“Wow, đẹp quá.” Chiều thứ sáu sau khi kết thúc công việc, lúc Tử Mặc lấy ra chiếc váy từ trong hộp, Cố Quân Nghi cũng không khỏi cảm thán.
Tử Mặc nghĩ đến Hạng Tự, cô không được tự nhiên ho vài tiếng, mặt hơi đỏ lên.
“Là em tự đi mua sao?”
Cô gãi đầu, lắc đầu phủ nhận.
“À…” Cố Quân Nghi nháy mắt với cô, không nói thêm gì nữa, “Được rồi, lúc uống rượu mừng, nhất thiết đừng bị người khác so sánh.”
Nói xong, Cố Quân Nghi bảo cô ngồi trước gương trong phòng hóa trang, bắt đầu dùng lược chải tóc.
“Đừng, đừng long trọng như vậy…tùy tiện trang điểm chút ít là được rồi.” Tử Mặc mất tự nhiên nói.
“Có thể đơn giản, nhưng không thể tùy tiện.”
“Vâng.”
Cố Quân Nghi quả nhiên tạo hình cho Tử Mặc rất đơn giản, tháo mắt kính gọng đen xuống thay bằng kính sát tròng, uốn xoăn mái tóc ngắn, khuôn mặt trang điểm nhẹ nhưng tinh tế, làm xong tất cả chỉ mất một tiếng mà thôi.
“Qua đây chọn giày đi,” ngón tay Cố Quân Nghi móc lấy mấy đôi giày cao gót màu sắc khác nhau, quơ trước mặt cô, “Màu bạc thế nào, quá lóa mắt nhỉ.”
“Rất lóa mắt…”
“Màu đen đính kim tuyến thì sao?”
“Cũng quá…khoa trương.”
“Màu trắng? Nhưng năm nay màu trắng không được thịnh hành đâu ——”
“—— thì đôi này đi.” Tử Mặc đi chân trần đến góc phòng, cầm một đôi giày màu đen hở mũi gót bằng không có vật trang trí nào, mang vào chân, cô bỗng nhiên có cảm giác vững vàng.
Thi Tử Mặc trong gương, không giống cô thường ngày, có lẽ rất đẹp, nhưng khiến cô nhớ tới những cô gái của Hạng Tự —— cho nên ít nhất cô muốn mình khác bọn họ.
Cố Quân Nghi nhìn cô, như muốn nói gì, nhưng cuối cùng vẫn nghiêng đầu, khẽ cười nói: “Cũng được, thay đổi nhiều quá có đôi khi chưa hẳn là chuyện tốt.”
“…”
“Đúng rồi! Còn có một việc nhất định phải làm”
“?”
Cố Quân Nghi cầm lấy chai sơn móng tay trên bàn, nói: “Ngón chân lộ ra bên ngoài nhất định cũng phải đẹp mới được.”
Tử Mặc yên tâm nhìn mình trong gương, bỗng nhiên trong lòng còn có nghi vấn: rốt cuộc, mình có muốn xuất hiện như vậy trước mặt Hạng Tự không?
Có rất nhiều người đứng tại cửa khách sạn, đều là khách đến uống rượu mừng, cô dâu chú rể là một đôi rất muốn nổi bật, bố trí tiệc cưới thành hình thức buffet kiểu tây, khách mời cũng tự giác ăn mặc theo kiểu tây, Hạng Tự đứng bên trong đám người tại cửa, anh ta nâng đồng hồ đeo tay lên, khẽ nhíu mày, lấy điện thoại muốn gọi mắng người, nhưng vừa ấn nút gọi điện thì nhìn thấy chiếc xe màu đen của Tử Mặc chậm rãi tiến vào bãi đỗ xe của khách sạn.
Mặc dù vào cuối tháng bảy Thượng Hải vô cùng oi bức, nhưng anh ta vẫn áo sơmi và lễ phục tây trang, lúc trông thấy anh ta chú rể tỏ vẻ khó chịu, lặng lẽ kéo anh ta đến góc tường, hỏi anh ta có phải đặc biệt đến phá hoại không. Hạng Tự cười mà không đáp, anh ta chỉ cảm thấy cách ăn mặc này rất xứng với chiếc váy màu xanh da trời của Tử Mặc.
