Bạch Đạo Sư

Chương 603: Quán Nhậu "Kính Mời"



Cả đám người đang hồi hộp chờ đợi, không biết tên nho sĩ Nga Tổng này sẽ bày kế gì. Bọn chúng đều tập trung về tên nho sĩ ấy, quan sát từng động tĩnh của người đang bày kế này. Bọn chúng thấy hắn lặng lẽ bước ra ngoài đường, đứng từ bên ngoài nhìn vào một lượt, sau đó lại từ ngoài đường đi vào trong nhà. Cả bọn chờ đợi tâm thế mong chờ, khi tên Nga Tổng vừa vào lại trong quán, hắn đã lấy cây quạt chỉ về bên chủ tiệm mà nói.

-" Bảng hiệu của quán người cần phải thay đổi một chút. Nhà ngươi mau lấy bút ra đây, ta viết cho một cái tên bảng hiệu khác."

Ba tên Hoàng, Chí , Bảo tròn xoe mắt, mà tên chủ tiệm cũng khựng người lại , khuôn mặt ngơ ngác cảm thấy có điều gì đó rất là không ổn. Người làm ăn kinh doanh rất là mê tín, mọi hoạt động liên quan tới đều phải rất cẩn thận và tỉ mỉ. Cửa tiệm khai trương ngày nào thì cũng phải chọn ngày lành tháng tốt, chọn giờ đàng hoàng tử tế. Và việc treo bảng hiệu lên không phải là một điều tùy tiện có thể làm là làm, mà cũng phải lựa chọn ngày giờ này nọ cho may mắn. Bây giờ tự nhiên có một vị khách tới đòi viết lại tên bảng hiệu , điều này có phải là điều nên làm hay không? Trong lúc bọn chúng còn đang suy nghĩ, thì nho sĩ kia hướng chủ tiệm hối thúc.

- " Còn đứng đó làm gì ? Mau gỡ biển hiệu xuống để ta viết cho một cái tên khác, bảo đảm ngươi sẽ ăn nên làm ra. Không lẽ ngươi không muốn phát triển sự nghiệp hay sao?"

Chủ tiệm thoáng nhăn nhó, trong lòng đang phân vân không biết nên làm hay là nên từ chối đây. Tất nhiên là ai cũng muốn ăn nên làm ra, muốn phát triển sự nghiệp . Nhưng mà nghe lời một người vừa mới gặp như vậy thì liệu có nên hay không? Hắn khuôn mặt trầm tư, chưa biết quyết định thế nào nên nhìn vào đồng bọn để chờ đợi chút đồng thuận. Lúc tên chủ tiệm nhìn sang, thì ba tên kia cũng đang nhìn vào phía hắn. Tên Hoàng là đại ca , lúc chơi với nhau thì mọi chuyện khó đều là hắn quyết . Tên Hoàng cũng rất tò mò về cái người lạ mặt bí ẩn này, không biết thật sự hắn có mưu kế tài ba hay không, nên cũng muốn thử một chút. Tên Hoàng nhìn chủ tiệm gật đầu một cái, có lẽ là cũng muốn thử xem người nho sĩ này sẽ làm thế nào. Chủ tiệm thấy vậy thì tặc lưỡi một cái, thôi thì cứ thử một lần xem thế nào, hắn quay sang nhìn vị khách mà bảo.

- " được rồi, Vậy thì để thuận theo ý của Tiên Sinh, ta đi gỡ bảng hiệu xuống."

Nói xong liền đi ra bắc thang lên gở bản hiệu, và nhanh chóng tháo xuống đem vào trong. Vị khách lúc này thấy bọn người này đã nghe theo ý mình thì hài lòng gật đầu một cái.

- " bây giờ ngươi mau vô mài mực đem ra đây, để ta viết lại cho ngươi một cái tên khác. Khi đã viết cái tên này vào rồi thì bảo đảm mọi chuyện sẽ tốt đẹp, thay tên đổi vận mua may bán đắt cho xem."

