[Bách Hợp] Trò Chơi

Chương 9: Đêm định mệnh (2)



Sau khi ngẫm lại cảnh tượng vừa nãy một lúc, Hoàng Vân mới nhanh chóng bước vào cửa rồi tới gần bên người Hạ An, nói nhỏ vào tai cô: Nói với các bạn của cô nhanh chóng chuẩn bị, cái gì có thể làm vũ khí thì mang đi. À mang thêm một chút đồ có thể ném dùng làm mồi thu hút bọn chúng. Tôi ra ngoài xem thêm một chút, cứ vậy đi.

Hơi thở của Hoàng Vân phà vào tai khiến cơ thể Hạ An không khỏi run lên. Ngay khi nàng vừa dứt lời, cô lập tức đứng dậy giả vờ đi gọi mọi người để che đi đôi tai đang đổ ửng.

Không phát hiện mình đã bỏ lỡ điều gì, Hoàng Vân tiếp tục đi ra hành lang một lần nữa nhưng lần này nàng không thể bình thản được như vừa rồi bởi cảm giác bị ai đó giám sát từ góc tối đang trở nên càng nồng đậm.

Có lẽ ải này không đơn giản như nàng nghĩ.

Hoàng Vân nhíu mày nhìn chằm chằm khoảng đen phía cuối hành lang.

Có chuyện gì à? Thấy Hoàng Vân giữ nguyên tư thế ấy được một lúc rồi, hơn nữa nhìn nàng có vẻ nghiêm trọng, Hạ An lên tiếng hỏi.

Đôi tay nắm chặt thả lỏng lại, cảm giác áp bách cũng lui dần nhưng Hoàng Vân vẫn không đáp lại lời cô mà đi thẳng vào trong phòng.

Bởi vì cảm giác vừa rồi khiến Hoàng Vân không thể không đề cao cảnh giác của mình, nàng thấp giọng lên tiếng: Lát nữa chúng ta sẽ xuống trực tiếp từ cầu thang bên trái rồi tùy theo tình hình mà kế hoạch sẽ biến đổi. Thứ gì có thể mang theo thì mang, hai phút sau xuất phát.

Nói xong, Hoàng Vân quét mắt khắp căn phòng rồi đi đến bàn trưng bày mô hình trường ở góc phòng, cẩn thận lấy tấm kính bảo vệ ra, sau đó nhét những căn nhà, cái cây nhỏ xinh vào túi.

Nhìn thấy hành động này kết hợp với tiếng động khi nãy, Hạ An nhanh chóng nhận ra ẩn ý, cô cũng học theo thu thập những vật nhỏ đầy túi.

Sau khoảng chừng ba phút thì dưới sự càn quét của sáu người, căn phòng đã trống trải hơn không ít.



Thấy bên ngoài cũng không còn sớm nữa, Hoàng Vân thúc giục mọi người lên đường. Nàng dẫn đầu cả đội, trong tay cầm một cây vợt do Thành Phước đưa sau đó từng bước cẩn thận mò mẫm đường đi.

Đến trước cầu thang, Hoàng Vân đưa cho Thành Phước một mô hình trong túi mình, ra hiệu cho cậu dùng hết sức ném mạnh và xa nhất về phía sân trường.

Đợi đến khi bọn chúng như hổ đói nhào ra, Hoàng Vân và mọi người mới dám bước xuống cầu thang và thành công tới lầu hai.

Cứ tiếp tục như vậy, cả đoàn người cũng xem như không có trắc trở, một đường an toàn đến lầu một.

Chiêu lúc nãy giúp Hoàng Vân và mọi người có thể thuận lợi vượt qua cầu thang nhưng cũng lại chiêu dụ hết tất cả bọn chúng xuống sân trường đi loanh quanh trong khu vực gần 11A9. Nhận thấy điều đó, Hạ An ra hiệu cho Minh Quốc đi theo mình rồi trở lại lầu hai tiếp tục ném đồ để thu hút bọn chúng, tạo thời gian cho cả nhóm đến được 11A9.

