Nhấp vào khu vực bình luận, mỗi câu mỗi chữ đều nói về Trần Kính. Cô cảm thấy rất khó chịu.
Đó là bài hát mà Trần Kính hát cho cô nghe, nhưng bây giờ nó đang được mọi người thưởng thức và thảo luận.
Nghê Thanh Gia có cảm giác đồ riêng tư của mình bị người khác nhìn trộm.
Nghê Thanh Gia nhấp vào khung trò chuyện với Trần Kính, cuộc trò chuyện vẫn dừng lại ở vài ngày trước, cô sững sờ nhìn tên của Trần Kính, muốn nhắn tin nhưng không biết nói gì.
Bảo bối của cô đã bị phát hiện.
Nhưng cô không còn tư cách gọi anh là bảo bối nữa rồi. Cảm giác này thật tệ.
Rõ ràng cô cũng thích Trần Kính, rõ ràng cô cũng sợ vuột mất anh, nhưng tại sao chẳng thể ở bên anh.
Nghê Thanh Gia nghĩ đến những lời của Lí Nghiên và Tiết Miểu Miểu. "Trần Kính nhất định rất thích cậu."
"So với cậu ấy, tớ càng sợ cậu hối hận hơn."
Nghê Thanh Gia sắp không trụ được nữa, cô không có đạo đức cao đẹp như vậy, cô luôn thích tận hưởng lạc thú trước mắt. Bởi vì quan tâm anh, nên mới hết lần này đến lần khác trốn tránh tình cảm của mình.
Cô đã suy nghĩ về lý do tại sao mình không thể duy trì một mối quan hệ lâu dài. Một khi sự nhiệt tình ngắn ngủi qua đi, cô luôn cảm thấy tiêu sái tự tại, nhưng bây giờ, nó lại trở thành chướng ngại vật kìm hãm cô.
Có một người mà cô không muốn từ bỏ. Một chàng trai tốt nhất trên thế giới này.
Nghê Thanh Gia cay đắng nghĩ, không cần phải rầm rầm rộ rộ, cứ giản đơn bình đạm bên Trần Kính cũng tốt rồi.
Nếu, nếu Trần Kính muốn hôn cô một lần nữa, cô sẽ không trốn tránh.
Có trời mới biết, một người tự do phóng khoáng như cô phải đau đớn đến nhường nào khi chống lại những ham muốn bên trong mình.
Nghê Thanh Gia cắn môi, lông mi run rẩy, gõ vào hộp trò chuyện: "Anh còn cần em không?"
Cuối cùng, vẫn là xóa từng chữ một. Gõ lại: "Hì hì, anh hát cũng hay đấy." Lần này Trần Kính trả lời rất nhanh. "Em nghe được."
Là một câu trần thuật. Nghê Thanh Gia: "Ừm."
Chưa từ bỏ ý định, cô lại nhắn: "Tại sao lại hát bài này?"
Trần Kính nhìn vào câu hỏi trên màn hình, giống câu trong cuộc phỏng vấn chiều nay, anh trả lời mập mờ: "Em thừa biết mà."
Nghê Thanh Gia cắn cắn ngón tay, chậm rãi gõ chữ: "Em không biết." Cô muốn nghe anh nói thẳng.
Nếu anh thú nhận, cô sẽ thuận theo. Chờ vài giây, Trần Kính trả lời lại. "Vậy em muốn biết không?"
Nghê Thanh Gia nín thở, trái tim nhảy lên cổ họng, cô nhìn chằm chằm vào hai chữ "đang nhập...", đột nhiên sợ hãi.
Anh thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng có chút khó chịu. Trần Kính không muốn bày tỏ trong tình huống này.
Trần Kính có thể chắc chắn rằng Nghê Thanh Gia hứng thú với cơ thể của anh, nhưng cô thích anh bao nhiêu, anh lại không biết.
Trong trường hợp bị từ chối, mối quan hệ khó khăn lắm với được thiết lập sẽ trở lại thời kỳ xấu hổ, Trần Kính không muốn điều đó xảy ra.
Anh không quen làm những việc mình không nắm chắc, thi cử cũng vậy, yêu đương cũng thế.
Có cơ hội thì từ từ nói, Trần Kính không nóng vội, cùng lắm là dùng thủ đoạn như mấy lần trước, Trần Kính tuyệt nhiên không để ý nếu cô lợi dụng anh.
Anh ngược lại còn rất vui vẻ.
Vài ngày sau, đại hội thể thao mùa thu diễn ra.
Lớp Nghê Thanh Gia đơn giản chuẩn bị tiết mục cho lễ khai mạc, dù sao cũng đã cuối cấp, mọi người cũng không có đặt nhiều tâm sức lên việc này. Trang phục vẫn dùng của năm ngoái, nữ sinh mặc áo trắng váy đen, còn nam sinh mặc quần đen áo trắng, đơn giản và thanh lịch.
