Tiểu lâu không có ánh sáng, khuôn mặt thanh tú của Tần Cô Đồng ẩn hiện trong sương mù.
Nhã Phất không hề hoảng sợ khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ngược lại còn thuyết phục Tần Cô Đồng, "Ta biết trong lòng ngươi không vui, nhưng chuyện của Tiêu Thanh Thiển, ngươi hãy nghe ta khuyên một câu thôi, đừng động vào."
Tần Cô Đồng vẫn không bị thuyết phục, ánh mắt lạnh lùng mà nhìn, "Ồ?"
"Chuyện của nàng ta không đơn giản như ngươi nghĩ. Cổ nhân có câu, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, tốt nhất đừng nhúng tay vào vũng nước đục này." Nhã Phất tận tình khuyên nhủ, mong thuyết phục được Tần Cô Đồng, ít nhất cũng để giải vây cho bản thân trước.
Tần Cô Đồng nhẹ nhàng nói: "Cổ nhân cũng có câu tuy thiên vạn nhân ngô vãng hĩ1."
1. "Tuy thiên vạn nhân ngô vãng hĩ" trích "Công Tôn Sửu (thượng)" của Mạnh Tử. Tạm dịch: Tuy nghìn vạn người, ta cũng đi mà đối địch vậy.
Nhã Phất không cam lòng, "Ngươi sẽ hối hận."
Tần Cô Đồng giống như nghe trò cười thông thường, nàng cười rộ lên, "Có một số việc dù hối hận cũng muốn làm, huống chi là không làm gì sai."
Nhã Phất: "Khư khư cố chấp sẽ không có lợi. Ngươi có biết thân thể của Tiêu Thanh Thiển có dòng máu được cả thiên hạ thèm muốn hay không? Máu của nàng ta là thần dược tốt nhất trên thiên hạ, nó có thể cải tử hoàn sinh."
Tần Cô Đồng tức giận, "Nhưng nàng ấy không thể tự cứu mình!"
Nhã Phất sửng sốt, ánh sáng trong đôi mắt chợt mờ đi, trầm giọng mà nói: "Trên đời này có rất nhiều chuyện không do mình làm chủ. Mỗi người đều thân bất do kỷ."
Tần Cô Đồng tức giận mà cười lớn, "Chuyện cười à, chính mình không làm chủ được thì đi hại người khác sao? Không có thì đi cướp của người khác?"
Nhã Phất không nhịn được mà tức giận, "Ngươi thì biết cái gì. Ngươi nghĩ Tiêu Thanh Thiển sinh ra đã như thế sao? Nàng ta là dược nhân mà giáo phái của ta đã trăm cay nghìn đắng để luyện thành. Vì nàng ta, lão giáo chủ đã dành toàn bộ tiền bạc, vật chất và nhân lực của cả giáo. Tất cả các kỳ trân dị bảo, cây thuốc trên núi và biển đã chết mới luyện được nàng ta như bây giờ!"
Tần Cô Đồng giật mình.
Luyện thành ư?
Đột nhiên nghe được hai chữ này, nàng không phản ứng kịp. Khi định thần lại, nàng chỉ thấy lục phủ ngũ tạng đều đau.
Đau lòng.
Nàng đau lòng cho Tiêu Thanh Thiển.
Những tưởng lúc nàng ấy đang hừng hực khí thế trên giang hồ thì bất ngờ gặp phải xui xẻo, chưa bao giờ tưởng tượng được rằng đoạn thế gian tung hô kia là ánh sáng duy nhất trong đời. Trong cuộc đời hơn 20 năm của nàng ấy, chỉ có những ngày tháng lang thang trên giang hồ, đao kiếm loé sáng mới là của riêng nàng ấy.
Tần Cô Đồng nhớ tới sự yên lặng không gợn sóng trên đôi má trắng như ngọc của nàng ấy. Phải chăng mười năm bị giam cầm này, đối với nàng ấy cũng chỉ là quay lại với bóng tối.
Nhìn sắc mặt của Tần Cô Đồng đột nhiên tái nhợt, Nhã Phất không đoán ra được tại sao nàng lại như thế. Nàng ta cho rằng nàng sợ, e ngại và lo lắng.
"Không có Phương gia, cũng sẽ có người khác, ngươi cứu nàng ta ra thì có thể đi nơi nào? Thiên hạ dù rộng lớn nhưng chỉ sợ không có chỗ cho Tiêu Thanh Thiển!", Nhã Phất không biết mình đang đổ dầu vào lửa, âm thanh mê hoặc mà nói, "Chỉ cần ta đưa nàng ta trở lại điện Già Nam, điện chủ nhất định sẽ bảo vệ nàng ta. Nếu ngươi muốn, cũng có thể..."
