Bạch Dương - Ngôn

Chương 53: Quả táo



Vài ngày kế tiếp, Trần Kính không nhìn thấy Nghê Thanh Gia. Kỳ thi cuối kỳ đang đến gần, anh dồn hết tâm sức vào việc học.

Nghê Thanh Gia nói với anh rằng đừng để cô hay bất kỳ thứ gì khác ảnh hưởng đến thành tích của anh. Anh nhớ lại những lời của cô, sau đó nhận ra rằng có phải cô đã sớm ám chỉ điều gì đó.

Trần Kính không dám đào sâu vào nó, sử dụng biển câu hỏi để làm tê liệt bản thân.

Chỉ thỉnh thoảng khi dừng bút thư giãn, giọng nói của cô sẽ vang lên trong đầu anh.

Khi ngồi trên ghế trong phòng.

—— Em muốn sau này khi ngồi đây, anh sẽ nhớ tới em. Khi nằm ở trên giường.

—— Anh A Kính, xin hãy yêu thương Gia Gia... Khi nhắm mắt lại.

—— Bạn trai, chúc ngủ ngon. Lúc chìm vào giấc ngủ.

Lại một đêm nằm mơ thấy cô.

Trần Kính đứng trên ghế, vùi đầu lau cửa kính của lớp. Một bàn tay đỡ lấy lưng ghế sau lưng anh.

Anh quay đầu lại, nhìn thấy những vì sao lấp lánh trong đêm hè trong vắt. Lần đầu tiên nhìn thấy nó, anh đã rung động.

"Này bạn học, để tớ giặt giúp cho." Nghê Thanh Gia nói: "Tớ thấy cậu đi lên đi xuống phiền phức lắm."

"Đưa giẻ lau cho tớ."

Nghê Thanh Gia đưa tay ra, nhưng người trước mặt cô rất lâu không động đậy. "Ớ, bạn học." Cô bối rối nói, "Sao cậu lại khóc?"

"Mắt của cậu dính bụi sao? Tớ nói rồi mà, mặt kính phía trên không có gì cần lau, thế mà chủ nhiệm cứ bắt lau cho bằng được."

Trần Kính xuống ghế, trên tay cầm một miếng giẻ bẩn, hận không thể ôm cô vào lòng.

Anh xoay người, cúi người gối đầu lên hõm vai cô, làm ướt nhẹp cổ áo cô. "Ôi chao!"

Cái đầu trên vai cô run lên, hơi thở nóng ẩm phun lên da thịt.

Nghê Thanh Gia không hiểu vỗ vỗ lưng anh, cảm thấy người này thật kỳ quái, nhưng vẫn là nói: "Đừng khóc, đừng khóc..."

Không hiểu sao tim cô lại nhói lên đau đớn. "Đừng khóc..."

"Tớ đi nói với thầy chủ nhiệm, chúng ta không lau nữa."

Trong phòng học không có ai khác, bàn ghế đều biến mất, chỉ còn lại hai người bọn họ trong khoảng trống.

Trần Kính biết đây là một giấc mơ không thực tế, bởi vậy nước mắt anh rơi ngày càng nhiều.

Hầu kết lăn lộn, giọng nói khàn khàn: "Gia Gia, anh rất nhớ em..." Nghê Thanh Gia ở phía trước đột nhiên giật mình.

Cô đưa tay sờ gáy Trần Kính, thay đổi giọng điệu, dịu dàng nói: "Bảo bối, chúng ta chia tay rồi."

Ngay khi những từ đó rơi xuống, lớp học sụp đổ, thế giới quay cuồng. Cô mỉm cười quay người bỏ đi.

Trần Kính đột nhiên mở mắt ra, nhưng thứ anh phải đối mặt là trần nhà trắng xóa.

Căn phòng yên tĩnh chỉ có một mình anh.

Anh nhắm mắt lại, không thể nào quay lại giấc mơ của mình. Anh đưa tay ra cố gắng bắt lấy thứ gì đó, nhưng chỉ là vô ích.

Sau nhiều đêm mơ thấy cô, Trần Kính đã quen với cảm giác trống rỗng không thuộc về mình.

Đau đến mức không cảm nhận được nỗi đau nữa.

Trần Kính ổn định lại cảm xúc, mở điện thoại xem giờ. 6h10.

Hôm nay là chủ nhật, không cần dậy sớm, nhưng Trần Kính lại ngủ không được, đành phải dậy học bài.

Anh đang tắm rửa trong phòng tắm, hành động đó đã thu hút sự chú ý của Lưu Lệ.

Lưu Lệ là mẹ kế của Trần Kính, mẹ ruột của anh đã bỏ trốn theo nhà giàu khi anh còn nhỏ, ba anh gà trống nuôi con. Cũng may Trần Kính từ lúc còn nhỏ đã rất nghe lời, không làm cho ba mình bận lòng.

Mãi đến khi Trần Kính vào cấp hai, ba anh mới tái hôn với Lưu Lệ.

Lưu Lệ cũng là kết hôn lần hai, bà có một cậu con trai hơn Trần Kính ba tuổi, tên là Lưu Hiên, đang học đại học.

Trần Kính tắm rửa xong đi ra ngoài, vừa vặn đụng mặt Lưu Lệ.

"Tiểu Kính, dậy sớm vậy con." Lưu Lệ là một người phụ nữ có gương mặt rất hiền lành, ngay cả nếp nhăn cũng đầy từ ái. Bà coi Trần Kính như con ruột của mình, mấy năm qua bà chăm sóc Trần Kính rất tốt.

