Vài ngày sau, lớp 10 và lớp 11 bắt đầu vào học, ngôi trường dần trở nên náo nhiệt.
Nghê Thanh Gia hơi không thích ứng với việc mình đột nhiên trở thành học sinh cuối cấp, so với những khuôn mặt trẻ trung và hoạt bát đó, cô dường như không có nhiều năng lượng như vậy.
Gần đây các câu lạc bộ sắp tuyển người mới, chủ nhiệm câu lạc bộ nhảy Lâm Nguyệt đã xuống chức, cô ấy sợ đàn em lớp 11 mới nhậm chức không kiểm soát được nên cô ấy sẽ đến giúp đỡ trong đợt tuyển thành viên tới đây.
Lâm Nguyệt hỏi Nghê Thanh Gia có muốn đến cùng không, Nghê Thanh Gia đã rời câu lạc bộ từ lâu, bây giờ đi thì cũng không hay cho lắm nên cô đã uyển chuyển từ chối.
Lâm Nguyệt cười nói rằng sẽ có một cuộc thi chọn ra mười giọng ca hay nhất toàn trường do một số câu lạc bộ đồng tổ chức, Nghê Thanh Gia có thể thử tham gia.
Nghê Thanh Gia nhảy múa còn tạm xem được, nhưng giọng hát thật sự chỉ dừng ở mức độ karaoke, cô xua tay, nói sợ mình sẽ làm trò cười mất.
Lâm Nguyệt không nói thêm nữa.
Những ngày gần đây, bởi vì kỳ thi tháng đang đến gần, Trần Kính không thường xuyên đến gặp Nghê Thanh Gia nữa, anh chuẩn bị rất nghiêm túc cho kỳ thi đầu tiên của năm lớp 12.
Dường như lên cuối cấp, mọi người đều trở nên căng thẳng hơn trước, Nghê Thanh Gia cảm nhận rõ ràng những bạn học xung quanh không còn phóng khoáng tự do như trước, ngay cả Tiết Miểu Miểu cũng dần chăm chỉ học tập.
Giáo viên chủ nhiệm đứng nhìn chằm chằm vào cửa lớp trước khi tiết tự học buổi sáng bắt đầu, khiến Nghê Thanh Gia không dám lấy bữa sáng trong túi ra ăn.
Bị ảnh hưởng bởi hoàn cảnh, Nghê Thanh Gia không hiểu sao cảm thấy hoang mang, cô đã quen với sự lười biếng, rất khó để thay đổi trong thời gian ngắn. Nhiều nhất cô có thể thành thật hoàn thành bài tập trong ngày, còn về bài tập thêm hoặc câu hỏi đánh đố, cô vẫn chưa đạt đến trình độ đó.
Vào tiết buổi tự học buổi tối, Nghê Thanh Gia tiếp tục với một câu hỏi trắc nghiệm toán học, vẫn đang suy nghĩ kỹ trong giờ giải lao.
Cô tuyệt đối không cho rằng mình là người ngu ngốc, nếu không cô sẽ không thi được vào trường cấp 3 này. Chỉ là thiên phú toán học của cô có hạn, lại
không học hành chăm chỉ, cho nên mới từ từ bị chênh lệch.
Nghê Thanh Gia suy nghĩ đến buồn bực, cô bỏ bút, tức giận vò đầu bứt tóc. "Chọn D."
Một giọng nói trong trẻo từ ngoài cửa sổ truyền đến, giống như dòng suối êm đềm chảy giữa lớp học ồn ào, đột nhiên khiến tâm trạng bồn chồn của Nghê Thanh Gia bình tĩnh trở lại.
Nghê Thanh Gia quay đầu, bắt gặp ánh mắt của Trần Kính bên ngoài cửa sổ, cô ủ rũ nói: "Sao anh biết?"
Anh thậm chí còn chưa đọc đề.
Tiến độ của lớp trọng điểm nhanh hơn so với lớp bình thường, Trần Kính đã làm xong bộ đề thi này từ hai ngày trước. Trần Kính nghiêng người dựa vào bệ cửa sổ, nói với Nghê Thanh Gia: "Kẻ một đường vuông góc từ điểm e đến đoạn thẳng ab, sau đó..."
Sợ Nghê Thanh Gia nghe không hiểu, anh nói chậm lại, đối mặt với vẻ ngờ vực của cô, trên mặt anh không có một tia sốt ruột, kiên nhẫn giảng lại từ đầu.
"Ồ." Nghê Thanh Gia khoanh vào câu D, "Cảm ơn..."
Vừa định nói, cô lại nghĩ tới điều gì đó, đột nhiên nuốt lời cảm ơn xuống bụng, làm bộ tằng hắng giọng để che giấu: "Khụ..."