Tần Cô Đồng ngắt lời nàng ta, "Điện Già Nam?". Nàng chỉ nghe nói đến đền Già Nam mà đền Già Nam đã bị thiêu rụi trong cuộc võ loạn mười lăm năm trước.
"Già Nam, thiên đường mà thần linh đã hứa ban cho phàm nhân." Nhã Phất nói với ánh mắt khao khát và giọng điệu tự hào không thể kiểm soát, "Đấng cứu thế2 là vua của mặt đất, là người chủ chí cao vô thượng, là thần giải phóng nhân gian ra khỏi bóng tối."
Tần Cô Đồng cau mày, rút hoành đao lên, mũi kiếm cắt qua quần áo của Nhã Phất. Trên eo nàng ta có một hình xăm là chân đèn bảy nhánh3 và đếm từ trái sang cái thứ hai có hoa văn hình ngọn lửa.
"Ngươi!"
"Bảy, ngươi là người duy nhất ở đây sao?" – Tần Cô Đồng vừa nhìn hình xăm vừa hỏi.
Nhã Phất vội vàng xoay người đứng dậy, kéo lớp vải che hình xăm. Nàng ta đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Tần Cô Đồng, nhếch miệng nở nụ cười quyến rũ, "Không biết Tần cô nương lại có khẩu vị như vậy, ta..."
Hoành đao đặt trên vai Nhã Phất, mũi kiếm xẹt qua, ngay lập tức cắt da thịt của nàng ta. Tần Cô Đồng không kiên nhẫn mà nói: "Ta hỏi lại một lần nữa, các ngươi đến đây bao nhiêu người?"
Nụ cười quyến rũ trên mặt Nhã Phất nhạt dần, nàng ta lạnh lùng nhìn Tần Cô Đồng. Ánh mắt khinh thường không chút sợ hãi, nàng ta nói: "Tài nghệ của ta không bằng người, đánh nhau không phải sở trường của ta. Ta cũng không thể nói bí mật trong giáo, ta chỉ có thể nói cho người biết, Thiểm đã ở dưới chân núi. Ngươi có thể không biết hắn nhưng ngươi biết chuyện của Đại nguyên soái của phủ Quân Hãn, Quân Thiên Uy phải không? Quân Thiên Uy đã chết trong tay Thiểm."
Bá chủ của Tây Nam, Đại nguyên soái của phủ Quân Hãn, đã chết trong tay của một kẻ vô danh ư?
Lãnh địa của Phương gia so với phủ Quân Hãn không có gì khác con kiến, nếu không có Cửu Chuyển Long Đan, Phương Trung Chính trong mắt Quân Thiên Uy sẽ còn tệ hơn một con chó.
Tần Cô Đồng rốt cục cảm thấy sợ hãi.
Một kẻ địch vô danh mà cường đại, một kẻ địch có thể ám sát Đại nguyên soái của phủ Quân Hãn và rút lui an toàn, đủ để khiến cho đại đa số người trong võ lâm cảm thấy sợ hãi, huống chi là Tần Cô Đồng vô danh tiểu tốt.
Nhã Phất mỉm cười, nàng ta trấn an Tần Cô Đồng, "Thiểm là một người thú vị, và thích nói những điều thú vị. Ngươi không cần phải sợ, bình thường hắn rất ôn hoà..."
Nàng ta còn chưa nói xong đã bị ngưng lại, Tần Cô Đồng không muốn nhìn thấy nàng ta nữa, nàng thu lại hoành đao vào vỏ rồi định rời đi. Chỉ đi được hai bước thì dừng và quay trở lại.
Một lát sau, nàng rời khỏi thư phòng của Phương Hưng, tay cầm Sương Hoa kiếm và đi thẳng đến quỷ cốc.
Từ di không ngờ nàng đêm khuya mà tới, vừa giãy dụa vừa hét lớn: "A Đồng, buông Từ di ra, tay chân già nua của ta không thể chịu được sự tra tấn như vậy."
Tần Cô Đồng mặc kệ bà ta và đi thẳng đến giường. Nàng thấy Tiêu Thanh Thiển vẫn nằm trên giường như lúc nàng rời đi, nếp gấp của chăn không thay đổi. Nàng thở dài trong lòng, thương tiếc mà nói: "Tỉnh lại đi, ta giúp ngươi chém đứt dây xích."
"Nó không nghe được! Nó không nghe được! A Đồng, cởi trói cho Từ di đi, tay chân ta tê hết rồi." Từ di hét to lên, vì sợ Tần Cô Đồng tiếp tục trói lại.
"Câm miệng." Tần Cô Đồng lạnh lùng nói.
Từ di vội vàng nói: "Nó thật sự không nghe được. Phương Trung Chính đã cho nó uống thuốc, nó không thể nhìn, không thể nghe, không thể ngửi, cũng không nếm được vị. Nếu không vì duy trì công hiệu của thuốc, ngươi chạm vào nó, nó cũng sẽ không cảm nhận được."
