Bạch Dương & Sư Tử

Chương 34: Ma kết (thượng)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content
Có khoảnh khắc thế này, Tử Mặc tưởng rằng trước mắt là một ảo giác, hoặc rõ ràng là một giấc mơ. Cô không có lý do gì trở lại nơi cô đã từng vứt bỏ, mà anh cũng không thể ở đây chờ cô, thế nên giải thích duy nhất chính là: đây chẳng qua là một giấc mơ mà thôi.

Nhưng anh ở ngay trước mặt cô, chân thật như vậy, ngay cả khi anh dụi mắt mấy nếp nhăn mỏng manh đều trông rõ rệt như thế. Giọng anh mang vẻ khàn khàn và nghi hoặc hiếm thấy, khiến cô không khỏi nói không nên lời.

“Sư tử, là em à?…”

“Ừm…” Giọng cô đến từ nơi sâu nhất của cổ họng, “Sao…sao anh ở đây?”

Hạng Tự nheo mắt, không biết là bởi vì còn chưa thích ứng với ánh đèn sau lưng cô, hoặc là chỉ đang tự hỏi: “Anh luôn ở đây, bắt đầu từ ngày em bỏ đi.”

“…”

“Em có thể bỏ đi,” anh nhìn cô, trong âm thanh có vẻ kiên định khó mà diễn tả, “Nhưng anh không thể.”

“…” Thế nhưng, là anh ép cô bỏ đi mà!

“Nếu ngay cả anh cũng đi,” hai tay anh chống phía sau, biểu cảm cởi mở sáng sủa, “Vậy thì em sẽ không quay về nữa.”

“Có lẽ em thật sự sẽ không trở lại.” Cô cố gắng dùng giọng điệu bình tĩnh nói.

Hạng Tự mỉm cười, nụ cười này có chút không giống anh, tựa như một đứa nhỏ hồn nhiên: “Em sẽ trở về, chỉ cần anh còn ở đây.”

Cô nheo mắt lại, thình lình xoay người. Anh dựa vào gì cho rằng cô sẽ khuất phục? Chỉ vì anh có sức hấp dẫn sao, bởi vì nụ cười của anh có thể khiến cho rất nhiều phụ nữ nổi điên?!

Cô nghe được phía sau vang lên tiếng rung chuyển, chắc là anh vội vàng từ trên giường nhảy xuống đuổi theo, nên cô mới bước nhanh hơn, nhưng cơ thể đã bị người ta ôm lấy, trong sức lực mạnh mẽ kia mang theo chút dịu dàng, thậm chí cô còn cảm thấy anh đang làm nũng.

“Không được đi,” bàn chân trần của anh nằm ngay bên người cô, vây lấy toàn thân cô, “Nếu đã trở về thì không được phép đi!”

Tử Mặc cúi đầu nhìn bàn chân của anh, dường như có thể cảm nhận được, tại ban đêm đầu đông này, sàn nhà và không khí lạnh lẽo cỡ nào, cô vẫn tưởng rằng mình sẽ không bị cảm hóa nữa, nhưng khi cô bị anh vây quanh, trái tim cô nhịn không được mà đập mạnh —— vì anh mà đập.

“Sư tử…” Anh thì thào hôn lỗ tai cô, tựa như cậu thiếu niên đã mất đi thứ quan trọng nay được lấy về, “Từ tối hôm đó sau khi em tắt máy, anh suy nghĩ rất nhiều, về em, về anh, về chúng ta…”

Mặc dù cô không thể động đậy, nhưng hơi nghiêng mặt, muốn tách khỏi bờ môi phiền phức của anh, nhưng anh hiển nhiên không định để cô thành công.

“Hãy nghe anh nói,” âm thanh trầm thấp của anh ở ngay bên tai cô, “Anh biết mình rất ngu xuẩn… Trên thực tế, tất cả đều bởi vì anh không có cảm giác an toàn. Mười năm trước lần tai nạn xe cộ đó… Anh cảm thấy mình gần như muốn sụp đổ, anh chợt nhận ra mình không thể nào rời khỏi em, thế nên anh rất sợ hãi…”

“Sợ…hãi?”

“Anh sợ có một ngày em sẽ rời khỏi anh…giống như mẹ anh vậy.” Anh nói khó khăn.