Cái đầu chất phác từ trong xe ló ra, không thấy rõ hình dáng của cô, có điều từ xa nhìn qua, cô dường như trải qua cách ăn mặc tỉ mỉ, anh ta không khỏi cười rộ lên, thực ra, quái vật nhỏ không hề thua bất cứ ai…
Thế nhưng, khi cô khóa xe, chầm chậm đi về phía anh ta, nụ cười trên mặt anh ta bỗng cứng lại, tức giận và thất vọng bỗng chốc theo chiếc hộp Pandora bay ra ngoài, lan tràn trong bầu không khí oi bức.
Cô không hề mặc chiếc váy màu xanh mà anh ta tặng, vẫn luôn làm theo ý mình mặc áo sơ mi trắng quần tây đen, còn thoải mái đeo thêm hai sợi dây suspenders —— tựa như cậu bé ngang bướng.
Cô nhìn anh ta, bước chân nhanh hơn, trong mắt có chút bất an, nhưng lại không muốn biểu hiện trên mặt.
“Anh tới sớm vậy…”
“Ừm…” Anh ta nhíu mày, dùng ánh mắt đánh giá cô từ trên xuống dưới.
Cô mất tự nhiên gãi đầu, nói: “Thế…có thể đi vào chưa?”
“Tại sao không mặc chiếc váy anh mua?” Âm thanh của anh ta hơi lạnh lùng.
“À…tới nơi, không còn kịp, hôm nay kết thúc công việc muộn…” Cô cụp mắt, dẩu môi, không nhìn anh ta.
Chẳng biết tại sao, anh ta cảm thấy tất cả chỉ là cái cớ của cô mà thôi, cô chỉ là không muốn mặc chiếc váy kia —— ngay cả trang điểm cũng làm thì sao lại không có thời gian.
Tử Mặc bị Hạng Tự nhìn chằm chằm đến mức chột dạ, đúng lúc cô dâu nhìn thấy cô, từ đằng xa gọi cô đi qua, thế là Tử Mặc vội vàng chạy đi như là muốn lẩn tránh, để lại anh ta bày ra khuôn mặt bất mãn, đứng tại chỗ nghiến răng nghiến lợi.
Vào hội trường, cô hơi cách xa đi theo bên cạnh anh ta, anh ta cũng không hề nói chuyện với cô, như là thật sự tức giận, may mà tiệc cưới là tiệc buffet, bằng không bọn họ sẽ gượng gạo ngồi cạnh nhau, bầu không khí nhất định lạnh đến cực điểm.
“Này,” Hạng Tự bỗng nhiên quay đầu qua, cách đám người nói với cô, “Đi lấy ly nước chanh giúp anh.”
Tử Mặc ngơ ngác gật đầu, vội vã xoay người đi tìm nước chanh.
Khoảnh khắc trước khi đi, cô lại chùn bước, dù rằng mình mặc chiếc váy màu xanh nhìn trong gương rất đẹp, nhưng trong lòng cô vẫn luôn có nỗi lo lắng, cô ăn mặc như vậy, sẽ giống như những cô gái khác ở bên cạnh Hạng Tự —— anh ta còn có thể nhận ra, người nào là cô không?
Cô cúi đầu nhìn chiếc áo sơ mi trắng và quần tây đen kẻ sọc của mình, Thi Tử Mặc thế này, Hạng Tự liếc mắt một cái là có thể nhận ra ngay nhỉ?
Cầm lấy một ly nước chanh, cô vội vàng chạy trở về, bên trong đám người, cô đưa ly cho anh ta.
“Chỉ lấy có một ly?” Anh ta trừng cô.
“…” Cô nhíu mày, anh ta đâu có nói là muốn hai ly đâu.
“Em không khát sao?” Anh ta hỏi.
Cô chợt hiểu ra mà nhìn anh ta, ngơ ngẩn lắc đầu.
“Đồ ngốc…” Hạng Tự vươn tay, véo má cô.
Anh ta không cười, cũng không biểu hiện sự dịu dàng thỉnh thoảng lộ ra, dù vậy, cô vẫn từ ngón tay anh ta cảm giác được anh ta không hề tức giận.
