“Tôi thật không ngờ,” Tưởng Bách Liệt ngạc nhiên ngẩng đầu, động tác vốn đang lau chùi tủ lạnh chợt dừng lại, “Cô thật sự bỏ nhà đi?!”
Tử Mặc nhún vai, đem đồ lưu niệm mua tại Ô Trấn đặt trên bàn.
“Phụ nữ quả thật là động vật đáng sợ…” Tưởng Bách Liệt cảm thán nói, “Nhất là phụ nữ cung Bạch Dương.”
“?”
“Bề ngoài trông rất ôn hòa, rất chất phác, nhưng lại có tấm lòng son sắt tùy ý, xung động lên rồi là…không để ý đến hậu quả.”
“Bác sĩ, anh vẫn còn nghiên cứu mấy chòm sao kia à…” Có lẽ, người thật sự đáng sợ là anh ta đấy.
“Đúng vậy,” từ trên bàn, Tưởng Bách Liệt lục ra quyển sách mà anh ta thường cầm trong tay, “Nhân lúc cô đi vắng tôi còn nghiên cứu mối quan hệ của sao Bạch Dương cùng với các chòm sao khác.”
“…”
“Nghe này, trên thực tế tôi cảm thấy cô nên khiến bản thân mình tích cực một chút, tiếp xúc với nhiều loại người khác nhau, để tôi xem trong sách nói thế nào…” Anh ta cúi đầu nghiêm túc nghiền ngẫm một lúc, mới nói, “À, có, đối tác hợp nhất là —— Kim Ngưu.”
Khóe miệng Tử Mặc mang theo ý cười, bất đắc dĩ nhìn ra cửa sổ, có một tấm lòng son sắt, không biết là chuyện tốt hay là chuyện xấu?
“Chúng ta hãy xem Kim Ngưu nào: đây là một chòm sao thong thả ung dung, luôn cân nhắc mọi việc trước khi làm, thuộc loại có tài nhưng thành muộn, cảm xúc biểu đạt hơi muộn. Nhưng họ có tính ổn định vượt trội, một khi đã đặt cược, thì nắm chắc phần thắng.
Người thuộc cung Kim Ngưu hình như trời sinh có tính nết sầu muộn và áp lực. Khi những điều đó tích lũy đến đỉnh điểm thì sẽ phun trào như núi lửa. Trong mười hai chòm sao, họ coi như làm việc chăm chỉ nhất, chịu khó cần cù, bền gan vững chí; kiên nhẫn, chịu đựng, cứng rắn là đặc tính của họ. Có điều, tính chiếm giữ của Kim Ngưu rất mạnh mẽ.
Họ trung thành, thật tình, hiểu ý người, thực tế, không khoe khoang, thẳng thắn, chịu trách nhiệm, mọi việc đều coi trọng quy tắc và lý tính. Thích ý tưởng mới cũng dành thời gian để đạt được, chứng minh, là người đòi hỏi bản thân hoàn mỹ; đồng thời về phương diện tạo ra vật chất tốt đẹp, bọn họ cũng là loại vượt trội…”
Tại sân thể dục ở phía xa có người đang đá bóng, từng đợt gào thét khiến cô nhớ lại thời cao trung. Những người từng có khuôn mặt non trẻ như cô, bây giờ đang làm gì? Trưởng thành rồi, tất cả đều trưởng thành rồi nhỉ… Chỉ có cô vẫn đứng tại chỗ, không biết, là chuyện tốt hay chuyện xấu?
“Bên cạnh cô có người nào thuộc cung Kim Ngưu không?”
“…Hả?” Cô kéo về mạch suy nghĩ, phản ứng ngơ ngác.
“Cung Kim Ngưu à, ngày sinh từ 23 tháng 4 tới 22 tháng 5.” Anh ta không để ý đến sự thất thần của cô.
“…Không biết,” cô nghĩ nghĩ, “Có lẽ… Thế Vân và Thế Phân.”
“Đúng rồi.” Trên khuôn mặt anh ta lóe lên tia sáng.
Tử Mặc cụp mắt, đã lâu rồi không gặp Thế Phân, kể từ khi cô dọn đi.