“…”

“Bởi vậy anh nghĩ, anh không được sợ, cái anh có thể làm chính là khiến bản thân không quan tâm đến em. Thứ anh gọi là thề thốt kia, nói không chừng chỉ là một cái cớ, cái cớ để anh cách xa em một chút… thế thì, tổn thương anh phải chịu sẽ ít lại một chút.”

“Nhưng mà ——” nhưng mà, người bị tổn thương là cô!

“—— anh biết, anh biết,” anh không khỏi rụt lại khuỷu tay, “Anh ích kỷ như vậy, kết quả người đau lòng nhất, khó xử nhất chính là em.”

“…”

“Bởi thế…” Anh bỗng nhiên do dự.

“…”

“Anh có thể mặt dày xin em một thứ không?”

“?”

Cô tưởng rằng anh sẽ nói “trái tim em”, nhưng anh lại nhẹ giọng khẽ nói bên tai cô.

“Một cơ hội.”

“?”

“Em hãy xóa bỏ những thứ dơ bẩn của anh, hoặc là nói, xóa hết một mặt không tốt của anh, cho anh một cơ hội thay đổi quá khứ.”

Cô đưa lưng về phía anh, vẫn không nhúc nhích, khẽ nhíu mày, hình như suy nghĩ gì đó. Nếu Hạng Tự nhìn thấy biểu tình của cô, không biết sẽ có phản ứng gì, lo lắng, khẩn trương, hoặc là bối rối?

À, cô nghĩ anh sẽ không đâu. Nói đến cùng, anh là Hạng Tự, mặc dù sẽ vì giữ lại cô mà khiêm nhường, nhưng cũng sẽ không vì cô mà có bất cứ chần chừ sợ sệt nào. Nói không chừng, ngay từ đầu anh đã nhìn thấu cô —— có thể vì tôn nghiêm kiên quyết rời khỏi, nhưng không thể nào ngừng yêu anh.

Nhưng cô thì sao? Cứ tiếp tục như vậy ư? Hay là…nghe theo trái tim mình, làm một Thi Tử Mặc không hề che giấu?

“Anh quá tham lam rồi,” cô nghe được âm thanh của mình vang vọng trên sàn nhà lạnh như băng, “Quá khứ không thể nào thay đổi.”

Hạng Tự vốn dùng râu mới mọc trên cằm vuốt ve má cô, nghe cô nói vậy anh không khỏi ngẩn người.

“Thế nên…thứ anh có thể thay đổi, chỉ có tương lai.”

Anh đột nhiên kéo cánh tay cô, để cô thay đổi phương hướng đối diện với mình, ánh đèn trong phòng khách vẫn chưa đủ sáng, hoặc là vì anh cách cô quá gần, bởi vậy không thấy rõ biểu cảm của anh. Hai tay anh thả xuống hai bên người, nhẹ nhàng nắm tay cô, ngón cái vẽ vòng tròn trong lòng bàn tay cô. Anh tì trán mình lên trán cô, lúc lông mi chuyển động thì chạm vào mí mắt cô, hơi ngưa ngứa, bờ môi anh gần trong gang tấc, nhưng không hôn cô —— bởi vì anh đang cười —— cô biết, anh đang mỉm cười.

“Sư tử…” Anh dùng âm thanh rung động lòng người nói, “Anh có thể hôn em không?”

Cô có một loại ảo giác, tựa như bọn họ chưa từng trải qua sự phức tạp ở giữa của rất nhiều năm, bọn họ chỉ là một đôi thiếu niên, mối tình đầu, yên ả bình thản.

Cô không trả lời, chỉ ngẩng đầu lên dùng đầu lưỡi ấm áp liếm bờ môi khô khốc của anh, có lẽ anh đang ngơ ngác, không có phản ứng gì, thế là cô hôn anh lần nữa, bắt chước anh lấy răng cắn nhẹ —— giống như buổi tối kia lần đầu tiên cô hôn anh.

“Tử Mặc…” Trong âm thanh của anh hàm chứa nỗi dục vọng đè nén rất lâu, anh không nói thêm gì nữa, mà ôm chặt lấy cô, hôn cô, không cho cô bất cứ cơ hội nào để tạm nghỉ.