“Hạng Tự!”
Một giọng nữ chói tai vang lên đằng sau anh ta, sau đó là đôi giày cao gót đính đầy kim tuyến, anh ta đoán sơ gót giầy cao chừng 9 cm.
“Vu Lệ Na.” Giọng nói Hạng Tự bình thản mà vô tư.
“Anh vẫn còn nhận ra tôi ư?!” Cô gái tóc xoăn giật mình mở to mắt, đường kẻ mắt màu bạc được chiếu rọi dưới ngọn đèn có vẻ rất bắt mắt.
“Tôi chỉ nhớ tên cô, nhưng khuôn mặt thì hoàn toàn không có ấn tượng.” Anh ta thành thật trả lời.
“Ơ?”
Anh ta mỉm cười chỉ phía dưới: “Người có thể mang đôi giày cao gót cao như vậy, cũng chỉ có cô thôi.”
Vu Lệ Na trừng to mắt, qua vài giây, rốt cuộc cười rộ lên, cười rất lớn tiếng, nhưng trông vẫn xinh đẹp.
“Hiện tại anh thế nào, tốt chứ?”
Hạng Tự không tỏ rõ ý kiến mà gật đầu: “Cũng ổn.”
“Ba tôi nói mấy năm nay anh bắt đầu xuống dốc rồi.”
“Đúng vậy,” ánh mắt anh ta bắt đầu trở nên sắc bén, “Cám ơn sự đánh giá thẳng thắn của ông ấy.”
“Anh vẫn bá đạo như vậy, không hề lọt tai khi người khác nói xấu anh.” Vu Lệ Na nói trắng ra.
“Cô vẫn đanh đá như vậy, suy nghĩ không có chừng mực.”
“Có lẽ vậy,” cô ta cười lên, “Đúng rồi, anh tới một mình ư?”
Hạng Tự ngớ ra, theo trực giác quay đầu đi tìm cô nhóc chất phác kia, nhưng chỉ trông thấy cô đứng ở đằng xa, sắc mặt âu sầu nhìn sang bọn họ.
Anh ta bỗng nhiên rất muốn hô to một tiếng: “Thi Tử Mặc, em qua đây cho anh!”
Nhưng khi anh ta muốn hé miệng nói thì cô đã quay đầu bỏ đi, anh ta nhíu mày, quay đầu lại nói: “Coi như…một mình đi.”
“Thế sau khi kết thúc buổi tiệc cùng nhau đi uống một ly nhé?” Ánh mắt của Vu Lệ Na rất đẹp, cho dù không có đường kẻ mắt màu bạc kia cũng rất đẹp.
Anh ta muốn nói “Được”, nhưng không biết tại sao lại thốt ra: “Hôm nay tôi còn có việc, hôm khác đi.”
“Cũng được…đây là danh thiếp của tôi.”
Anh ta nhận lấy, tiện tay nhét vào túi áo ngoài.
“Của anh đâu?” Vu Lệ Na mở lòng bàn tay, vươn tới trước mặt anh ta.
“Hả?” Ánh mắt anh ta bất giác tìm kiếm gì đó, có phần bất an.
“Danh thiếp đó!”
“À, tôi không mang theo.”
“Thế thì cũng có số di động chứ?” Nói xong, cô ta lấy ra di động của mình đưa tới trước mặt anh ta.
“Ừm…” Hạng Tự bấm dãy số của mình, sau đó qua loa nhét di động trở về, xoay người muốn chạy đi.
“Này!” Vu Lệ Na giữ chặt anh ta, “Nhớ có rảnh thì gọi điện cho tôi đó, đương nhiên khi tôi có thời gian thì cũng gọi cho anh.”
Anh ta gật đầu, vội vã bỏ đi.
Chú rể và cô dâu bắt đầu tuyên thệ, mọi người đều tụ tập trước sân khấu, Hạng Tự tìm kỹ bóng dáng của Tử Mặc trong đám người, nhưng lại không có thu hoạch gì. Anh ta ra khỏi hội trường, cầm di động bắt đầu bấm dãy số mà mình quá quen thuộc, tiếng đàn dương cầm du dương vang lên tại một đầu khác ở hội trường, đó là tiếng chuông di động của Tử Mặc.
