Bạch Đạo Sư

Chương 609: Tạo Ra Nhu Cầu.



Cả đám ba tên Hoàng Chí Bảo bu lại tảng đá, bọn chúng đứng nhìn người nho sĩ mặc đồ đen kia, chờ đợi người đó hiến kế cho mình. Nga Tổng vẫn ngồi trên tảng đá đấy, mắt lim dim ,tay cầm quạt nhẹ nhàng phe phẩy , nhìn vào cảm giác như là hắn đang suy nghĩ những điều sâu xa. Sau một lúc suy nghĩ này nọ, hắn mở mắt ra một cách nhẹ nhàng từ tốn, cố tình ra vẻ đạo mạo uy nghi. Khi đôi mắt vừa mở ra, hắn đã nhìn thấy khuôn mặt chầu trực của ba tên Hoàng Chí Bảo trông cứ như chó chờ xương vậy. Nghĩ đến cái chuyện như thế, hắn không nhịn được mà cười nhạt một cái, lúc này bắt đầu bày kế.

- "Này nhé các vị anh hùng. Bên trong truyện cưới xin, thì cái đầu tiên người ta xem xét là có môn đăng hộ đối hay không, có đúng không?"

Cả đám nghe vậy thì nhăn nhó, tên Hoàng rầu rĩ lắc đầu nói.

- " Nếu như đã môn đăng hộ đối , thì ta tới đây nhờ tiên sinh bày kế để làm gì? Nếu như đã môn đăng hộ đối, thì ta tới đó ngỏ lời thẳng mặt cho rồi , chứ cần gì phải tới đây cầu cạnh tiên sinh nữa?"

Quả thật là như vậy , cái khó thì mới đi cần cầu cạnh một người chưa biết rõ thế này. Nga Tổng lúc này đưa bàn tay về phía trước ra hiệu cho tên Hoàng im lặng, hắn lúc này lại hỏi.

- "Nếu không môn đăng hộ đối , thì chúng ta sẽ làm cho môn đăng hộ đối là được. Vậy xin hỏi gia sản của vị anh hùng đây như thế nào?"

Gia tộc lớn mạnh hay không thì vẫn phải xem có của cải hay không , nên việc hỏi gia sản thì cũng hợp tình hợp lý thôi. Cơ mà ba tên Hoàng Chí Bảo này nhìn vào kiểu gì cũng không thấy vẻ sang trọng, chỉ rõ ràng là một đám côn đồ lưu manh. Tên Hoàng hiểu rõ thân phận của mình, hắn nhăn mặt lắc đầu .

- "chúng ta chỉ là những kẻ du thủ du thực , gia sản thì đúng là có chút vốn liếng , nhưng để mà nói có thể trở thành một gia tộc lớn thì quá ít."

Điều này đương nhiên là rõ ràng rồi , nhìn vào cũng biết bọn này chẳng giàu có gì. Nga Tổng dường như cũng biết thế, hắn hỏi vậy cũng chỉ là hỏi để xác nhận lại, và đã có một kế sách riêng cho mình. Hắn mỉm cười tự tin, tiếp tục phe phẩy cây quạt trên tay mà nói.

- "Không giàu có thì ta làm cho giàu có là được chứ gì ? Tại sao vị anh hùng này lại bi quan đến thế? Có rất nhiều người khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng, và trở nên giàu có sau nhiều năm phấn đấu lao động. Vị anh hùng đây trông cốt cách hơn người , chẳng lẽ lại không thể tự mình phấn đấu hay sao?"

Tên Hoàng ngước mắt nhìn nho sĩ áo đen kia một cái , rồi lại ngửa bàn tay ra nhìn vào lòng bàn tay của mình. Những lời động viên kia đã có tác động mạnh vào người hắn, và tự nhiên cho hắn được một sự tự tin để phấn đấu làm giàu. Nga Tổng chưa dừng lại ở đó, thấy những lời nói của mình đã có tác động vào đối tượng, hắn lại thuyết phục thêm.



