhau đi cả. Quan trấn cảm thấy tiếc lắm nhưng đành chịu. Ông lại bước đi đến quảng trường trung tâm, nơi có bảng thông tin và nhiệm vụ. Ông tới đó treo nhiệm vụ tuyển người đi diệt trừ ác thú. Xem ra vẫn phải nhờ nội lực của trấn rồi.