Anh ta vừa gấp gáp bước nhanh qua, vừa hô lên: “Sư tử!”
Cô chạy vào vườn hoa, như là đang trốn anh ta, tiếng bước chân rất hỗn loạn, mỗi một bước như là đang đánh vào trái tim anh ta.
“Sư tử!” Anh ta tiến lên, chưa tới vài bước đã túm lấy cánh tay cô.
Cô cúi đầu không nhìn anh ta, nhưng cánh tay lại dùng sức giãy ra, tựa như một cô bé đang làm mình làm mẩy.
“Thi Tử Mặc!” Anh ta dùng bàn tay còn lại nắm lấy cằm cô, nâng mặt cô lên, “Em nên biết sức lực của mình to lớn bao nhiêu.”
Cô mím môi, trong hốc mắt có gì đó lóe ra, biểu lộ sự quật cường không chịu nổi nữa.
Anh ta nhìn cô, bỗng nhiên bị cô chọc cười: “Này, em bây giờ coi như là đang cự nự gì đây?”
“…” Cô quật cường không nhìn anh ta.
“Người ta chỉ nói với anh mấy câu mà thôi, anh vốn định nói với cô ta là tới cùng em, ai biết em thoáng cái mất đi bóng dáng.”
“…”
“Được rồi,” anh ta đầu hàng, “Cô ta cho anh danh thiếp, nếu em không thích thì anh ném ngay.”
Nói xong, anh ta thả cằm cô ra, từ trong túi áo khoác lục lọi ra tờ giấy, tiện tay vứt vào thùng rác nằm bên cạnh.
Cô vẫn không nhìn anh ta, hình như trong bộ não chất phác này đang tích tụ gì đó.
“Sư tử?” Anh ta cúi đầu, đem khuôn mặt mình đến gần trước mặt cô.
Cô quay đầu đi chỗ khác.
“Quái vật nhỏ?” Anh ta lại sáp đến gần.
Cô vẫn quay đầu đi chỗ khác.
“Cái con nhóc này!” Anh ta rốt cuộc hét to.
“…Căn bản không phải, không phải vấn đề ở cô ta.” Qua hồi lâu, âm thanh nhỏ xíu của cô truyền tới.
Anh ta nhờ ánh trăng nhìn mặt cô, có một dòng nước mắt lặng lẽ chảy xuống từ trên khuôn mặt chất phác của cô: “?”
“Căn bản không phải, vấn đề ở cô ta…”
“…”
“Căn bản không phải, vấn đề ở cô ta…”
Thế nhưng, cô chỉ quật cường lặp lại những lời này, cho đến khi anh ta vươn tay lau khô nước mắt trên mặt cô, vuốt ve mái tóc uốn xoăn đến nỗi có vài sợi tóc vểnh lên của cô, nói:
“Được rồi, chúng ta về nhà, được không?”
Buổi hôn lễ đó, bọn họ bỏ đi không lời tạm biệt, trên đường trở về, Hạng Tự chạy xe của cô, không ai nói gì cả.
Tử Mặc không khỏi suy nghĩ, có lẽ khi Hạng Tự biến mất, sẽ có rất nhiều người hỏi anh ta đi đâu? Nhưng cô thì sao, nếu cô biến mất, sẽ có ai để ý chứ?
Chắc là không có ai đâu nhỉ…
“Thế nên…” Tưởng Bách Liệt vò mái tóc hơi lộn xộn, không hề khách khí ngáp một cái, “Cô vì muốn trút hết bất mãn của tối qua, sáng sớm hôm nay kéo tôi dậy, để tôi lĩnh hội tâm trạng buồn bực lúc ấy của cô sao?”
“Bác sĩ,” Tử Mặc tỏ vẻ không vui, “Làm bác sĩ, anh không phải nên chuẩn bị phục vụ bệnh nhân bất cứ lúc nào ư?”
Tưởng Bách Liệt ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, lại ngáp cái nữa: “Nhưng mà thời gian phục vụ là cuối tuần sau 9 giờ sáng, bây giờ chỉ mới 6 giờ, cô bệnh nhân…”
“Anh chưa từng nghe qua câu này sao?”