Hai người đều im lặng, qua thật lâu Tưởng Bách Liệt điềm đạm nói: “Cô vẫn không thể đối xử với Thế Phân như là Thế Vân phải không?”
Cô bĩu môi, thẳng thắn gật đầu: “Tôi cũng từng thử, nhưng mà…”
Chị em sinh đôi có gương mặt giống nhau, nhưng không thể nào có linh hồn như nhau.
“Không sao,” Khi anh ta cười tươi, đôi mắt phượng rất mê người, lúm đồng tiền nơi khóe miệng khiến người ta cảm thấy yên tâm, “Thế thì hãy quen biết cô ấy lần nữa. Tin tôi đi, bất cứ lúc nào, khi cô quen biết một người bạn mới, cô luôn có thể thông qua họ tìm thấy sự tốt đẹp của thế giới này.”
Tử Mặc ngẩng đầu, nhìn Tưởng Bách Liệt ở trước mắt, một người đàn ông hơn ba mươi tuổi lại bỗng nhiên thích nghiên cứu về các chòm sao…cũng có thể coi như là người lập dị nhỉ?
Thế nhưng, giống như lời anh ta nói, cô thường luôn tìm ra điểm tốt đẹp của thế giới thông qua anh ta.
Bởi vậy, cô chợt nở nụ cười, cười vui vẻ đến thế, bởi vì, hóa ra cô không hề cô đơn.
Tử Mặc gọi điện tìm Cố Quân Nghi rất nhiều, nhưng câu trả lời nhận được luôn là “Đối phương đang gọi điện”, thế nên sáng thứ hai, cô đến công ty, trên hành lang bên ngoài studio vẫn có người qua lại, nhưng có chút hỗn loạn.
Cố Quân Nghi ở bên trong studio chỉ huy tất cả nhân viên, một nhiếp ảnh gia mà cô không biết đang đứng tại chỗ cô thường đứng, hý hoáy với thiết bị.
“Chị Tiểu Cố…” Cô hô một tiếng. Nhân viên xung quanh quay đầu nhìn cô, trên mặt đều là vẻ ngạc nhiên, cô nhíu mày, có nỗi bất an nói không nên lời.
Cố Quân Nghi quay đầu nhìn cô, nhưng không hề kinh ngạc như những người khác, mà là thản nhiên gật đầu, tiếp tục chỉ huy, cho đến khi mọi người vào chỗ, chị ta ra hiệu nhiếp ảnh gia bắt đầu, rồi mới xoay người đi về phía cô.
“Đi theo chị.” Cố Quân Nghi kéo Tử Mặc đi qua hành lang ồn ào, đi vào văn phòng mà chị ta không thường sử dụng.
“Chị Tiểu Cố ——”
“—— em không cần giải thích với chị ba tuần qua em đi đâu, chị không muốn biết, nhưng chị hy vọng em hiểu rằng, bởi vì em bỏ đi không nói tiếng nào, có rất nhiều công việc gặp trở ngại, rất nhiều khách hàng trách cứ, thậm chí có người yêu cầu chúng ta kết thúc hợp đồng, trả tiền bồi thường. Bây giờ em có hiểu mọi việc nghiêm trọng bao nhiêu không?”
“…” Tử Mặc gục đầu xuống, lông mày nhíu chặt.
Cố Quân Nghi khoanh tay, đi qua đi lại mấy bước trong phòng, ngữ khí rất bình tĩnh, thậm chí bình tĩnh đến khác thường: “Tạm thời không có việc nào sắp xếp cho em, chị sẽ tiếp xúc với khách hàng, sau đó báo lại cho em biết. Không có chuyện gì thì em về trước đi, chị còn bận rộn nhiều việc.”
Nói xong, chị ta vội vàng mở cửa đi ra ngoài, ngay cả một câu “tạm biệt” cũng không nói.
Tử Mặc nhìn bóng lưng trước mắt rời khỏi, nhớ tới cảnh tượng bên trong studio, bỗng nhiên cô có chút không phân biệt rõ ràng đâu là Cố Quân Nghi chân chính, là người vợ hạnh phúc nhìn Trần Tiềm mỉm cười? Là nữ cường nhân làm việc năng suất? Hay là một người phụ nữ…người khác hoàn toàn không biết, cũng không thể hiểu được?