"Ngũ quan biến mất? Tại sao? Tại sao Phương Trung Chính phải làm tới như vậy?" Tần Cô Đồng nghe thế mà khiếp sợ, những gì mà những người này đã làm không thể dùng suy nghĩ của con người để hình dung, phía dưới y quan túi da đều là cầm thú!
"Ta không biết, ta bị ép buộc!" Từ di nhìn thấy Tần Cô Đồng đằng đằng sát khí mà đến gần, vội vàng lui về phía sau, "Ta, ta, ta nhớ rồi. Phương Trung Chính nói võ công và ngũ quan của nó có liên quan đến nhau. Hắn, hắn đánh gãy tay chân của nó, rút cả gân cốt và cho nó uống thuốc độc, tất cả đều do Phương Trung Chính làm!"
Hàm răng run rẩy của Từ di va vào nhau, phát ra tiếng vỡ vụn. Bà ta biết những chuyện này đều thương thiên hại lý, bà ta luôn biết.
Hai mắt Tần Cô Đồng đầy tức giận, "Duy trì công hiệu của thuốc là có ý gì?"
"Hai năm đầu, có một lần không cứu được người, người ta đến làm phiền. Phương Trung Chính thấy nếu quái vật này luôn khỏe mạnh, máu của nó sẽ không có ích gì." Từ di dường như tìm được một cái cớ chính đáng, vội vàng xóa tội cho mình, "Đó là lý do tại sao ta hành hạ nó, đều do Phương Trung Chính bắt ta làm như thế! Là do hắn ép ta!"
Tần Cô Đồng nhìn Tiêu Thanh Thiển, nàng ấy vẫn đang ngủ yên, vết sẹo lấm tấm trên mặt không che giấu được vẻ đẹp của nàng ấy.
"Ta với ngươi không cừu không oán." Tần Cô Đồng xoay người và lạnh lùng nói với Từ di. Ngay khi Từ di nghĩ mình đã thoát khỏi thảm cảnh, Tần Cô Đồng đột nhiên giơ tay đánh bà ta bất tỉnh, "Ông trời có mắt, nguyện ngươi có thể bình yên mà chết ở trong này."
Tần Cô Đồng giơ lên cổ tay phải của Tiêu Thanh Thiển lên. Ở trên có sợi dây xích màu đen làm bằng thép ròng, làm nổi bật cổ tay trắng như ngọc. Ngọc cốt tự nhiên, tuyết cơ hoàn mỹ, chỉ tiếc là quá gầy.
Cầm Sương Hoa kiếm và đặt cẩn thận trên còng sắt, Tần Cô Đồng xoay chuyển khí ở đan điền, với tất cả sức mạnh của mình, nàng nâng thanh trường kiếm lên và ra sức mà chém.
- -- Keng!
Âm thanh ken két kéo dài, còng sắt mở ra. Tần Cô Đồng nắm cổ tay Tiêu Thanh Thiển và kiểm tra liên tục, vì sợ nàng ấy bị thương.
Đột nhiên, các ngón tay hơi giật giật.
Tần Cô Đồng giật mình, nhìn thấy hơi thở của Tiêu Thanh Thiển phập phồng, dường như cũng từ từ tỉnh lại. Nàng cúi đầu đến gần khuôn mặt của Tiêu Thanh Thiển, ngửi được mùi thơm dễ chịu, có lẽ mùi thơm kỳ lạ trong trí nhớ của nàng là đến từ nàng ấy. Tần Cô Đồng ngây người được một lúc, Tiêu Thanh Thiển đã nhúc nhích các ngón tay phải và từ từ nâng cánh tay của nàng ấy lên. Động tác này dường như nằm ngoài tầm kiểm soát của nàng ấy, giống như bị gió thổi bay lên, nhẹ nhàng chạm vào má Tần Cô Đồng.
Trên gương mặt mềm mại, có cảm giác hơi ngứa, Tần Cô Đồng không nhịn được cười.
Lần đầu tiên, sau rất nhiều ngày, nàng cười thật lòng.
Lần đầu tiên, sau bao nhiêu năm, nàng cười mãn nguyện như vậy.
Nàng cẩn thận nắm tay Tiêu Thanh Thiển và chạm vào má của mình từng chút một. Nàng ấy không nhìn thấy, nàng chỉ có thể để nàng ấy cảm nhận bằng đầu ngón tay. Làm cho nàng ấy biết rằng không cần phải sợ hãi.
"Đừng sợ." Tần Cô Đồng thì thào nói, biết Tiêu Thanh Thiển không nghe thấy, vẫn nhẹ giọng an ủi nàng, "Đừng sợ, ta sẽ không làm tổn thương ngươi."
