Bạch Đạo Sư

Chương 555: Tổng Binh Sứ Tới Nhà.



Nha Hoàn kể lại hoàn toàn mọi chuyện như vậy , tất tần tật đều kể ra với mọi người. Sau khi kể xong, nha hoàn hướng lão phu nhân mà cúi đầu nói.

- " Thưa lão phu nhân, khi nô tì bị trói lại, bọn chúng cho nô tì vào một cái bao rồi đem đi đâu đó. Đến lúc nô tì được bọn chúng thả ra thì đã thấy mình ở trong một căn phòng tối. Sau này mới biết căn phòng đó chính là nhà kho của phủ tổng binh sứ. Mọi chuyện sau đó thì phu nhân đã biết cả rồi."

Nha hoàn kể lại mọi chuyện rõ ràng như vậy , khuôn mặt cô ta đầy vẻ muộn phiền, ánh mắt chất chứa trong đó sự ấm ức khó nói. Mọi người xung quanh nghe câu chuyện đó xong, tất cả đều có phản ứng giống nhau, đôi mắt ánh lên những tia phẫn nộ. Bọn họ căm phẫn những kẻ đã làm những chuyện sai trái ngay giữa ban ngày ban mặt, ngay dưới chân Thiên tử. Thúy Nga cũng căm giận lắm, và bên cạnh đó vẫn là lòng thương cảm cho nha hoàn đã chịu thiệt thòi . Bà thở dài một tiếng, bước lại gần nắm tay nha hoàn vỗ về.

- "Thật là tội nghiệp cho ngươi, bị lâm vào hoàn cảnh như vậy khiến cho người phải chịu thiệt thòi rất nhiều. Ta là chủ mà không bảo vệ được ngươi , để ngươi ra ngoài bị người ta ức hiếp, bản thân ta thật là thấy xấu hổ."

Thúy Nga khuôn mặt rầu rĩ, lộ rõ cảm giác có lỗi với người của mình. Nha hoàn nghe vậy thì vội xua tay, lắc đầu lia lịa .

- " Xin lão phu nhân đừng nói những lời như vậy. Nô tì là người của lão phu nhân, làm việc vì lão phu nhân là điều tất nhiên, có chịu chút uất ức này thì có đáng là gì đâu?"

Người chủ vỗ về an ủi người hầu của mình, rồi người hầu lại vỗ về an ủi ngược lại chủ. Hai chủ tớ nắm tay nhau xúc động, mà những người hầu cận bên cạnh cũng cảm thấy buồn lòng, cảm giác đau thương và bất lực tràn ngập trong lòng tất cả những người đang đứng ở đấy. Trong số đám đông đang thương cảm, thì người hiểu rõ cảm giác này nhất chính là Diệp Lan và Yên Nhiên. Bọn họ hiểu rõ hoàn cảnh của gia đình mình, hiểu rằng nếu như người trụ cột gia đình là Độc Cô Tổng còn sống, thì bọn người tổng binh sứ làm gì dám bắt nạt người Độc Cô phủ chứ? Hoặc nếu như Độc Cô Tởm không bị biệt phái tới Phương Nam mà vẫn còn ở đây, thì ít ra Độc Cô phủ cũng có trụ cột trong gia đình, có người đàn ông gánh vác, đâu phải là nơi mà người ta muốn phá là phá như vậy. Nha hoàn của phủ Độc Cô ra ngoài bị bắt cóc , quan phủ thì không dám xử kiện, há chẳng phải là do Độc Cô phủ bây giờ chỉ có người vợ goá và đứa con dâu xa chồng đấy sao? Bắt nạt phụ nữ thì lúc nào cũng dễ dàng mà. Chứ nếu như nhà này có người đàn ông làm chủ ,thì bọn chúng dám ngông cuồng như vậy?

Càng nghĩ đến những điều đó , càng cảm nhận thấy rằng gia tộc mình bị thiệt thòi, Yên Nhiên và Diệp Lan lại càng muộn phiền , ánh mắt buồn rười rượi. Yên Nhiên là một cô gái trẻ chỉ mới đến tuổi trưởng thành, nhưng cũng đã hiểu được hoàn cảnh gia đình mình. Nàng nhìn sang bên chị dâu của mình, thấy đôi mắt chị dâu rơm rớm, biết rằng chị dâu của mình đang rất tủi thân thì trong lòng cũng cảm thấy đau khổ theo. Yên Nhiên biết rằng người chị dâu này có chồng mà không được gần chồng , suốt bao nhiêu năm qua sống có khác gì vợ goá? Và như vậy không phải quá thiệt thòi cho Diệp Lan hay sao? Trái tim của Yên nhiên nghẹn lại, nỗi buồn sâu thẳm trong tâm trí người con gái chỉ mới trưởng thành, nàng tự hỏi tại sao nhà mình lại lâm vào hoàn cảnh như thế này? Yên Nhiên mong chờ lắm người anh Độc Cô Tởm quay trở về , thế nhưng biền biệt 10 năm rồi vẫn không thấy đâu , lòng tự hỏi bao giờ mới được đoàn tụ. Nếu đại ca của nàng quay trở về , thì gia đình này đã có đàn ông làm trụ cột , thì nàng đã có thể đi ra ngoài dạo chơi , và mẹ nàng cùng chị dâu đã không bị người khác bắt nạt nhiều đến như vậy. Những suy nghĩ sâu thẳm bên trong thiếu nữ, những khát khao thèm muốn một cuộc sống tự do và bình an, cùng với nỗi nhớ mong da diết của đứa em gái chờ đợi người anh quay trở về.

Mọi người tụ tập, ai nấy đều có tâm trạng riêng, đều rất là phẫn nộ với những chuyện vừa xảy ra. Đang trong dòng cảm xúc oán giận, bỗng nhiên bên ngoài có tiếng người hầu la lên.

