Bạch Đạo Sư

Chương 346: Tấm Áo Mới.



Tại một ngôi làng bị hủy diệt, những người còn sót lại đang quây quần bên một mâm cơm cùng vị khách lạ . Thiếu nữ 15 tuổi cùng những đứa em của mình được ăn uống một bữa no nê , thật sự thỏa mãn. Kể từ sự kiện khủng khiếp ấy xảy ra đến giờ, họ chưa một lần được một bữa cơm no . Hôm nay ai nấy cũng đều ăn thật nhiều, ăn nhiều nhất có thể, hưởng thụ một lần cảm giác xa hoa. Bọn họ cười nói vui vẻ, ăn uống thoải mái không phải nhường nhịn người khác vì thức ăn quá nhiều. Trong tứ khoái thì cái ăn đứng đầu, niềm hạnh phúc lan tỏa trong mỗi trái tim của những con người ở đấy. Vạn Vân Phong lẳng lặng quan sát mọi người, trong lòng vui vẻ, bởi vì mình đã mang được niềm vui đến cho người khác . Hắn vừa chung vui với đám trẻ, vừa suy nghĩ hình thành những kế hoạch cho tương lai . Sau khi bữa cơm ăn xong, mọi người đều vào việc dọn dẹp, những đứa trẻ tật nguyền cũng tham gia. Bọn nhỏ bị khiếm khuyết thì làm theo khả năng của chúng , không đứa nào chịu ngồi không. Một đứa trẻ nhìn vào nồi thịt luộc và hỏi.

- " đại ca , số thịt dư này phải làm thế nào?"

Có lẽ đã lâu lắm rồi chúng không có những thứ dư thừa để xử lý sau bữa ăn. Vân Phong mỉm cười nói.

- " hãy gói lại để buổi tối ăn tiếp, chúng ta sẽ dùng nó làm bữa tối"

Bọn nhỏ cười toe toét, chạy đi lấy lá chuối. Và thế là bọn chúng dùng lá chuối để gói lại những miếng thịt ấy, cất vào một chỗ . Một đứa khác nhìn vào những trái ngô dư ra, liền hỏi.

- " đại ca những quả ngô này không còn nhiều, không đủ để dùng cho bữa tối, phải làm sao ?"

Trẻ nhỏ ngây thơ, Vạn Vân Phong mỉm cười , ánh mắt vui tươi mà bảo.

- " thì cứ để đấy , đến chiều ra ngoài đồng bẻ thêm về mà luộc ăn . Ở ngoài đồng còn nhiều lắm, không sợ hết đâu"

Những đứa trẻ kia nghe vậy thì reo lên sung sướng, mà đứa trẻ lớn tuổi nhất thì cười toe toét nói .

- "mấy đứa đừng có lo , lát nữa ta sẽ ra ngoài đó bẻ về nấu bữa tối, không vấn đề gì cả . Ta cùng đại ca ra ngoài bẻ ngô, thấy ruộng ngô còn rất là nhiều, thời gian tới tha hồ mà ăn thỏa thích"

Những đứa trẻ kia nghe vậy lại reo lên lần nữa, ai nấy đều sung sướng , cảm nhận một tương lai no ấm. Những đứa trẻ phân công nhau làm việc , dọn dẹp mọi thứ. Rất nhanh chóng đã xong xuôi hết , mọi người đến lúc nghỉ ngơi . Hằng nhi lúc này chăm sóc cho một đứa trẻ tật nguyền, nàng nhìn thấy áo nó rách một vết rách lớn , nàng lại gần mỉm cười bảo.

- " áo em rách rồi kìa, cởi ra để cho tỷ may áo cho"

Đứa trẻ vui vẻ cởi áo đưa cho Hằng nhi, áo vừa cởi ra đã thấy bên trong cơ thể của nó có một vết sẹo lớn, xem ra đó là vết tích của lúc thảm cảnh xảy ra . Vạn Vân Phong lại cảm thấy thương xót, dẫu biết rằng nó đã tật nguyền như vậy, nhưng không thể nhìn thấu được tất cả những gì mà những đứa trẻ ấy phải chịu đựng , thật đáng thương sao. Hằng nhi lấy ra kim chỉ của mình, khâu lại vết rách ấy . Nàng vừa khâu vừa nhìn quanh một lượt, nhận ra những đứa trẻ này đều mặc những chiếc áo cũ nát . Trong một lúc tràn ngập cảm xúc yêu thương, nàng đã suy nghĩ đến điều gì đó. "phải rồi, những đứa trẻ này cũng cần một tấm áo mới". Suy nghĩ như vậy, nàng nở một nụ cười hiền dịu, tay vẫn khâu áo mà nói.