Thôi thì cũng đã lỡ nghe lời rồi , vậy thì cứ triển khai theo luôn cho nó tiện. Tên chủ tiệm vô mài mực bưng ra , lấy khăn lau đi vết mực cũ trên bảng hiệu , chờ đợi vị khách bí ẩn kia khai bút mở ra một chương mới trong sự nghiệp bán đồ nhậu của hắn. Khi mà dòng chữ "nhậu đệ nhất" được bôi xóa đi, mực cũng đã được mài sẵn, vị khách đạo mạo ấy cầm bút lên nhẹ nhàng phẩy vào bảng hiệu một dòng chữ như rồng bay Phượng múa. Bàn tay thoăn thoắt viết lên trên bảng hiệu , tưởng là sẽ viết chữ gì đó ghê gớm lắm , ấy vậy mà trên bảng hiệu chỉ đề đúng một chữ "kính mời" , khiến cho cả đám ngơ ngác. Tên chủ tiệm mặt mày nhăn nhó, không tin được là người khách ấy lại viết hai chữ tầm thường thế này, hắn nhìn vị khách mà hỏi.

- "Tiên Sinh à , trong các loại cửa tiệm thì không có tiệm nhậu nào tên là tiệm nhậu "kính mời" cả, hai chữ này nghe thật sự quá vô nghĩa."

Tên Hoàng bên cạnh cũng cùng quan điểm với vấn đề này, hắn gật đầu đồng ý.

- "phải đó , ta ăn nhậu khắp Đại La này chưa từng thấy ai mở cửa quán nhậu mà lấy biển hiệu một cách kỳ lạ như vậy."



Việc lấy tên bảng hiệu là một từ không liên quan đến nghề nghiệp, điều này không được thuận ý người khác. Nga Tổng lúc này không hề bối rối, hắn nở một nụ cười tự tin tỏa nắng.

- " mọi người cứ bình tĩnh, ta đã viết xong đâu? Vẫn còn một chút nữa"

Hắn lại cầm bút vẽ thêm hai mũi tên từ hai bên chỉ vào chữ "kính mời" ấy , lúc này mới xếp bút lại mà nói .

- "được rồi, như vậy là xong rồi đấy, đem treo lên đi."

Cả đám bốn tên ngóc đầu nhìn vào tấm bảng hiệu, thật sự trong lòng cảm thấy rất không hài lòng. Tên chủ tiệm thấy có vẻ không ổn, khuôn mặt nhăn nhó, ngập ngừng không chuyển động. Có vẻ như cái tên biển hiệu này thực sự không khiến hắn cảm thấy hài lòng, mà còn khiến hắn rất là không vui. Nga Tổng hình như hiểu được ý này , lúc này lại rút trong người ra một nén vàng nữa, nhẹ nhàng đưa tới phía trước mà bảo.

- "Ta nói ngươi treo lên thì cứ treo đi. Nếu như trong ba ngày mà không có chuyển biến, thì lúc đó gỡ bảng xuống làm lại , số tiền này coi như đền bù thiệt hại cho ngươi."

Có tiền để đền bù thiệt hại ư? Nếu như vậy thì dễ nói chuyện rồi. Chủ tiệm đón lấy nén vàng ấy , thấy tiền thì mọi chuyện lúc nào cũng dễ dàng hơn, khuôn mặt không còn nhăn nhó mà thoải mái trở lại. Hắn suy nghĩ nếu như ba ngày không có chuyển biến thì số vàng này là cho hắn, như vậy cũng không hẳn là đã tệ. Ừ thì chỉ có ba ngày thôi mà, cứ làm rồi lấy một nén vàng này, cũng có thể xem như là lời rồi. Nghĩ như vậy, hắn lập tức cúi đầu.

- "Được rồi, ta nguyện nghe theo ý tiên sinh bày kế, ta đi treo lên ngay đây."

Nói đoạn vác biển hiệu ra ngoài , lại leo lên gắn lại lên trên cao. Tiền là tiên là phật, là sức bật của lò xo, là thước đo của tuổi trẻ . Cái gì chứ cứ có tiền bôi trơn thì nó lại dễ dàng một cách kỳ lạ như vậy. Rất nhanh chóng, biển hiệu kính mời với hai mũi tên chỉ vào đã được gắn lại vị trí cũ. Xong xuôi mọi chuyện, tên chủ tiệm lúc này bước vào nói .

- "ta đã gắn lên theo ý của Tiên Sinh, bây giờ ta sẽ dọn món ăn ra cho mọi người ăn uống vui vẻ."