Tần Cô Đồng đặt Sương Hoa kiếm sang một bên. Viết vào lòng bàn tay của Tiêu Thanh Thiển hai chữ - Đừng sợ.
Đôi mi của Tiêu Thanh Thiển khẽ run lên, nhưng vẻ mặt vẫn lãnh đạm, Tần Cô Đồng tự hỏi không biết nàng ấy có biết chữ không, sau đó lại viết – Biết chữ không?
Nàng nhìn chằm chằm vào Tiêu Thanh Thiển, khuôn mặt đầy sẹo kia đã không còn làm nàng sợ hãi. Tần Cô Đồng chỉ mong nàng ấy gật đầu đáp lại, dù chỉ một chút.
Tiêu Thanh Thiển siết tay nàng, bàn tay nàng ấy rất lạnh. Tần Cô Đồng đột nhiên cảm thấy trong đan điền như có lửa đốt, máu nóng chảy trong huyết quản. Nàng vội vàng viết vào lòng bàn tay Tiêu Thanh Thiển - Đừng nhúc nhích, mở còng sắt ra đã.
Tiêu Thanh Thiển không động nữa và ngoan ngoãn để cho nàng loay hoay. Khi còng tay và còng chân được mở ra, Tần Cô Đồng vui mừng, thậm chí còn vui hơn Tiêu Thanh Thiển. Mắt Tiêu Thanh Thiển không nhìn được, niềm vui của Tần Cô Đồng không còn nơi nào để phát tiết vì vậy nàng đến chỗ Từ di để lay lay bà ta. Sau đó, nàng chà xát tay, quay lại bên cạnh Tiêu Thanh Thiển, viết vào lòng bàn tay nàng ấy – Được rồi, đừng sợ, ta không phải là người xấu.
Tần Cô Đồng viết rất chậm, sợ Tiêu Thanh Thiển không thể đọc được. Khi đang viết, nàng đột nhiên nghĩ, nàng và Tiêu Thanh Thiển nên đi đâu? Không thể ở lại Phương gia nhưng muốn thoát khỏi cũng không dễ dàng gì, mà ở dưới chân núi thì nguy cơ tứ phía. Kẻ bí ẩn đã ám sát Quân Thiên Uy...
Nghĩ đến đây, nhiệt huyết sôi trào của nàng lập tức nguội đi, thân thể không chịu được run lên như rơi xuống vực sâu băng giá.
Nàng nhìn chằm chằm Tiêu Thanh Thiển, nhất thời mờ mịt.
Thiên hạ rộng lớn như vậy, chẳng lẽ không có một chỗ dung thân sao?
Lúc này, Tiêu Thanh Thiển mới chậm rãi nâng tay lên, cẩn thận lật bàn tay nàng lên, đầu ngón tay mát lạnh nhẹ nhàng lướt qua lòng bàn tay của Tần Cô Đồng, viết xuống hai chữ - Đừng sợ.
Chú thích:
2. Messiah: (tiếng Việt: Mê-si-a, dịch nghĩa là "người được xức dầu") còn gọi là Đấng Messiah (Chúa Cứu Thế hay Cứu Thế Chủ). Được xem là một vị cứu tinh đến giải phóng một nhóm người, phổ biến nhất trong các tôn giáo Abraham. Từ "Mê-si-a" là tiếng Hy Lạp của chữ Hebrew "Mashiach", có nghĩa là "xức dầu". Trong Kinh Thánh Hebrew, một messiah có thể là một vị vua hoặc Thượng tế được xức dầu theo cách truyền thống với dầu thánh. Tuy nhiên, các messiah không phải chỉ là người Do Thái, như Kinh Thánh Hebrew đã đề cập đến Cyrus Đại đế, vua Ba Tư, là một messiah vì ông đã ra sắc lệnh cho xây dựng lại Đền thờ Giêrusalem. Messiah của người Do Thái là một nhà lãnh đạo được Thiên Chúa xức dầu, phải là hậu duệ của dòng dõi vua David, là người sẽ cai trị các chi tộc thống nhất của dân Israel và báo trước Thời đại của Đấng cứu độ sẽ đem lại hòa bình trên toàn cầu.
3. Menorah: Là chân đèn trong tiếng Do Thái, được làm bằng vàng nguyên khối, có sáu nhánh và giữ bảy ngọn đèn dầu. Con số bảy cũng chính là con số trọn vẹn hay là con số hoàn thành của Đức Chúa Trời. Giống như cầu vồng hay một tuần, bảy nhánh trong một cây đèn đại diện cho sự hiện diện của Đức Chúa Trời ở giữa dân sự Chúa. Trong Khải Huyền thì chân đèn tượng trưng cho sự hiện diện của Thánh Linh trong các Hội Thánh.