Anh bỗng nhiên bồng cô lên, xoay người đi vào phòng ngủ của cô, đặt cô trên giường, sau đó tiếp tục hôn cô.

Anh luồn tay vào trong áo cô, vuốt ve nơi mẫn cảm nhất trên người cô mà anh đã biết từ lâu, cô cảm thấy bàn tay anh rất nóng, chắc hẳn mình cũng vậy, cô loáng thoáng nhận ra tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, thế là cô dùng một tia lý trí cuối cùng của mình đẩy anh ra, nói: “Không được…”

Anh thở hổn hển nhìn cô, mượn ngọn đèn trong phòng khách, như là muốn nhìn rõ trái tim cô.

Cô tưởng rằng anh sẽ tiếp tục hôn cô, cho đến khi cô đầu hàng mới thôi, nhưng anh không có, mà là cúi đầu nắm tay cô, dùng âm thanh khàn khàn gần như không thể nhận ra, nói: “Được… nhưng em có thể ở lại không? Anh cam đoan sẽ không làm gì với em…”

Cô nhìn anh, gật đầu.

Anh lộ ra nụ cười vui vẻ, như là rất dễ dàng nhận được sự thỏa mãn. Anh nằm bên cạnh cô, lấy chăn bao bọc cơ thể của hai người, hôn lên trán cô rồi nói: “…Cảm ơn em.”

Cô chợt cảm thấy anh không phải là Hạng Tự của trước kia, anh đã thay đổi rất nhiều.

Đêm nay, Tử Mặc ngủ thiếp đi rất nhanh, cô mơ một giấc mộng, cô vẫn bị bong bóng đầy màu sắc vây quanh, chúng nó mang cô dạo chơi trên nóc nhà thành phố, cô thấy hai chân mình cách mặt đất càng ngày càng gần, rốt cuộc cô được thả xuống. Cuối cùng cô giẫm chân trên mảnh đất quá quen thuộc mà lại chứa đầy tất cả niềm vui và đau buồn của cô…

“A lô,” âm thanh Tử Sinh truyền đến từ đâu dây bên kia, “Đêm qua em không về nhà?”

“Ừm…em trở về lấy đồ đạc, muộn quá sợ đánh thức anh, cho nên liền…” Tử Mặc trả lời ấp úng.

Tử Sinh im lặng một lúc, không thể đoán ra anh có tin lời cô hay không, cuối cùng anh thầm thở dài, hỏi: “Vậy đêm nay em còn trở về không?”

“…Đương nhiên!”

“Thi Tử Mặc,” anh hai dùng giọng điệu nghiêm túc nói, “Tự em cảnh giác…”

Anh chẳng nói thêm gì nữa, cúp máy ngay lập tức, Tử Mặc không khỏi suy đoán anh có tức giận hay không.

“Điện thoại của ai đó?” Hạng Tự vừa đánh răng vừa ló đầu hỏi.

“Một người đàn ông…” Cô bỏ di động vào ba lô.

Động tác đánh răng của anh dừng lại, nhưng vẫn tỏ vẻ điềm nhiên như không, phun bọt kem trong miệng ra, uống một ngụm nước, phun ra, rồi lại uống, phun ra nữa, giống như anh chưa từng hỏi, mà cô cũng không trả lời.

“Là ai?” Rốt cuộc, anh đặt xuống bàn chải đánh răng và cốc nước, hai tay chống trên bồn rửa mặt, rầu rĩ hỏi.

Tử Mặc mím môi, cố tình xoay lưng, không nhìn bóng lưng động lòng người của anh: “À, em phải đi, bằng không sẽ muộn.”

“Anh đưa em đi.” Anh kéo khăn mặt xuống lau qua loa vài cái, rồi mặc áo khoác chuẩn bị xuất phát.

“Không cần, em lái xe.”

“Nhưng anh muốn đưa em đi.” Theo trình độ nào đó mà nói, anh vẫn là anh, vẫn cố chấp như vậy.

“Được rồi.” Cô không biết là vì cam chịu số phận hay là thói quen, cô nhún vai, bắt đầu mặc áo khoác mang giày đeo ba lô trên lưng.

Dọc đường đi, hai người chẳng nói bao nhiêu, mặc dù đã trải qua việc đêm qua, nhưng giữa bọn họ như là còn có gì đó cách trở, không thể nhìn thẳng vào nhau.