Ở phía trên lầu, sau khi phát hiện mọi người đã lần lượt rời khỏi chỗ thì Hạ An và Minh Quốc mới ngừng công việc này.

Nếu cô nhớ không lầm thì 11A9 nằm trong góc phải của dãy A đối diện cổng chính, cách nơi này cũng không xa. Nghĩ đi nghĩ lại một lúc, Hạ An tiếp tục kéo Minh Quốc sang dãy A, chỉ cần bọn chúng có xu hướng đi sang nơi đó thì hai người có thể kịp thời ra tay giúp, hơn nữa ở lầu này cũng có tới tận năm lớp 11, nói không chừng hai người có thể tìm thấy chút thông tin hữu ích trong khi bảo vệ cả bọn.

Bây giờ chắc hẳn sẽ không có vấn đề gì nữa. Chỗ tao còn mười cái mô hình với năm chai nước, mày cứ cách một lúc thì ném mạnh về phía cổng chính một lần, nếu có vấn đề gì thì lập tức chạy. Hạ An ghé vào tai Minh Quốc rồi thấp giọng dặn.

Mày tính đi đâu? Nghe thấy vậy, Minh Quốc sợ hãi giữ chặt lấy cổ tay của cô.

Phía sau tụi mình là 11A5 tao định đi xem thử. Bây giờ để an toàn, mày né ra một chút, bao giờ tao đi vào thì hẳn trở lại hiểu chưa.

Nói xong cô cũng không đợi Minh Quốc có ý kiến gì mà áp tai vào cửa lớp, gõ nhẹ một cái sau đó chú ý động tĩnh bên trong.

Sau một phút, cảm thấy không có vấn đề gì thì Hạ An mới ra hiệu cho Minh Quốc trở lại vị trí làm việc rồi nhanh chóng mở cửa.

Đứng bên ngoài nhìn xung quanh thật cẩn thận, xác định không có ai xong thì cô mới bước vào.

Nơi này cũng không khác gì một phòng học bình thường, có vẻ sẽ không có nguy hiểm gì bất ngờ. Cô không nhanh không chậm tiến đến mở các cửa sổ, tạo cơ hội thoát thân trong những trường hợp bất đắc dĩ.

Mở toang cửa sổ ra xong, căn phòng mới miễn cưỡng sáng lên một chút. Mục tiêu của cô bây giờ một là tìm được chủ nhân của cái bảng tên kia, hai là tìm được những gì liên hệ với Hoàng Dũng như các mối quan hệ ở trường.

Cẩn thận đi xem hết từng dãy bàn của lớp này, Hạ An cuối cùng cũng chỉ thu hoạch được một chiếc cặp màu đen được đặt ở phía trong bàn giáo viên nhưng điều này cũng đủ làm cô thỏa mãn.

Bởi vì lý do an toàn, Hạ An nhanh chóng đi ra ngoài hội hợp với Minh Quốc rồi mới ngồi xuống cẩn thận mở ra nó.



Bên trong là một vài quyển tập và sách các môn học, đưa cho Minh Quốc một nửa, sau đó hai người bắt đầu cẩn thận lật từng trang, hy vọng phát hiện được vài thông tin hữu ích.

Dù đang tập trung tìm kiếm manh mối nhưng Minh Quốc vẫn không quên nhiệm vụ của mình. Cậu đứng dựa vào lan can, ánh mắt chuyển liên tục từ sách trên tay mình đến tình hình dưới sân, đây là điều duy nhất cậu có thể làm bây giờ để giúp cho mọi người.

Nhờ sự giúp sức của hai người mà chặng đường đi đến 11A9 cũng đã thuận lợi hơn mong đợi rất nhiều.

Mọi việc vẫn tiếp tục theo sự phân công vừa nãy, chỉ là Thanh Tuyền thay vì vào trong thì cô chịu trách nhiệm đứng bên ngoài canh với Thành Phước.