- " bớ người ta , to chuyện rồi , có tổng binh sứ đến nhà"

Tiếng hét của người hầu không khác gì la làng khi bị giặc cướp tấn công cả. Tới nhà là khách , tổng binh sứ tới nhà thì chỉ thông báo cho lão phu nhân rằng có khách tới nhà, như vậy không phải là đúng đạo hơn sao? Ấy vậy mà người hầu la làng "bớ người ta" như vậy, rõ ràng xem tên tổng binh sứ này nguy hiểm không khác gì giặc cướp cả. Đám người bên trong bỗng giật mình, lo lắng nháo nhác , nhìn nhau bàn tán.

- " chuyện gì vậy , chuyện gì thế này ? Tại sao hắn ta lại tới đây chứ ?"

- "Hắn ta vừa bắt cóc nha hoàn chúng ta , vừa thả người xong chúng ta chưa kịp hỏi tội chúng, bây giờ chúng lại mò tới đây không biết là có âm mưu gì?"

Đám người hầu sợ hãi liên tục hướng ánh mắt nhìn nhau lo lắng. Thúy Nga là người đứng đầu phủ, lúc này bà biết rằng bà phải là người vững vàng để cho người khác nương tựa, bà vội đưa tay ra hiệu trấn an cho tất cả .



- "được rồi , các ngươi không có gì phải sợ. Các ngươi cứ im lặng hết cho ta , để đấy ta đối phó với hắn "

Những người hầu nghe vậy thì đều im lặng cả, tin tưởng vào người chủ của mình. Thúy Lan lúc này quay sang Yên Nhiên , ánh mắt lo lắng gấp gáp mà nói.

- " Kẻ thù tới nhà rồi, con mau trốn vào nhà đi , đừng để người ta nhìn thấy. "

Thúy Nga rất lo cho đứa con gái này, sợ rằng con mình sẽ gặp nguy hiểm nên luôn giấu Yên Nhiên trong nhà. Yên Nhiên nghe vậy thì lập tức cúi đầu một cái, chạy vô trong căn phòng gần nhất để trốn. Nhưng mà chuyện lớn tới nhà thì không thể không quan tâm, ít nhất phải hóng hớt xem bên ngoài đang xảy ra chuyện gì. Từ bên trong căn phòng ấy, Yên Nhiên mở hé cửa sổ nhìn ra ngoài theo dõi tình hình.

Trong căn phòng kín , Yên Nhiên hé mắt nhìn qua cửa sổ, thấy bên ngoài có ba kẻ hùng hổ đi vô làm cho nàng giật mình. Ba kẻ ấy không ai xa lạ, chính là Tân Biên cầm đầu , dẫn theo con trai Tân Lập cùng tên tổng quan của mình bước vào. Người hầu phủ Độc Cô cố gắng ngăn cản, bởi theo lẽ phải vào thông báo trước cho chủ đã. Thế nhưng Tân Biên ngang ngược dùng tay đẩy người hầu ra hai bên, hùng hổ thọc sâu vào trong tư gia người khác. Hắn bước vô đầy khí thế oai phong, vừa đi vừa cười nói .

- "Thúy Nga à , lâu rồi không gặp, muội vẫn khỏe chứ?"

Tiếng chào hỏi cười nói cứ như là hai người đã thân thiết với nhau lắm vậy. Thực ra để giữa tên Tân Biên này và Thúy Nga đã có một thời tuổi thơ quen biết nhau, cũng có thể nói đã từng là bạn thời thơ ấu. Hai người này khi trưởng thành thì đi theo hai hướng khác nhau, cũng chưa từng nảy sinh tình cảm gì cả. Cái mà tên Tân Biên muốn chính là cướp vợ của người đã khuất, chứ không phải là tình cảm thơ ấu gì. Thúy Nga nhìn tên Tân Biên ấy rất khinh bỉ , bởi dù là bạn thời thơ ấu đi chăng nữa nhưng hắn vẫn là kẻ giết chồng bà, bà lườm hắn một cái mà hỏi.

- " Không biết tổng binh sứ đại nhân hôm nay tới nhà ta có việc gì không ? Nếu có việc thì nói thẳng ra, mà không có việc thì mời về ngay cho, ta không muốn mất thời gian với tổng binh sứ Đại Nhân."

Thúy Nga đã xua đuổi thẳng mặt, xua đuổi không một chút nể nang gì . Nếu như là những người bình thường khác có lẽ họ sẽ xấu hổ lắm. Cơ mà tên Tân Biên này là tay tán gái lão làng, mà tán gái thì không giữ thể diện làm gì , mặt càng dày càng tốt. Hắn nghe xua đuổi mình như vậy không hề tỏ ra một chút khó chịu nào, ngược lại cười toe toét nói.

- "Không phải chứ ? Chúng ta cũng từng là bạn của nhau , không lẽ muội không thể mời ta được một chén trà sao?"

Cái gì mà bạn bè chứ ? Đối với Thúy Nga thì hắn đơn giản chỉ là kẻ thù giết chồng, không có một chút gì gọi là bạn bè cả. Thúy Nga trừng mắt tức giận , phất tay một cái dứt khoát .

- "chẳng có chè chén gì ở đây cả . Tổng binh sứ nếu không có việc gì quan trọng, thì xin mời về cho, ta không muốn nhìn mặt ông."

Tân Biên thoáng chốc khựng người, ngơ ngác nhìn vào người phụ nữ trước mặt mình, cảm giác bị người đàn bà này nhìn thẳng vào tâm trí. Tên Tân Lập và tên quản gia đứng bên cạnh "hự" lên một tiếng, xem ra thái độ này cũng quá dứt khoát rồi.