Cả đám mới nhìn lại bàn nhậu của mình, hũ rượu trên bàn còn chưa mở ra, các món ăn chưa được dọn lên . Bọn chúng thực sự đã rất đói rồi , bọn Hoàng Chí Bảo lúc này mới sực nhớ ra mà hối thúc.



- "Được rồi, vào làm nhanh nhanh đi, đừng để bọn ta chờ lâu quá. Bọn ta đợi người bưng đồ ăn lên mà sắp chết đói đến nơi rồi đây này"

Thế là tên chủ tiệm thì vội chạy vào trong bếp, ba tên bặm trợn Hoàng Chí Bảo và tên nho sĩ Nga Tổng ngồi xuống bàn, bắt đầu khui rượu ra. Tên Hoàng ôm bình rượu rót vào từng chén, vừa rót vừa cười.

- " Hôm nay được tiên sinh bày cho một kế , không biết kết quả như thế nào, thật là khiến người ta mong chờ lắm."

Vốn dĩ bọn chúng thấy tên Nga tổng kia lại quăng cho chủ tiệm thêm một nén vàng nữa, thì càng chứng tỏ rằng đây là một người giàu có và hào phóng, do vậy nên lấy lòng để moi thêm được nhiều lợi ích. Tên Chí đón chén rượu, hưởng ứng cười nhe răng toe toét.

- " Phải rồi , mưu kế của Tiên Sinh tuy là bọn ta chưa thấy được kết quả, nhưng chắc hẳn là có thâm ý sâu xa . Chúng ta hãy đợi ba ngày nữa, đến lúc đó xem kết quả sẽ thế nào vậy."

Tên Bảo cầm chén rượu trên tay , hắn nhìn rượu thèm thuồng lắm rồi, vội đưa lên nói.

- " Chuyện này phải để ba ngày nữa mới biết được, còn bây giờ chúng ta hãy tận hưởng cuộc sống đi nào . Mời cạn chén."

Ba tên Hoàng Chí Bảo cùng với Nga Tổng nâng chén rượu lên chạm lấy nhau một cái, rồi nâng lên uống cạn. Khi ba tên Hoàng , Chí , Bảo đặt chén rượu xuống , cảm thấy thoải mái khi được thưởng thức rượu ngon , thì phát hiện ra tên Nga Tổng kia không hề uống. Chén rượu của Nga Tổng vẫn còn đầy nguyên, hắn vẫn cầm chén rượu trên tay bất động. Bọn chúng ngạc nhiên, hướng Nga Tổng mà hỏi.

- " kìa Tiên Sinh , tại sao còn không uống đi ? Hay là chê rượu này không đủ ngon?"

Nga Tổng không nói gì , chỉ nở một nụ cười nửa miệng, ánh mắt nhìn ra ngoài kia. Bọn Hoàng Chí Bảo cảm thấy ngạc nhiên , ánh mắt ấy không phải là hướng về bọn chúng, mà hướng về phía ngoài đường. Bản tính tò mò trong con người là như nhau, chúng tự hỏi không biết tên kia đang nhìn cái gì, thì cũng nhìn ra ngoài theo. Khi nhìn ra ngoài đường mới phát hiện bên ngoài có nhóm ba người đang đứng ngoài đó, họ đang nhìn lên bảng hiệu. Bọn họ có lẽ là một nhóm đi ngang qua, sau khi nhìn thấy bảng hiệu thì lại đi thẳng một mặt vô trong quán . Ba người đó ngồi vào một bàn, một người trong số họ nói lớn .

- "Tiểu nhị đâu rồi ? Mau ra tiếp khách..."

Ba tên Hoàng Chí Bảo ồ lên ngạc nhiên, không lẽ mới treo bảng hiệu mà đã có khách tới rồi ư ? Đâu có nhanh đến như vậy? Bọn chúng nhìn sang tên Nga Tổng , thấy hắn lúc này vẫn giữ nụ cười nhếch mép ấy. Cái vẻ mặt tự đắc, không nói gì nhưng nụ cười nửa miệng ấy cũng hiểu rằng hắn đang rất đắc ý. Không lẽ những người khách này là đến bởi vì bảng hiệu hắn mới thay hay sao ? Hay chỉ đơn giản là một khách bình thường, nhưng đến đúng lúc một cách vô tình mà thôi?