- "Nếu như để xứng đáng với tiểu thư gia tộc quyền quý ,thì người anh hùng đây phải phấn đấu kiếm tiền tạo dựng sự nghiệp của mình. Chỉ cần có ta ở đây, ta bày mưu tính kế cho, thì trong vòng 10 năm người anh hùng đây sẽ trở thành một người giàu có , và có thể ngang nhiên tới cầu hôn tiểu thư kia rồi."

Những lời khai mở tựa như sấm động ngang tai , không chỉ là những lời động viên để hướng tới việc kết thân với gia tộc quyền quý , mà còn mở ra một tương lai giàu có và sung túc. Ba tên Hoàng Chí Bảo nghe vậy thì mắt sáng rỡ , nghĩ đến một tương lai ấm no sang trọng thì thằng nào trong lòng cũng dạt dào cảm xúc. Từ trước giờ bọn chúng không nghĩ đến chuyện mình sẽ trở thành một gia đình giàu có , nên lúc này nghe những lời ấy có vẻ như rất là mới lạ. Đương nhiên là giàu có là điều mà ai cũng muốn, thế nhưng lúc này tên Hoàng lại có một chút vướng mắc, hắn cúi đầu thi lễ.

- "Được sự giúp đỡ của tiên sinh , ta vô cùng vui mừng . Thế nhưng tiên sinh ơi, 10 năm nữa ta mới giàu có thì vị tiểu thư kia đã đi lấy chồng mất rồi , vậy không phải là kế hoạch của tiên sinh đã thất bại đó sao?"

Tên Hoàng này cũng nhanh trí nhìn nhận ra được cái vấn đề, chứ như hai tên đàn em của hắn nghe nói đến trở thành đại gia thì đã híp mắt lên rồi. Nga Tổng vẫn nụ cười nhẹ nhàng, lấy cây quạt vỗ nhẹ lên bàn tay của tên Hoàng mà trấn an.

- "Vị anh hùng này đừng vội , ta vẫn chưa nói hết. Đúng là làm giàu thì mất 10 năm, nhưng 10 năm chúng ta đúng là không đợi được đến lúc đó. Cho nên bây giờ cần phải có kế hoạch chữa cháy, đó chính là giả giàu có tạm thời."

"Giả giàu ư?" Ba tên Hoàng Chí Bảo thốt lên , đôi mắt hiện rõ lên sự tò mò. Nga Tổng không để bọn chúng kịp hỏi , đã nói tiếp.

- "Chúng ta sẽ tạm thời kiếm một số tiền vừa phải, nhưng sẽ ra vẻ như mình là một đại gia giàu có, thì có thể làm một cái vỏ bọc để lấy lòng gia đình người ta. Sau khi cưới xin xong rồi , thì vẫn tiếp tục làm ăn để làm giàu, như vậy không phải là ổn thỏa hay sao?"

Cả đám ba tên ngước mắt nhìn người ra kế , xem ra kế sách này có vẻ khả thi. Bây giờ chỉ là giả vờ giàu có , sau khi kết hôn rồi thì làm ăn phấn đấu để 10 năm nữa giàu thật. Sau khi kết hôn xong thì dù có bị phát hiện ra là giả giàu, lúc đó thì gạo đã nấu thành cơm , ván đã đóng thuyền, còn lo sợ gì nữa. Bọn chúng hiểu chuyện vui cười toe toét , gật đầu lia lịa, chưa kịp nói gì thì Nga Tổng lúc này lại nói tiếp.

- " Đừng vội vui mừng, kế hoạch tới đây vẫn còn nhiều điều phải làm . Trong chuyện cưới xin thì người ta không chỉ xem xét sự giàu có, mà còn là gia cảnh nữa. Vậy cho ta hỏi vị anh hùng này gia cảnh thế nào ? Ở quê nhà gia đình phụ mẫu làm gì ? Và vị anh hùng không có tiền án tiền sự gì đấy chứ?"