- " các em bao lâu nay đều mặc một bộ đồ, đến nỗi áo rách nát cả rồi , có lẽ đều cần phải thay mới. Bây giờ tỷ chưa có tiền, nhưng tỷ hứa sẽ chăm chỉ làm việc hơn, dành dụm góp tiền lại mua cho mỗi em một chiếc áo mới làm quà, các em thấy sao?"

Những đứa trẻ nghe vậy thì reo lên sung sướng .

- "cảm ơn Hằng tỷ, chúng em nhất định sẽ đợi tấm áo mới mà tỷ mua cho, thật là hồi hộp quá đi"



Đa phần những đứa trẻ ngây thơ không hiểu chuyện, nghe được mua áo mới đều reo lên mừng rỡ, nào có biết Hằng tỷ của bọn trẻ đã vất vả thế nào. Nhưng đứa trẻ lớn nhất là đứa trẻ 10 tuổi ấy thì khác, khuôn mặt nhăn nhó không vui, nó vội vàng bật đứng lên trước mặt những đứa nhỏ khác mà quát.

- "cái gì mà tấm áo mới chứ ? Hằng tỷ đã phải vất vả làm việc lắm rồi còn không đủ lo cho 10 miếng ăn chúng ta, mấy đứa còn đòi tỷ phải mua áo mới cho mấy đứa à ? Sao không chịu suy nghĩ đi?"

Tiếng quát của đứa trẻ 10 tuổi khiến những đứa trẻ khác đều im bặt , ai nấy mặt bí xị. Bọn nó còn nhỏ chưa suy nghĩ được nhiều nên chưa hiểu được tình huống, còn đứa trẻ 10 tuổi kia tuy vẫn còn nhỏ nhưng lại có thể suy nghĩ được nhiều như vậy, khiến Vân Phong cảm thấy vui mừng. Vân Phong đưa tay lên cao, nhìn tới trước mỉm cười nói .

- "thôi được rồi , Hằng tỷ không có sức để mua cho các em bộ áo mới thì hãy để đấy cho ta"

Nói xong, hắn liền rút ra một nén bạc đưa tới trước.

- " Nguyệt Hằng cô nương, cầm lấy mà mua áo cho bọn trẻ"

Quả nhiên là hào phóng, sẳn sàng tài trợ không suy nghĩ. Hằng nhi nhìn thấy thì giật mình, nhìn vào nén bạc mà hỏi.

- "công tử , sao lại cho hào phóng đến như vậy?"

Vạn Vân Phong biết rất rõ, vải vóc vùng núi cao không quá đắt. Nếu mua áo cho lũ trẻ thì chỉ cần loại áo vải rẻ tiền, một đồng một bộ là đủ . Không phải loại quần áo vải lụa sang trọng gì, chỉ cần những tấm áo bình thường để mặc thì một nén bạc đủ mua 10 bộ . Hắn vẫn nhìn Hằng nhi với nụ cười dịu hiền, ánh mắt thân thiện mà nói.

- " còn ý gì nữa? Ta muốn nhờ cô nương mua giúp cho bọn trẻ mỗi đứa một bộ áo mới . Đây là số tiền ta gửi , mong cô nương nhận lấy."

Những đứa trẻ tật nguyền thấy thế thì reo lên sung sướng, còn đứa trẻ 10 tuổi thì ngại ngùng mà Hằng nhi cũng rất ngơ ngác, nàng ngập ngừng hỏi.

- " công tử, tại sao lại tốt với chúng tôi như vậy? Chúng tôi với công tử có quan hệ gì đâu, tại sao công tử phải lo nghĩ cho chúng tôi?"

Vạn Vân Phong mỉm cười không nói , hắn định hỏi lại rằng "ta với những đứa trẻ này đúng là không họ hàng máu mủ , nhưng mà cô nương với những đứa trẻ này cũng có họ hàng máu mủ gì đâu? Tại sao cô nương chăm lo cho chúng mà ta thì không được?". Hắn đã định hỏi như vậy, nhưng nghĩ lại thấy câu hỏi này hơi vô duyên, cho nên ngập ngừng một khoảnh khắc lặng im, hắn mới nở nụ cười mà trả lời.

- " thực ra thì ta có khá nhiều tiền, số tiền này với ta không đáng là bao nhiêu cả, chỉ là một cái hắt hơi thôi. Ta đang cảm thấy vui vẻ nên muốn tặng những đứa trẻ này một chút quà, không là gì to tát, xin cô nương cứ cầm lấy"

Hằng nhi thoáng ồ lên ngạc nhiên, vậy ra vị công tử đây là một phú hào sao? Nàng nhìn lại những đứa trẻ ăn mặc rách nát thì trong lòng rất là thương xót , một nén bạc trước mặt có thể giúp chúng có được tấm áo mới tốt hơn . Nàng không có lý do từ chối , hai tay đón nhận nén bạc cúi đầu mà cảm tạ.