“?”
“Chim chóc dậy sớm có trùng ăn…”
“…Là trùng dậy sớm bị chim ăn chứ.”
“Thỉnh thoảng một lần, đâu có sao đâu.”
Tưởng Bách Liệt không nói gì, lặng im nhìn tạp chí đặt hàng qua bưu điện trong tay, vẻ mặt chuyên chú.
“Bác sĩ?”
“…”
“Bác sĩ!” Cô nhịn không được hô to.
“Hả?” Tưởng Bách Liệt ngẩng đầu nhìn cô, như là rất không tình nguyện.
“Đó là cái gì?”
“À, tạp chí tôi đặt qua bưu điện, tôi nói cô nghe, trong này có một cái tủ lạnh nhỏ rất được, thể tích không lớn nhưng mà sức chứa lại lớn, hiệu quả làm lạnh cũng tốt lắm, tôi đã nghĩ rồi, đặt ở đây ——”
“—— Tưởng Bách Liệt!”
“Được rồi, cô nói đi, có gì muốn nói thì nói hết đi.” Anh ta chợt ném tạp chí qua một bên, khoanh hai tay, trở về dáng vẻ bác sĩ tâm lý.
“Tôi…tôi muốn nói là, chẳng lẽ người lập dị không thể có tình yêu đơn giản bình thường sao?” Hai tay Tử Mặc ôm đầu gối ngồi trên ghế da, sắc mặc ảm đạm.
“Thế thì cô cho rằng tình yêu đơn giản bình thường là cái gì?”
“Chính là… kết hôn với người mình thích, sinh con, mãi mãi ở bên nhau.”
Tưởng Bách Liệt gãi mũi: “Ví dụ như?”
“Ví dụ như…” Cô ngơ ngẩn nhìn ngón chân sơn màu tối của mình, “Cố Quân Nghi và Trần Tiềm.”
“?”
Cô dừng một chút, mới nói: “Bác sĩ, tôi chưa từng nói với anh, tại sao tôi đi theo con đường nhiếp ảnh.”
“Không có.”
“Thật ra là…bởi vì tôi rất hâm mộ chị Tiểu Cố, từ trước đến giờ đều rất hâm mộ.”
“Ồ, điểm ấy tôi có thể hiểu, con người có đôi khi sẽ bởi vì những người khác mà thay đổi cuộc đời.”
“Trần Tiềm nào?…Không phải là Trần Tiềm kia chứ?” Anh ta mở to mắt.
“Phải,” cô gật đầu, “Chính là tuyển thủ cờ vây rất nổi tiếng kia, anh ấy là…đàn anh của Hạng Tự.”
“À…” Anh ta bừng tỉnh hiểu ra.
“Tôi còn nhớ, hồi đại học, có một hôm tôi xem phỏng vấn của Trần Tiềm trên tivi, khi đó anh ấy và chị Tiểu Cố vừa mới kết hôn, bọn họ nắm tay đứng cạnh nhau, nụ cười trên mặt…”
“?”
“Giống như là bất cứ lúc nào cũng cảm thấy rất hạnh phúc… Vì thế tôi nghĩ rằng, nếu tôi có thể trở thành người như vậy thì sẽ tốt biết bao.”
“Cô ấy là nhiếp ảnh gia à?”
“Hồi đó là vậy. Nhưng sau này, giống như bác sĩ và người thầy kia của anh, đợi tôi vất vả làm được nhiếp ảnh gia, chị ấy lại từ bỏ công việc này, chuyển sang làm người quản lý.”
“À, cơ hội của đời người có đôi khi không ai đoán trước được.”
“Có điều,” Tử Mặc dùng giọng điệu hâm mộ nói, “Chị Tiểu Cố cho dù làm cái gì đều làm rất tốt, trên khuôn mặt chị ấy luôn lộ ra nụ cười hạnh phúc, giống y như lần đầu tiên tôi nhìn thấy chị ấy.”
Tưởng Bách Liệt trầm ngâm trong chốc lát, đột nhiên hỏi: “Cô ấy là chòm sao gì?”
“?”
“Nói mau đi,” anh ta lục ra quyển sách về chòm sao ở trên bàn, “Gần đây tôi rất có hứng thú đối với cái này.”