“Hôm nay anh không có công việc sao?” Tử Mặc hỏi.

“Ừm, cuối tuần này được nghỉ ngơi.”

Sáng thứ bảy, trên đường cao tốc vẫn có dòng xe cộ rất lớn, xe chạy tốc độ 40 km/h, cô nhìn khuôn mặt nghiêng của anh, phát hiện anh có phần mất kiên nhẫn.

“Thật ra, anh không cần đưa em đi…”

“Anh muốn đưa đi.” Anh nhìn phía trước, sự cố chấp trong giọng nói khiến người ta khó hiểu.

“…Tại sao?” Cô nhịn không được hỏi.

Hạng Tự sờ mũi, im lặng một lúc mới trả lời: “Nếu có người ở đó chờ em…anh có thể nói rõ ràng với anh ta.”

“?” Tử Mặc kinh ngạc nhìn anh, phát hiện cho dù trải qua nhiều năm như vậy, có đôi khi cô vẫn không thể dễ dàng hiểu ra logic của anh.

“Hoặc là ít nhất,” anh bổ sung, tỏ vẻ háo hức, “Cho những người muốn tiếp cận em biết, em là một cô gái có người đưa tiễn, em được trông coi rất chặt.”

Tử Mặc cảm thấy mình muốn cười ra, nhưng cô vẫn nhịn xuống, bình tĩnh nói: “Đầu tiên, em không phải cô gái, tiếp theo, cũng không có ai muốn tiếp cận em.”

Trước tiên Hạng Tự không nói lời nào, sau đó nhẹ giọng nói: “Thế cái tên họ Vu kia thì sao?”

“…” Cô trầm lặng, bởi vì nói xong câu kia, trong đầu cô đồng thời hiện lên khuôn mặt của Vu Nhâm Chi. Cô vẫn không thể tin anh ta thật sự thích cô, thế nhưng cô lại cảm thấy anh ta có chút khác với người thường.

“Ban nãy em…không phải nói điện thoại với anh ta chứ?” Thấy cô chẳng nói gì, anh rốt cuộc nhịn không được hỏi.

“…” Cô dở khóc dở cười, hóa ra anh vẫn còn nhớ cú điện thoại kia, “Không phải.”

“…” Anh tỏ vẻ bình tĩnh, giống như đang giận dỗi.

Thế là cô đành đầu hàng: “Là anh hai em.”

Anh ném qua một ánh mắt ngạc nhiên, sau đó không thể không quay đầu nhìn phía trước: “Nhưng em nói là một người đàn ông…”

“Anh em không phải đàn ông ư?”

“…Sư tử!” Anh thấp giọng gào lên, “Sau này đừng đùa như vậy với anh nữa, chẳng buồn cười chút nào!”

Cô quay đầu đi chỗ khác nhìn ánh nắng ngoài cửa sổ, cong khóe miệng, nghĩ thầm: em cảm thấy buồn cười là được rồi…

Hạng Tự dừng xe trước tòa lầu công ty của Tử Mặc, cô cúi đầu muốn tháo dây an toàn, nhưng bị anh giữ lại.

“?”

Anh đưa mặt tiến đến trước mặt cô, lưỡng lự một chút rồi nói: “Này…nếu em cho anh cơ hội, thì đừng cho những người đàn ông khác cơ hội, hiểu không?”

Cô nhìn anh chằm chằm vài giây, dùng giọng điệu vô cùng vững vàng thận trọng ngay cả bản thân cũng không ngờ tới: “Ở trong mắt anh, em vẫn là cô bé mười tám tuổi kia sao?”

Anh giật mình, không nói gì.

Cô vẫn tháo dây an toàn, anh vươn tay trái giữ lấy khuôn mặt cô, hôn lên một cách bá đạo. Đầu lưỡi anh có vị bạc hà của kem đánh răng, cô nhịn không được liếm vài cái, anh hừ một tiếng nặng nề, thả cô ra: “…Xem ra, em thật sự không phải là cô bé. Là cái lão họ Vu kia dạy em hả?”

Cô vươn nắm tay đấm một cái trước ngực anh, anh nhăn nhó mặt mũi, cô thừa dịp anh phân tâm tháo dây an toàn, mở cửa xuống xe.