Một tuần sau đó, Cố Quân Nghi vẫn chưa liên lạc với Tử Mặc, giống như cô là đứa nhỏ đã bị lãng quên. Cô ngồi trước máy tính ngây người, hóa ra mọi việc thật sự biến hóa rất nhanh, khi cô muốn rời khỏi cuộc sống khiến người ta khó thở này thì nó cũng muốn rời khỏi cô.
Nhưng chẳng biết tại sao, cô tuyệt đối không lo lắng, mặc dù không biết số phận sắp xếp điều gì cho cô, nhưng cô muốn lạc quan đi nhận lấy.
Cô ngồi trước bàn, nhìn những tấm ảnh đã chụp khi đi du lịch trên màn hình máy tính, trong lòng cô trở nên bình tĩnh. Trong đó có một tấm, là bóng lưng màu trắng đi trên con đường đá chật hẹp kéo dài, lúc gió thổi qua, góc áo của anh ta phất phơ theo gió.
À, đúng vậy, đó là Vu Nhâm Chi.
Cô nhớ tới bức tranh anh ta tặng cho mình, trên đó cũng là một bóng lưng, chẳng qua là bóng lưng của cô.
Từ trong ba lô cô lấy ra tấm giấy cỡ bưu thiếp kia, dùng kẹp cố định bức tranh trên tủ đứng trong phòng khách, cô ngơ ngẩn ngắm nghía, do dự hồi lâu, cô rốt cuộc lật sang phần sau tấm giấy, trên đó là tên và số điện thoại của anh ta.
Lần đầu tiên, Tử Mặc không hề nghĩ ngợi, cầm điện thoại bấm dãy số.
“A lô, xin chào.” Vu Nhâm Chi mau chóng nhận máy.
“Ừm…chào anh.” Cô gãi đầu, không biết nên nói tiếp thế nào.
“Thi Tử Mặc?”
“À, ừm, đúng vậy, anh Vu.”
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng cười khẽ: “Có thể đừng gọi tôi như thế không, sẽ khiến tôi có ảo giác.”
“?”
“Tưởng là biên tập gọi đến hối thúc bản thảo.”
“À…tôi xin lỗi.”
Anh ta cười lớn tiếng hơn nữa: “Cô thú vị quá, có điều nếu cô không ngại, có thể gọi thẳng tên tôi không.”
“À, được…” Đây có lẽ là…người đầu tiên nói cô thú vị.
“Tìm tôi có việc gì thế?”
“Là thế này,” cô cứng nhắc nói, “Ở chỗ tôi có tấm ảnh chụp anh lúc ở Ô Trấn, anh có muốn tôi gửi qua cho anh không?”
“Nhưng mà, tôi không muốn tiết lộ địa chỉ của mình cho người khác.”
“…”
“Vậy nên hay là chúng ta hẹn gặp mặt đi, cô đem ảnh cho tôi, tôi tiện thể mời cô ăn cơm.”
“À, không cần mời ăn đâu.” Cô vội vàng lắc đầu, cũng không lo người ở đầu dây bên kia có nhìn thấy hay không.
“Cần chứ,” lúc này, ở phía xa hình như có người đang gọi tên Vu Nhâm Chi, vì thế anh ta trả lời rồi nói, “Vậy đi, ngày kia tôi gọi lại cho cô hẹn thời gian, in một tấm ảnh hai ngày đủ rồi chứ?”
“Đủ rồi, nhưng mà ——”
“—— nói thế là định rồi.”
Điện thoại ngắt ngang, Tử Mặc ngạc nhiên lắng nghe âm quay số vang lên, tại sao mình luôn là người không biết làm thế nào để từ chối chứ?
Nếu biết từ chối thì thật tốt cỡ nào, như vậy ít nhất cô có thể khiến Hạng Tự biến mất trong đầu mình, kể cả những hồi ức vui vẻ và đau khổ, tất cả đều biến mất.
Ngay lúc cô thẫn thờ, Thế Phân bỗng nhiên gọi điện đến hẹn cô ăn cơm ở dưới lầu, cô nhớ tới lời của Tưởng Bách Liệt, vì thế mang theo một chút chờ mong, vui vẻ đi đến chỗ hẹn.