Trần Kính nở nụ cười nhàn nhạt, đột nhiên thấp giọng nói: "Hai ngày nay không phải anh cố ý không tới tìm em."
"...Hả?" Nghê Thanh Gia hiểu được, "Anh không cần tìm em..." "Cần."
Trần Kính không muốn tranh luận với cô về vấn đề này, vì vậy anh chuyển chủ đề: "Sau khi thi xong, em có thể..."
Nói được nửa chừng, Trần Kính dừng lại.
"...Quên đi." Anh thì thầm, "Đến lúc đó em sẽ biết." Nghê Thanh Gia không hiểu: "Biết cái gì?"
Chuông vào lớp vang lên, Trần Kính trở lại lớp học.
Nghê Thanh Gia lặng lẽ nhìn bóng dáng anh rời đi, lại bắt gặp ánh mắt của Trần Kính đang nhìn lại.
Hành lang tối om im ắng, chỉ có chút ánh sáng từ trong phòng học làm mờ đi đường nét khuôn mặt Trần Kính, đôi mắt anh đầy sao, trong đêm sâu càng thêm dịu dàng.
Nghê Thanh Gia vội giả vờ như không có gì và tránh đi, Trần Kính không nhìn nữa.
Hai con người với hai nỗi lòng khác nhau, nhưng cùng chung một nhịp đập. Kỳ thi tháng đã kết thúc, cuộc thi hát mà Lâm Nguyệt đề cập sắp diễn ra.
Nghê Thanh Gia không tham gia cuộc vui, trên thực tế, chỉ có học sinh lớp 10 và lớp 11 mới tham gia các hoạt động ngoại khóa. Hầu hết học sinh lớp 12 đều đắm chìm trong bầu không khí sau kỳ thi, so đáp án, kiểm tra thứ hạng, thu thập câu hỏi sai, vừa vội vừa mệt.
Buổi chiều tan học, Tiết Miểu Miểu hỏi Nghê Thanh Gia: "Cậu không đi xem top 10 giọng ca tranh tài sao?"
"Không xem." Nghê Thanh Gia chuẩn bị đi mua đồ ăn, "Bữa tối ăn gì?"
"Chỉ biết ăn thôi." Tiết Miểu Miểu mắng cô một câu, sau đó nói: "Cậu không biết bạn trai cũ của cậu có tham gia à?"
Nghê Thanh Gia tùy tiện hỏi: "Bạn trai cũ nào?"
Tất cả những bạn trai trước đây của cô đều đã thể hiện khả năng ca hát của mình trước mặt cô, người nào người nấy đều ngũ âm dị dạng, nghe vô cùng kinh khủng, Nghê Thanh Gia không thể nghĩ ra đó là ai.
"Còn có thể là ai, chính là anh chàng vấn vương không dứt với cậu kia." Tiết Miểu Miểu trêu chọc, cô ấy đã vài lần nhìn thấy Trần Kính cố ý đến tìm Nghê Thanh Gia, "Tớ nghe người trong lớp trọng điểm nói."
"Hả?" Nghê Thanh Gia không giao thiệp với các bạn học lớp trọng điểm. Trần Kính, hát?
Với tính cách của Trần Kính, anh sẽ không chủ động tham gia bất kỳ hoạt động râu ria nào, đặc biệt là loại hoạt động không liên quan gì đến việc học, không giúp ích gì cho thành tích.
Trong lòng Nghê Thanh Gia đột nhiên nhảy dựng lên, hình ảnh buổi tự học đêm đó hiện lên trong đầu cô. Anh do dự muốn nói lại thôi, lúc rời đi thì ngoảnh đầu nhìn lại, đáy mắt chất chứa tình cảm dịu dàng.
Trần Kính, anh ấy muốn làm gì...
Nghê Thanh Gia viện cớ: "Dù sao cũng không có gì làm, không thì chúng ta đi xem một chút đi..."
Tiết Miểu Miểu cười ra tiếng, không vạch trần cô: "Được thôi."
Vì là vòng đấu loại nên địa điểm là một giảng đường lớn, nơi thường diễn ra các cuộc hội nghị hoặc các buổi workshop.
Nghê Thanh Gia và Tiết Miểu Miểu đến muộn, giảng đường không còn chỗ ngồi, lối đi trên bậc thềm chật kín người, thậm chí còn có rất nhiều người đứng ngoài cửa sổ để xem và nghe hát.
Hai cô đi vào từ cửa sau, người đông đến nỗi không chen qua được, miễn cưỡng tìm được một chỗ đứng giữa đám đông.
Nghê Thanh Gia kiễng chân nhìn xung quanh, mãi chẳng thấy bóng dáng của Trần Kính.
Nghê Thanh Gia nói: "Tin tức của cậu không phải giả đấy chứ?"