- " đa tạ công tử ban ơn, ơn nghĩa của công tử tiểu nữ thay mặt mấy đứa em cảm tạ người"

Nói xong đón lấy nén bạc, mà Vạn Vân Phong rất vui khi nàng ấy nhận tiền của mình. Nguyệt Hằng nhẹ nhàng đút tiền vô áo, giây phút ấy vẫn còn đang bỡ ngỡ. Vậy là đám trẻ có thể được mặc đồ lành lặn , với số tiền này sẽ giải quyết được vấn đề. Nguyệt Hằng tiếp tục may áo, khi những đường khâu kết thúc, nàng đưa áo cho đứa trẻ mà tươi cười.



- " nào, xong rồi, đệ lại đây mặc vô đi nào"

Đứa trẻ mặc vào, vết rách đã được khâu lại, gió không lùa vào lỗ rách nữa . Đứa trẻ vui cười cúi đầu đa tạ Hằng tỷ, cười vui vẻ.

- " cảm ơn Hằng tỷ, chiếc áo lành rồi , vậy chắc không cần phải mua áo nữa đâu. Đệ nghĩ đệ mặc áo này được rồi ,số tiền ấy tỷ để dành sau này lỡ có ai đó bệnh tật ốm đau, hay những lúc đói kém còn có sử dụng"

Đứa trẻ vừa nói vừa cười toe toét, xem ra rất biết nghĩ cho chị của mình, nhưng lại gặp một vấn đề tế nhị nho nhỏ . Số tiền ấy thực sự không phải là Vạn Vân Phong cho tiền, mà là Vạn Vân Phong cho áo. Tiền chẳng qua là vật trung gian, vì vậy vẫn phải đi mua áo. Đứa trẻ không hiểu chuyện lại không muốn mua áo, cất số tiền giữ riêng thì có vẻ hơi thiếu tôn trọng với vị khách. Nguyệt Hằng thẹn thùng nói.

- " sao có thể như vậy chứ ? Vị đại ca đây cho tiền mua áo thì phải mua áo cho các đệ, sao lại có thể cất giữ làm việc khác như vậy, thật rất không nên"

Nàng vừa nói vừa nhìn sang vị khách lạ với sự ái ngại. Vị khách ấy không hề bận tâm, còn cười nói.

- " vậy cũng được, tiền ấy cất đi khi nào cần thì dùng tới, còn chuyện quần áo thì từ từ tính cũng được"

Đám trẻ nghe vậy thì reo lên sung sướng, quay sang cúi đầu trước khách lạ mà nói.

- " cảm ơn đại ca , đại ca thật tốt với mọi người"

Vạn Vân Phong không muốn cho mỹ nữ kia phải xấu hổ nên đã chặn nói trước, trong lòng hắn đã có dự tính riêng. Nếu cho thêm một nén bạc nữa thì lại không mua áo mà đòi cất tiếp thì sao? Cho nên hắn sẽ tự mình đi mua những chiếc áo mới cho bọn trẻ, sẽ đi làm một cách âm thầm bí mật. Nguyệt Hằng đang cảm thấy xấu hổ, lại thấy vị khách ấy nghĩ như vậy thì bớt đi phần nào ngượng ngùng. Trong giây phút vui vẻ, bỗng có một đứa trẻ mở miệng nói lớn.

- " đại ca này thật là tốt bụng, hay là đại ca ở lại làng luôn đi . Đại ca cưới Nguyệt Hằng tỷ làm vợ, chúng ta sẽ sống ở đây thật vui vẻ hạnh phúc, đại ca có chịu không?"

Đứa trẻ ngây thơ chỉ nói những gì nó nghĩ, và đây cũng là ý muốn chung. Những đứa trẻ khác nghe vậy, cả đám đều òa lên.

- " đồng ý , ta đồng ý. Cái này rất hay, đại ca cưới Hằng tỷ đi"

Bọn nhỏ nhao nhao cả lên, hối thúc Vân Phong làm việc cần làm. Nguyệt Hằng nghe vậy thì xấu hổ lắm, không dám suy nghĩ gì cao xa, vội vàng xua đám trẻ .

- " được rồi, các em ăn uống xong rồi thì vào nghỉ trưa đi, đừng ở đây quấy phá nữa"

Đám trẻ ngoan ngoãn dạ vâng, liền kéo nhau vô nghỉ ngơi, buổi trưa thoáng chốc chỉ còn lại Nguyệt Hằng và Vân Phong ngồi đấy. Một khoảng lặng dịu êm.