Tại con đường đối diện vừa khai trương một nhà hàng mới, việc làm ăn tốt lắm, lúc Tử Mặc đi vào, Thế Phân và Lương Kiến Phi đang nói qua nói lại về thực đơn. Cô bỗng nhiên cảm thấy, nếu bắt đầu từ rất lâu trước kia, mình là một cô gái cởi mở giống như các cô ấy…thật là tốt biết bao. Có lẽ mọi thứ đều khác đi.
“Tử Mặc!” Thế Phân vẫy tay với cô, biểu cảm trên mặt rất ấm áp.
“Tớ tới muộn rồi.” Cô ngồi đối diện hai cô bạn, giọng điệu nói chuyện cứng nhắc không như lúc thường.
“Không sao,” Thế Phân mỉm cười nói, “Bọn tớ còn chưa quyết định ăn cái gì, cậu có đề nghị không?”
Cô lắc đầu. Trên cơ bản, cô rất hiếm khi ra quyết định, ngoại trừ lúc ở một mình.
“Tớ tưởng cậu và Hạng Tự đã tới đây rồi.”
Cô cười trừ, nhớ tới Hạng Tự, lông mày bất giác nhíu lại.
Thế Phân và Lương Kiến Phi gọi món ăn, tán gẫu về cuộc sống gần đây, lần đầu tiên Tử Mặc phát hiện Lương Kiến Phi rất khéo ăn nói, cho dù chỉ là một việc nhỏ bình thường, qua lời nói của cô lại tỏ ra sinh động như vậy. Cô rất hâm mộ người như thế, người thú vị, đúng vậy —— vĩnh viễn sẽ không cảm thấy buồn bực, luôn có thể cho người khác điều bất ngờ trong cuộc sống.
“Đúng rồi,” Thế Phân nói, “Dạo này Kiến Phi rất nổi tiếng.”
“?”
“Là bởi vì…Hạng Phong.” Thế Phân mở to mắt, ra vẻ thần bí.
Lương Kiến Phi cười khổ một cái, cúi đầu nghiêm túc ăn bánh dứa.
“Hạng Phong?” Tử Mặc kinh ngạc.
“Ừm, cậu có biết gần đây anh ấy tham gia một tiết mục radio không?”
Cô nghĩ nghĩ, loáng thoáng nhớ lại đã từng nghe anh nhắc đến chuyện này: “Sau đó thế nào…”
“Cậu không có nghe hả?”
Cô vẫn lắc đầu.
“Ở phòng trực tiếp Hạng Phong cùng một vị khách mời khác cãi nhau tại chỗ —— là trực tiếp đó.” Thế Phân mặt mày hớn hở.
Tử Mặc khẽ à một tiếng, nhớ lại vào đêm Đinh Thành đưa cô về nhà, trong tiết mục radio có hai âm thanh tranh chấp lẫn nhau —— bỗng nhiên cảm thấy, một âm thanh trong đó chính là Hạng Phong…
“‘Vị khách’ tranh cãi với anh ấy,” Thế Phân dừng một chút, tạo nên đỉnh điểm của câu chuyện, “Chính là Kiến Phi.”
“…” Tử Mặc ngắm nhìn đèn treo màu tím xinh đẹp nằm trên đầu, tưởng tượng thấy tình cảnh hai vị đương sự cãi vã, cô cười ha hả.
“Có phải Hạng Phong cho rằng phụ nữ suy nghĩ đơn giản không, hoặc là rất giỏi chi phối?” Kiến Phi hỏi.
Tử Mặc nghĩ nghĩ, nói: “Không biết nữa…tớ không thấy anh ấy có bạn bè phái nữ nào.”
“Thế thì anh ta chính là người đàn ông có tâm tư u ám.”
“Không đâu,” cô nở nụ cười, “Anh ấy rất khách sáo với người khác, cũng rất hòa nhã.”
Kiến Phi kinh ngạc chớp mắt, nói: “Cậu khẳng định chúng ta đang nói tới cùng một người sao?”
Tử Mặc và Thế Phân đưa mắt nhìn nhau, lại không hẹn mà cùng cười rộ lên.