“Này!” Anh hơi khẩn trương nghiêng người giữ cô lại, “Anh chỉ đùa chút thôi.”

Cô ngoảnh đầu lại trừng anh, bỗng nhiên nói: “Em đã ngủ với anh ấy.”

Sắc mặt Hạng Tự lập tức thay đổi, ngạc nhiên, phẫn nộ, hối hận, bối rối, tất cả đan vào nhau, Tử Mặc dám nói trong mười mấy năm qua cô chưa bao giờ thấy trên mặt anh đồng thời có nhiều biểu cảm như vậy.

“Thế…” Anh thấp giọng ho một tiếng, mặc dù sắc mặt rất khó coi, nhưng vẫn nói, “Thế cũng không sao…chỉ cần sau này em chỉ ở bên anh là được…”

Cô nhìn gương mặt anh, còn có bàn tay nắm lấy cô, các đốt ngón tay của anh đã trở nên trắng bệch, cô bình tĩnh bắt chước giọng điệu của anh: “Em chỉ đùa chút thôi.”

Hạng Tự mở to mắt, muốn túm cô về trong xe, nhưng bị cô giãy ra. Cô thả nhẹ bước chân, vừa lùi về phía sau vừa vẫy tay với anh, sau đó xoay người đi vào công ty.

Cả một ngày, Tử Mặc cảm thấy mình đều ở trong trạng thái phấn khích nhưng lại mơ màng, cô rốt cuộc dũng cảm tiến một bước về phía trước, niềm vui dưới đáy lòng không thể che giấu, nhưng bất an cũng vây quanh cô. Họ có thể ở bên nhau lần nữa sao? Thật sự có thể tiếp tục yêu nhau?

Rất nhiều người đã nói, đi qua rồi khó có thể quay đầu lại, cô nghĩ cái này ít nhiều gì cũng có một ít đạo lý. Ít nhất, không phải mỗi một tấm gương vỡ, đều có thể lành lặn.

Cô miên man suy nghĩ, nghĩ lại bọn họ thời thiếu niên, nghĩ đến vụ tai nạn xe cộ kia, nghĩ đến sau đó mọi loại tổn thương anh đối với cô, nghĩ đến sự thay đổi của mình, nhưng mà cô càng nghĩ nhiều đến tình yêu của anh dành cho cô, mang theo hạnh phúc, mang theo đau thương, cũng mang theo nụ cười và nước mắt.

Cô có một trực giác, nếu có thể làm lại từ đầu, cô vẫn sẽ lựa chọn yêu thương anh.

Tan tầm ra khỏi tòa lầu, xe Hạng Tự không hề bất ngờ mà đỗ trước cửa, anh đang hút thuốc, vừa thấy cô đến anh vội vàng dập tắt ngay.

Cô do dự một chút, vẫn đi qua, lên xe: “Đưa em trở về lấy xe, em phải về chỗ Tử Sinh.”

Anh nhìn cô, gật đầu.

Xem chạy từ tốn trên đường cao tốc, Hạng Tự im lặng một lúc rồi nói: “Anh có một cảm giác…hổ thẹn.”

“?”

“Sáng nay, khi em nói với anh, em cùng người đàn ông kia…anh suýt nữa muốn phát điên.”

“Đó là đùa thôi ——”

“—— anh biết,” anh khẽ nhíu mày, nhìn về phía trước, “Nhưng anh chỉ tưởng tượng đến em thân thiết với người khác, ôm người khác, anh đã rất khó chịu, anh thậm chí không có cách nào cho phép trong đầu mình xuất hiện hình ảnh em ân ái với người khác…”

“…”

“Tuy nhiên, em chỉ nói đùa, nhưng anh thì không phải…”

“?”

“Anh đã từng thật sự…làm những điều đó, không hề kiêng kị đối với em.”

Tử Mặc quay đầu đi chỗ khác, mặc dù tâm trạng đau khổ đã dần dần tan biến từ sớm, nhưng khi những lời này thốt ra từ miệng anh, cô lại có một tâm tình khác.

“Anh xin lỗi.” Anh vươn tay phải ra, vuốt mái tóc cô, dịu dàng mà nặng nề.

Cô không động đậy, cũng không nhìn anh.