Cô vừa dứt lời, từ micro truyền đến một tràng thúc giục: "Người tiếp theo, lớp 12/9, Trần Kính chuẩn bị."
Học sinh phát nhạc đệm không tìm thấy tên của Trần Kính trên máy tính, bèn xem danh sách đăng ký, trên đó viết: Lớp 12/9, Trần Kính, "Bạch Dương", tự đàn tự hát.
Nghê Thanh Gia nhìn chằm chằm người chậm rãi đi lên sân khấu phía xa xa, đột nhiên cảm thấy rất lạ lẫm.
Anh ôm một cây đàn guitar, một bạn học tốt bụng mang đến giúp anh một chiếc ghế và điều chỉnh độ cao của micro.
Trần Kính lướt qua khán giả, dường như không tìm thấy người mà anh muốn thấy, lặng lẽ thu hồi tầm mắt.
Tay trái ổn định các hợp âm, tay phải gảy nhẹ, các nốt nhịp phát ra từ các sợi dây mỏng.
Sau khúc dạo đầu ngắn ngủi, Trần Kính nhẹ nhàng mở miệng: [Em nắm bao nhiêu phần thắng
Mà dám vây anh vào bên trong Tòa lâu đài em thiết kế quá thất bại Anh bay lên là có thể thoát ra ngay
Nhưng khi em nở một nụ cười tỏa nắng Mọi phiền muộn của anh lập tức tiêu tan Thế giới dưới váy em quá đỗi xinh đẹp Thật muốn một ngụm ăn sạch em luôn.]
Bài hát nổi tiếng nhất hiện nay, không ai quan tâm tại sao anh lại chọn bài hát này, và cũng không ai đi sâu vào nội dung ca từ.
Chỉ có Nghê Thanh Gia là sững sờ khi khúc dạo đầu vang lên.
Giọng hát của Trần Kính mềm mại và trong trẻo, những nốt đầu tiên có hơi khàn khàn, giống như một khu rừng nhiệt đới lúc bình minh, sương sớm ngã nhào từ trên lá, thấm vào bùn đất.
Anh hát một câu, Nghê Thanh Gia lại nhớ đến một điều.
Bao đêm tự học cô vì anh mà ở lại. Cố tình ngã khi đạp xe của anh.
Hôn anh bị đẩy ra.
Sờ cho anh bắn.
Lần đầu tiên anh hôn môi, vừa ngây ngô vừa trong sáng. Anh học cách liếm cô.
...
Nghê Thanh Gia nhìn chằm chằm vào người trên sân khấu, anh mặc đồng phục học sinh, đôi mắt anh dịu dàng, anh không nhìn thấy cô, nhưng Nghê Thanh Gia biết anh đang hát cho cô nghe.
Khi Trần Kính hát đến đoạn điệp khúc, những ngón tay nhanh nhẹn của anh gõ nhẹ vào dây đàn, thay đổi tiết tấu.
Đôi mắt khẽ nheo lại, thoáng chút ưu thương. [Một Bạch Dương sôi nổi biết bao
Thiện lương biết bao, trừu tượng biết bao Em quá hoàn hảo
Nhưng lại không rõ đang ở nơi nao Lòng anh trống trải quá
Đến sắp sửa mất đi hình dạng.]
Mặt trời lặn dần dần khuếch tán, màu đỏ cam ấm áp nhuộm cả hành lang, vài tia sáng xuyên qua khe cửa sổ lọt vào, như muốn nghe lén tâm tư của thiếu niên.
Cổ họng Nghê Thanh Gia chua xót, đôi mắt đã khô khốc nhưng vẫn không chớp.
Tiết Miểu Miểu nhận xét: "Trần Kính hát hay quá." Cô thấp giọng đáp: "Ừm."
Trái tim cô đang rỉ máu, nhưng dù đau đến đâu, chưa chắc đã bằng một phần mười nỗi đau của Trần Kính.
Trần Kính chưa từng bỏ cuộc. Anh vẫn luôn thích cô.
[Một thời thanh xuân hoang đường Cứ thế điên cuồng học tập
Thanh sắc này quá ngông cuồng
Niềm vui này quá lý tưởng
Trước tiên phải ngừng lại nhịp đập con tim Mới có thể ôm lấy nhau.]
Khi bài hát kết thúc, Trần Kính vẫn mang vẻ mặt nhàn nhạt, anh không quen diễn đạt vui buồn, thậm chí ngay cả rơi lệ cũng âm thầm.
Nhưng tình cảm không phải lúc nào cũng cường điệu, hời hợt nhất cũng là mãnh liệt nhất.
Nghê Thanh Gia đã hiểu. Anh đang nói nhớ cô.
Anh đang tỏ tình với cô.
Bằng phương thức của riêng mình, anh thú nhận tình yêu một cách nghiêm túc và lãng mạn.