Trần Kính cười nói: "Con mới tỉnh thôi ạ, chuẩn bị học bài."

Lưu Lệ nhíu mày, quan tâm nói: "Đừng để bản thân mệt mỏi, cuối tuần phải nghỉ ngơi cho tốt, ngủ thêm chút nữa rồi dậy học cũng được."

Trần Kính nói: "Dì Lưu, con không mệt."

Anh vẫn quen gọi bà là dì Lưu, mặc dù trong lòng anh đã coi bà là mẹ của mình, nhưng dù thế nào anh cũng không thể gọi một tiếng "mẹ".

Lưu Lệ biết Trần Kính là người chăm chỉ và nghiêm túc, anh chưa bao giờ cần người khác đôn đúc việc học của mình. Nhưng trước đây dù có gắng học đến đâu, anh vẫn làm việc và nghỉ ngơi có quy luật. Rạng sáng mấy ngày nay thỉnh thoảng Lưu Lệ có ra ngoài uống nước, bà có thể nhìn thấy ánh sáng qua khe cửa phòng Trần Kính.

Lưu Lệ nghiêm túc hỏi: "Tiểu Kính, tối hôm qua mấy giờ cháu đi ngủ?" Trần Kính không trả lời được.

"Dù có lên cuối cấp đi nữa cũng không thể chiến đấu như thế này. Cơ thể của mình là trên hết, cháu hiểu không?"

"Đừng quá cưỡng ép chính mình, Tiểu Kính."

Những gì bà nói là một vấn đề khác, nhưng nó đã chạm thẳng vào trái tim Trần Kính.

Trần Kính giống như một đứa trẻ làm sai điều gì đó, bối rối và tự trách mình, "...Cháu biết rồi."

Lưu Lệ mỉm cười, Trần Kính là một cậu bé ngoan, bà không cần phải giảng dài dòng, chỉ cần đôi câu là được.

"Cháu muốn ăn gì, dì đi làm ngay."

Trần Kính nhìn những sợi tóc bạc trên tóc bà, nhẹ nhàng nói: "Cái gì cũng được ạ... Cảm ơn dì Lưu."

"Đứa nhỏ này..." Lưu Lệ cười đi vào phòng bếp.

Trong lòng Trần Kính cảm thấy ấm áp, anh tạm thời quên đi cảnh chua xót trong mơ, một lần nữa nhìn thẳng vào chính mình.

Những ngày này Trần Kính nghĩ rằng mình đã che đậy rất tốt, nhưng đó chỉ là một cách khác khiến anh bối rối và mệt mỏi, đó không phải là điều cô và những người quan tâm anh muốn thấy.

Trần Kính xoa xoa mi tâm, đầu óc rối bời.

Anh chỉ có thể chắc chắn một điều, anh sẽ không bỏ cuộc, dù là Nghê Thanh Gia hay thành tích.

*

Vào buổi chiều, Trần Kính đến siêu thị để mua trái cây. Anh gặp Nghê Thanh Gia, cô cũng đến siêu thị.

Khi Nghê Thanh Gia nhìn thấy Trần Kính, cô không trốn tránh, mỉm cười lịch sự.

Đã một tuần kể từ tiết học tự chọn cuối cùng, sau đó họ cũng không nói chuyện với nhau nữa, Nghê Thanh Gia cảm thấy Trần Kính nên buông xuống.

Trần Kính ngừng lựa táo, gật đầu với Nghê Thanh Gia mà không có bất kỳ dao động nào, coi như đáp lại.

Thấy phản ứng bình tĩnh của Trần Kính, Nghê Thanh Gia càng chắc chắn rằng anh đã buông được, cô lấy một chiếc túi nhựa để mua táo.

Trần Kính lơ đễnh cầm một quả, Nghê Thanh Giai ngăn lại: "Ấy, cái này không ngon đâu."

"Cậu phải chọn loại này." Cô nhặt một quả táo, "Quả có hoa văn dọc rất ngọt." Trần Kính lúng ta lúng túng đặt nó xuống, liếc nhìn Nghê Thanh Gia.

Thân thể anh căng chặt, đè nén sự phiền muộn trong mắt.

Tại sao cô lại cư xử như không có việc gì, sao cô có thể như thế.

Trần Kính biết, Nghê Thanh Gia là kiểu người vẫn có thể làm bạn sau khi chia tay.

Qua những người bạn trai cũ mà cô đã nói chuyện cùng, chỉ cần họ không đến nỗi xé rách mặt nhau và khiến rắc rối trở nên xấu xí, cô có thể coi họ như những người bạn.

Theo lý luận của cô, hai người không có tình cảm nam nữ với nhau, nên tình bạn có thể tự nhiên được thiết lập.

Rõ ràng, Trần Kính hiện được cô xếp vào thứ hạng này.

Trần Kính không vui nổi, anh chỉ đang giả vờ tốt thôi, Nghê Thanh Gia thật tàn nhẫn, cô thật sự coi anh như một người bạn bình thường.

Trần Kính "ồ" một tiếng, diễn đến cùng.

Nghê Thanh Gia nhiệt tình cho anh xem một quả mẫu, "Nè, cái này trông cũng ngọt lắm nè."

Cô đã chọn được khá nhiều rồi, cô không bỏ quả táo trên tay vào túi mà bỏ ngẫu nhiên vào đống táo.

"Tớ đi cân táo đây."

Cô chào Trần Kính và rời đi trước.

Trần Kính hờ hững nhìn bóng lưng cô, ma xui quỷ khiến nhặt quả táo kia lên. Anh không muốn làm bạn với cô chút nào.