Tử Mặc nghĩ nghĩ rồi nói: “Chòm sao Song Ngư…”
“Ồ, Song Ngư…” Anh ta lật trang sách, lật đến một trang nào đó thì dừng lại rồi đọc, “Đa sầu mẫn cảm, thích mơ mộng, là chòm sao ảo tưởng. Trời sinh giàu cảm xúc, khiến họ thường xuyên vùng vẫy với tâm trạng của mình, sự chập chờn nhấp nhô của cảm xúc và tình yêu cũng không thể thoát khỏi can hệ, họ có bản tính yếu đuối, rất tận tình, sẽ không tùy tiện tổn thương người khác.”
“Không giống lắm,” Tử Mặc lắc đầu, “Chị Tiểu Cố là người rất lý trí, rất điềm tĩnh.”
Tưởng Bách Liệt chẳng nói đúng sai, đọc tiếp: “Song Ngư là một chòm sao phức tạp từ xưa, bao hàm quá nhiều tâm trạng, cho nên tại phương diện cảm xúc họ có sự thay đổi rất lớn, mâu thuẫn, dễ xúc động nhạy cảm, trí thức, thơ phú và xúc giác tinh tế, đủ loại tác động sinh ra thiên tài nghệ thuật không có gì sánh bằng. Ví dụ như trong nghiên cứu của chúng ta về âm nhạc cổ điển, chòm sao Song Ngư chiếm nhiều nhất trong mười hai chòm sao. Có lẽ, đây cũng là biểu hiện một loại đam mê khác của họ.”
“Thật sự không giống.”
“Có lẽ cô ấy có một mặt khác mà cô chưa biết thì sao?”
“…”
“Lại nhìn đến tình yêu của chòm sao Song Ngư —— bản tính lãng mạn, thích mơ mộng, mẫn cảm lại hiền lành. Luôn tận tình không vụ lợi, hơn nữa sợ cô đơn và bị người khác bỏ mặc. Vì thế, họ rất dễ dàng rơi vào bể tình, mỗi lần yêu đương đều dùng hết sức mình; họ cũng thích dung nhập tình yêu vào trong bố cục mộng ảo do mình tự nghĩ ra, lún sâu vào trong không thể tự thoát khỏi.
Họ sẽ sẵn lòng phơi bày nội tâm của mình không hề che đậy trước mặt người yêu, họ càng đòi hỏi sự khuyến khích và ủng hộ, khen ngợi và chiều chuộng hết sức của đối phương hơn; họ cũng rất tin tưởng: chỉ cần có tình yêu thì sẽ không sợ không có cái ăn. Họ chưa hẳn để lại ấn tượng đầu tiên sâu sắc cho bạn, nhưng có thể dựa vào lần gặp gỡ thứ hai, khiến bạn rơi vào lưới tình công phu của họ.”
Tử Mặc mấp máy môi, nói: “Nhưng tôi luôn cảm thấy rằng chị Tiểu Cố là loại người…biết mình muốn gì, chị ấy nhất định rất yêu Trần Tiềm nên mới kết hôn.”
Tưởng Bách Liệt nheo mắt nhìn cô, cuối cùng đưa ra một kết luận: “Cô thật sự rất hâm mộ người phụ nữ tên là Cố Quân Nghi kia phải không?”
“Có lẽ vậy,” cô nói, “Tôi chỉ thấy rằng, có thể giống như bọn họ, kết hôn với người mình thích, hạnh phúc ở bên nhau…thật tốt.”
Tưởng Bách Liệt cúi đầu cười, không nói gì nữa, chỉ chuyên tâm xem quyển sách trong tay, dường như muốn từ bên trong tìm ra gì đó. Đồng hồ trên tường phát ra tiếng kêu to như tiếng vẹt, vào lúc bảy giờ sáng thì mới phát ra tiếng vang như vậy, anh ta bỗng nhiên ngẩng đầu, dùng giọng điệu như có như không nói:
“Tử Mặc, cô biết không, có đôi khi, tình yêu nhìn thấy được chưa hẳn là hạnh phúc, tuy nhiên không nhìn thấy được cũng chưa hẳn là không yêu.”