“Có lẽ đối với anh ấy, cậu rất đặc biệt,” Thế Phân cuối cùng nói, “Bởi vì Hạng Phong mà tớ và Tử Mặc quen biết đều giống nhau.”
“Ôi! Tha tớ đi!”
Ba người không hẹn cùng cười lên, Kiến Phi kể rất nhiều chuyện thú vị khi cô đi công tác ở Thái Lan, cũng nói đến cuộc hôn nhân thất bại trước đây, người chồng trước liên tục ngoại tình của cô. Tử Mặc cảm thấy Kiến Phi rất dũng cảm, khi một người sẵn lòng đối mặt với thất bại của mình, thậm chí dùng cách thức trêu đùa để đối đãi với nó, thế thì đây là một loại dũng cảm.
“Nhưng mà,” Tử Mặc hỏi, “Tại sao cậu không chịu tha thứ cho anh ta lần nữa, cậu đã tha thứ rất nhiều lần rồi…”
“Tớ rất yêu anh ta, có lẽ đến giờ tớ vẫn yêu anh ta,” Kiến Phi dùng giọng điệu điềm đạm nói, “Nhưng tình yêu của cung Kim Ngưu bọn tớ không thể nào không có điểm giới hạn.”
Tối hôm nay, các cô tán gẫu thật lâu, lúc chia tay, cô nhìn bóng lưng của Thế Phân và Kiến Phi, bên tai không khỏi vang lên câu nói kia của Tưởng Bách Liệt. Hóa ra, những điều tốt đẹp không nhất định sẽ tự động xuất hiện trước mặt mọi người, mà cần phải đi khai quật, đi tạo thành.
Các cô cùng sinh sống tại một tinh cầu cô đơn, nhưng vì sao cuộc sống trong mắt Thế Phân và Kiến Phi là sinh động và thú vị, còn của cô lại là khó hiểu và túng thiếu?
Thang máy mang cô kéo lên về phía trước, mọi thứ dưới chân trở nên hư vô mù mịt, vui sướng của cô, phẫn nộ của cô, đau khổ của cô cùng với một chút hạnh phúc nho nhỏ, tất cả đều biến mất hết, chỉ còn lại sự yên tĩnh tựa như biển cả mênh mông.
Trên đầu vang lên tiếng “đinh” trong trẻo, cửa thang máy lùi ra hai bên, Tử Mặc ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn lại mang theo bất an của Hạng Tự.
“Em đi đâu?” Anh ta ngồi trước cửa nhà cô, giọng hơi khàn.
“Anh uống say rồi.” Từ trong túi cô lấy ra chìa khóa, không trả lời câu hỏi của anh ta.
“Anh hỏi em đi đâu?!” Anh ta bỗng nhiên gào to, ánh mắt đầy sự bá đạo không cho phép phản bác.
“…Ở nhà hàng đối diện.” Cô đứng trước mặt anh ta, do dự có nên mở cửa không.
Hạng Tự lảo đảo đứng dậy, bình tĩnh nhìn cô, vươn tay xoa hai má cô: “Em thay đổi rồi…”
Cô muốn quay mặt sang chỗ khác tránh né tay anh ta, nhưng bị anh ta nắm mạnh, cô chịu đau quay đầu lại, nhìn thẳng anh ta.
“Em không thích anh nữa?” Âm thanh của Hạng Tự, lần đầu tiên trở nên mềm yếu, như là không khẳng định, lại sợ bị cô khẳng định.
“…” Cô cụp mắt, mặc dù hai má bị anh ta giữ chặt rất đau, nhưng cô vẫn không nhìn anh ta, trầm lặng.
“Nói!”
“Em ——”
“—— nếu em dám nói ‘phải’, thì thử cho anh coi đi!” Anh ta như là một cậu bé cố chấp mà bá đạo, bắt cô trả lời, nhưng không được trả lời đáp án mà anh ta không muốn.
Cô vừa muốn khóc, vừa muốn cười, trong nhất thời cảm xúc lẫn lộn, cô nhớ lại rất nhiều chuyện, rất nhiều chuyện của mười hai năm qua, bọn họ từ thiếu niên ngây thơ trở thành thanh niên lo sợ bất an, nhưng họ không nên thế này, không nên tra tấn lẫn nhau, cũng không nên gây tổn thương lẫn nhau.