“Giống như em đã nói, anh không có cách nào thay đổi quá khứ, nhưng anh…” Anh lại hơi nghẹn ngào, không nói thêm gì nữa.

Ngoài cửa sổ, bảng quảng cáo của “Trà sữa” nằm dưới màn đêm có vẻ ảm đạm nhưng ấm áp, ngọn đèn mỏng manh chiếu vào ánh mắt cô, khiến người ta không khỏi muốn thưởng thức trong mắt cô rốt cuộc có cái gì, sự cố chấp và chờ đợi khó mà diễn tả, rốt cuộc có đáng giá hay không?

Thế nhưng, Tử Mặc nghĩ rằng, điều đó có lẽ không liên quan đến hai chữ “đáng giá”, đó chẳng qua là thái độ của người phụ nữ đối với giấc mộng mà thôi. Cô tin tưởng tình yêu, tin tưởng sự thông hiểu của mình về tình yêu, thế thì âm thầm cố chấp và chờ đợi, chỉ là cách sống của cô mà thôi.

Tử Mặc chợt hiểu được từ trước đến nay mình khó vứt bỏ điều gì, chính là tâm trạng yêu một người hết thuốc chữa. Cho dù khi người đó cho cô hạnh phúc, cũng mang đến bi thương, nhưng cô không thể dừng lại, lúc cô nhìn vào mắt anh, cô biết rằng mình không thể dừng lại.

“‘Tiểu Bạch’ đâu?” Lúc tạm biệt dưới lầu khu nhà, cô hỏi.

“Ở chỗ anh hai anh,” Hạng Tự đút hai tay vào túi, trong mắt có vẻ cô đơn tựa như thiếu niên, “Tên kia nói ghét động vật nhỏ, nhưng bây giờ lại không nỡ trả ‘Tiểu Bạch’ cho anh.”

Cô nghĩ nghĩ, cười rộ lên, điểm này quả thật có phần phù hợp với cá tính ngoài dự liệu của Hạng Phong.

“Này…” Anh nắm tay cô, “Em dọn về được không? Anh sống một mình…không tốt lắm.”

Cô lắc đầu, nửa nói giỡn: “Anh hai em không thích em ở cùng anh.”

Anh trầm mặc gục đầu xuống, bất đắc dĩ nói: “Em nói với anh ấy, anh sẽ sửa chữa không được sao…”

Cô cười cười: “Nếu anh ấy đồng ý, em sẽ dọn về.”

Hạng Tự nhíu mày, trông hoài nghi nhìn chằm chằm mắt cô vài giây, nói: “Anh thấy là em muốn trừng phạt anh…”

“Tùy anh nghĩ thôi.” Cô lườm anh, muốn rút tay nhưng bị anh nắm chặt, làm thế nào cũng không rút ra được.

“Ngày mai cùng anh ăn cơm được không?” Anh đến gần một bước, tì lên trán cô hỏi.

“Được, nếu em rảnh.”

“Không được phép không rảnh.” Tính nết bá đạo của anh lại bắt đầu phát tác.

Cô nhếch khóe miệng, chỉ đành gật đầu.

Cô tạm biệt anh, không tránh khỏi một hồi hôn môi khiến người ta choáng váng, cô bỗng nhiên cảm thấy họ tựa như một cặp thiếu niên mới nếm thử tình yêu, trong lòng tuôn trào nỗi xúc động ấm áp.

Cô vất vả lắm mới giãy khỏi anh, ngồi vào trong xe, anh đứng cạnh cửa xe, hai tay đút túi, nhìn cô từ trên cao xuống: “Trên đường cẩn thận.”

“Ừm.” Cô đeo dây an toàn, khởi động xe.

“Này…” Anh nhìn cô.

“?”

“Có một số sẽ thay đổi, nhưng một số khác…vẫn không thay đổi. Em hiểu ý anh chứ?”

Nói xong câu đó, anh có chút không được tự nhiên nhếch khóe miệng, như là cho cô một nụ cười, nhưng lại cười chẳng đẹp, không hề giống Hạng Tự có phong độ kia.

Tử Mặc mím môi, gật đầu, không muốn để anh nhìn thấy mình đang cười anh, cô kéo cửa kính lên, vẫy tay, lên đường ngay lập tức.