Lễ khai mạc bắt đầu lúc 8h30, Nghê Thanh Gia và Tiết Miểu Miểu đứng ở vị trí của lớp mình phe phẩy cuốn sổ tay dày cộm do trường phát, bên trong là lưu trình hoạt động của đại hội, thời gian thi đấu của từng nội dung và danh sách các vận động viên.
Nghê Thanh Gia năm nay vẫn ở trong đội cổ vũ, Tiết Miểu Miểu không trốn thoát, bị bắt tham gia phần thi chạy 400m. Cô ấy tìm thời gian thi đấu nội dung 400m, một cái tên chợt lướt qua trước mắt.
"Ê ê." Tiết Miểu Miểu nhìn Nghê Thanh Gia, chỉ vào một cái tên trên sổ tay. Nghê Thanh Gia nhìn sang, sau đó quay đi, giả vờ không quan tâm.
Tiết Miểu Miểu cười tinh nghịch: "Nghe nói người chạy đường dài giỏi... Sẽ rất lâu đó nha."
Nghê Thanh Gia liếc trắng mắt cô ấy: "Ai mà biết." Đóng sổ tay lại, trong lòng cô mắng một câu thô tục.
Trần Kính lại báo danh 3.000m làm gì nữa? Năm ngoái chạy đến suýt ói luôn rồi. Chạy đường dài rất khó, lớp anh ấy không có ai sao? Tại sao cứ đẩy anh ấy ra làm gì.
(Lan:3000m??????)
Bực mình mà chẳng biết làm sao. Cô âm thầm nhớ thời gian
Cả buổi sáng, đội cổ động viên Nghê Thanh Gia rất có trách nhiệm.
Mặc dù thành tích vô cùng thê thảm nhưng bọn cô vẫn không ngừng hô cố lên.
Không chỉ cổ vũ cho các bạn cùng lớp mà còn cổ vũ cho những bạn các lớp khác.
Trận đấu của Trần Kính diễn ra lúc 3h chiều, ngay sau Tiết Miểu Miểu.
Tiết Miểu Miểu phát huy bình thường, kém một chút nữa là được vào chung kết, cô ấy vui muốn chết, nếu không ngày mai cô ấy sẽ phải chạy thêm một vòng nữa, quá là cực hình.
Tiết Miểu Miểu trở về vị trí lớp mình nghỉ ngơi, không quản Nghê Thanh Gia.
Nghê Thanh Gia đứng ở rìa sân thể dục, nhìn Trần Kính ở vạch xuất phát, bên cạnh anh là hai học sinh mặc đồng phục huấn luyện.
Sắc mặt Nghê Thanh Gia nhất thời tối sầm lại.
Bực mình, lại có học sinh thể thao nữa.
Sau tiếng súng nổ, Trần Kính chiếm vị trí không tốt, bị vây ở giữa hàng.
Có rất nhiều người cổ vũ anh, có vài nữ sinh khóa dưới anh hoàn toàn không quen biết, mặc dù vậy, Nghê Thanh Gia vẫn hét lên, trộn lẫn trong các loại thanh âm, anh phảng phất như không nghe thấy, chỉ lơ đãng liếc cô một cái.
Nghê Thanh Gia biết, anh có thể nhận ra giọng nói của cô.
Ở vòng thứ tư, Trần Kính từ giữa hàng chuyển lên dẫn đầu. Trần Kính luôn khiến cho người khác yên tâm, bất kể là ở phương diện nào.
Cuối cùng khi anh cán đích và được cả lớp vây quanh, Nghê Thanh Gia đứng nhìn từ xa, quay đầu chán nản bỏ đi.
Tiết Miểu Miểu bắt chéo chân nghịch điện thoại, thấy Nghê Thanh Gia trở về, thuận miệng hỏi: "Hạng mấy?"
Nghê Thanh Gia: "Ba."
"Vẫn lợi hại như xưa nhỉ." Tiết Miểu Miểu lại hỏi: "Cậu không tới xem một chút sao?"
"KHÔNG."
Tiết Miểu Miểu đặt điện thoại xuống: "Đừng có giả vờ ở đây với tớ."
Cô ấy lấy từ trong rương ra một chai nước đưa cho Nghê Thanh Gia, "Chị hai à, có thể thành thật một chút có được không? Đi, đi đưa nước, không khó chứ?"
Nghê Thanh Gia lúng túng cầm chai nước khoáng, trong đầu hiện lên hình ảnh Trần Kính khom người, trong lòng có chút lo lắng.
"Tớ đi nhé?"
Tiết Miểu Miểu xua xua tay, làm động tác đuổi người: "Đi đi."