Đúng là giàu có thì một chuyện , nhưng còn phải gia cảnh sạch sẽ hay không nữa. Lấy ví dụ như chuyện của tên Ninh Thạnh, con của tổng quản nội cung Ninh Sơn. Gia cảnh của hắn thì giàu có quyền thế , nhưng mà lý lịch của hắn thì không được sạch sẽ , cho nên Thúy Nga phải dẫn Yên Nhiên bỏ trốn xuống Giao Chỉ này. Việc bỏ trốn chính là không muốn gả con cho một cái tên có tiền án bạo hành vợ , không muốn đưa con gái mình vào miệng cọp để chịu khổ. Vì vậy mà nói, việc gia cảnh là một chuyện , nhưng bản thân người đó là một chuyện khác. Ba tên Hoàng Chí Bảo nghe tới đây thì khựng người , im lặng không nói , khuôn mặt nhăn nhó vẻ khó xử lắm. Bọn chúng đang nhờ người này bày mưu tính kế, thì đương nhiên phải nói thật mọi chuyện. Nhưng nói thật ra thì lại càng khó khăn hơn. Tên Hoàng suy nghĩ một hồi, ngập ngừng nói.



- "Không dám giấu gì tiên sinh , cả ba chúng ta ở Sài Tang từng bị thụ án tù mấy tháng vì tội đánh người và trộm cắp. Để mà nói về gia cảnh lý lịch bản thân, thì thật sự không được sạch sẽ lắm . Ta biết sẽ rất khó, nhưng vẫn mong tiên sinh có thể nghĩ ra cách nào đó giúp ta."

Việc nói thật ra như vậy cũng chứng tỏ rằng tên Hoàng này rất là cầu thị , thật sự mong muốn được giúp đỡ. Nga Tổng đôi mắt suy tư, sau một lúc thì mỉm một nụ cười mà trấn an.

- " Có câu "buông bỏ đồ đao, lập địa thành Phật" . Vị anh hùng này đã từ bỏ quá khứ không tốt đẹp của mình mà hướng về một tương lai tốt đẹp hơn , đó cũng là điều đáng quý vậy."

Nói đoạn đặt cây quạt vào tay mình, thở dài một tiếng.

- "Lý lịch không tốt đẹp à? Vậy thì phải làm cách gì đó để che giấu đi cái lý lịch một cách tạm thời. Để có thể đạt được mục đích thì chúng ta phải cài gia đình nhà gái vào cái thế buộc phải gả con cho chúng ta. Nói nôm na dễ hiểu là nhà gái đang cần một điều gì đó gấp gáp, rồi vị anh hùng đây xuất hiện giúp đỡ nhà họ, và để biết ơn họ sẽ gả con gái cho vị anh hùng đây . Kế sách có lẽ phải là đi theo chiều hướng như vậy, mọi người thấy sao?"

Ba tên Hoàng Chí Bảo nghe thì có vẻ thấy có lý lắm , nhưng mà phải làm như thế nào bây giờ ? Tên Chí bên cạnh, lúc này cũng đăm chiêu nói.

- "Nếu được như vậy thì không nói làm gì nữa . Nhưng mà vấn đề là nhà gái cần cái gì , và chúng ta có thể giúp đỡ họ được cái gì chứ ? Rõ ràng là cái nhà đấy không thiếu thốn gì cả , sao phải đi nhờ vả người khác?"

Cái sườn ý đại loại thì đã đặt ra như vậy, nhưng vấn đề là phải thực hiện như thế nào ? Làm sao biết được người ta có cần cái gì không để mà mình can thiệp vào, đó mới là chính yếu. Nga Tổng bất ngờ bật cười, trông như là hắn rất sảng khoái vậy. Hắn rời khỏi tảng đá mà bước xuống dưới đất, ưỡn ngực ra vẻ tự tin.

- " Gia đình Độc Cô hiện giờ không lâm vào thế khó, không cần sự giúp đỡ của ai hết . Nhưng mà nếu như người ta không có nhu cầu , thì chúng ta có thể tạo ra nhu cầu cơ mà. Ta có kế này rồi , các ngươi có muốn nghe không?"

Tạo ra nhu cầu ư? Là tạo ra như thế nào? Cả đám ba tên Hoàng Chí Bảo há hốc mồm ngạc nhiên , lại nghe rằng người này đã nghĩ được kế thì mừng rỡ lắm , vội vàng áp sát hắn mà hỏi gấp.

- " Đương nhiên là chúng tôi muốn nghe rồi . Kế sách như làm sao, xin tiên xin hãy bày đường chi lối , chúng tôi nguyện rửa tai xin lắng nghe. "