“Anh có thể trả lời em một vấn đề không?” Tử Mặc đột nhiên hỏi.
“?” Hạng Tự buông tay ra, nheo mắt lại, trong ánh mắt có một loại dịu dàng cố chấp.
“Rốt cuộc anh coi em là cái gì?”
“Là…”
Cô rất kiên định nhìn ánh mắt anh ta, dường như không tìm được đáp án thì quyết không bỏ qua.
“Là…là…” Có lẽ anh ta đang cố gắng suy nghĩ nên đưa ra một câu trả lời thế nào, hoặc là không phải vậy, có lẽ chỉ là do dự nên làm sao thuyết phục cô quên đi ý nghĩ kỳ lạ này, tiếp tục cuộc sống “yên ổn thoải mái” trước kia.
Nhưng cuối cùng, anh ta biết được cô nghiêm túc, sự nghiêm túc mà trước nay chưa từng có.
“Điều đó quan trọng lắm sao?” Anh ta cười khổ.
“…” Cô ngơ ngác gật đầu.
“Chúng ta thế này chẳng lẽ không được ư?”
“…”
“…”
Hai người im lặng, xa xa có người đang bắn pháo hoa, đóm lửa nhỏ bé nở rộ, nhưng ở trong bầu trời đêm tối tăm nó vẽ nên một đường màu sắc.
“Điều đó rất quan trọng đối với em, thế nên,” Tử Mặc cứng nhắc lại kiên định nói, “Chúng ta chia tay đi.”
Có lẽ bởi vì biểu cảm của cô, hoặc bởi vì câu nói này của cô, nhưng tóm lại, Hạng Tự kinh ngạc thật lâu mới to tiếng nói: “Thi Tử Mặc, em tạo phản?!”
“Chúng ta chia tay đi…” Cô lặp lại câu nói ban nãy, không biết là nói cho ai nghe.
“Em dám lặp lại lần nữa!” Hạng Tự bỗng nhiên đẩy cô lên tường, hai tay đè lại bả vai cô, gào to với cô, giống như một con sư tử nổi giận.
Cô nhìn anh ta, đôi mắt rưng rưng ngấn lệ, nhưng chậm chạp không chảy xuống.
“Em nói chúng ta chia tay!” Âm thanh cứng nhắc của Tử Mặc vang vọng trong hành lang, giống như một câu thần chú, hoàn toàn chọc tức Hạng Tự.
Anh ta cúi đầu hôn cô thô bạo, hai tay phủ lên trước ngực cô, dùng sức nắm lấy, cô giãy dụa, anh ta lại không hề để ý, kéo chân cô lên, đè chặt cô trên vách tường đá. Ngón tay thon dài của anh ta vói vào trong áo sơ mi cô sờ soạng, nắm lấy nụ hồng mẫn cảm của cô, giống như cố ý khiến cô bối rối.
Sau đó, khi thang máy phát ra tiếng “đinh”, anh ta dừng lại mọi động tác, ngây ngốc nhìn cô.
Không phải vì tiếng vang đột ngột kia, mà là vì…nước mắt trên mặt cô, lạnh như băng giá.
Cửa thang máy lùi ra hai bên, bên trong trống rỗng, chẳng có ai cả. Cánh cửa khép lại lần nữa, thang máy chạy xuống.
Tử Mặc nhẹ nhàng đẩy anh ta ra, cô cúi đầu dùng bàn tay run rẩy mở cửa phòng đi vào, nặng nề đóng cửa lại. Cô không bật đèn, ngã ngồi trên mặt đất, cô che mặt, lặng lẽ khóc lên.
Có đôi khi, cô sẽ vô cớ nhớ nhung Hạng Tự, nhớ nụ cười của anh ta, nhớ ánh mắt của anh ta, nhớ mỗi một động tác của ngón tay anh ta, còn có sự ấm áp như có như không của anh ta, nhưng khi nhớ nhung qua đi, chỉ còn lại nỗi đau vô bờ bến, cô độc và tĩnh lặng, khiến cô chịu áp lực mà muốn hét lên.
Cô biết, tình yêu không nên so đo giữa trao ra và đáp lại, nhưng tình yêu cũng không thể không có điểm giới hạn.