Căn phòng này nằm sâu trong góc nên nó cũng tối hơn bình thường, dù mở toang hết các cửa thì vẫn khó có thể nhìn thấy.

Nhận ra điều đó Hoàng Vân nhíu mày lại, nếu không có thứ gì có thể khắc phục tình trạng này thì hôm nay chỉ sợ là đã đi một chuyến phí công rồi.

Nhưng cũng không thể thật sự đầu hàng dễ dàng như vậy, càng về sau ban đêm sẽ càng nguy hiểm hơn nên Hoàng Vân và Hiền Linh chỉ có thể mò mẫm, thấy cái gì lấy ra được thì liền đưa cho Thanh Tuyền ở bên ngoài nhờ cô hỗ trợ nhìn thử.

Lục lọi được một lúc lâu chỉ phát hiện những đồ vật linh tinh mà chưa có manh mối nào, nếu cứ tiếp tục như vậy chỉ sợ đêm nay thật sự phải uổng công một chuyến.

Hoàng Vân quyết định không tiếp tục mò kim đáy biển nữa mà đi đến phía bàn giáo viên, nhờ ánh trăng cố gắng tìm danh sách và sơ đồ lớp.

Sau khi lấy được thứ mình muốn, công việc truy lùng manh mối của Hoàng Vân cũng nhẹ nhàng hơn, nàng nhanh chóng xác định được chỗ ngồi của Hoàng Dũng rồi lập tức tiến đến lục tìm.

Trong hộc bàn của cậu còn một cây bút tàng hình và một cuốn sổ, ngoài ra thì còn có một mảnh vải.

Phát hiện này như một liều thuốc an thần giúp Hoàng Vân thả lỏng hơn bao giờ hết, cuối cùng cũng có chút dấu hiệu nhắc nhở nàng rằng đây chỉ là một ải của người mới.

Nhưng không vì thế mà nàng mất đi sự cẩn thận của mình, Hoàng Vân ra dấu cho Hiền Linh ra ngoài rồi cùng nhìn.

Đưa hết những gì vừa tìm được cho nhóm của Hiền Linh để bọn họ chia nhau kiểm tra rồi nàng đứng dậy nhìn ra bên ngoài.

Trời đã tối đen nhưng Hoàng Vân lại có thể dễ dàng nhìn thấy bọn chúng đang tụ tập lại hăng say với một thứ gì đó mà có lẽ là do cô ta ném xuống.

Nàng phát hiện ra một điều là đêm nay mọi thứ quá thuận lợi.



Bọn chúng còn chẳng tạo nổi một chút nguy hiểm nào, chẳng lẽ chỉ là do nàng đã quá quen với việc tính mạng thời thời khắc khắc bị đe dọa nên đã quá cẩn thận, hay mọi thứ chỉ đơn giản mới bắt đầu và bọn chúng chỉ là đang khiến nàng buông bỏ cảnh giác.

Vừa nãy khi cầm đồ vật ra ngoài thì cái cảm giác bị ai đó, thứ gì đó theo dõi lại nồng đậm trở lại khiến Hoàng Vân không dám lơ là. Nàng đứng đó, yên lặng nhìn chằm chằm từng động tác của chúng.

Thấy rồi! Tiếng reo nhỏ nhưng không giấu được sự sung sướng của Thanh Tuyền đã kéo tầm mắt Hoàng Vân trở lại.

Nàng nhanh chóng thấy được một cái những kí tự là T, T, B, N được thêu ở góc vải, bởi vì cùng màu và rất nhỏ nên Thanh Tuyền suýt chút nữa đã bỏ lỡ.

Thành Phước lên tiếng: Nếu đây là viết tắt của một cái tên thì hẳn sẽ là một nhân vật có mối quan hệ không tầm thường với Hoàng Dũng, nói không chừng là một mối tình vụng trộm.

Quả nhiên ngay sau đó suy đoán của cậu đã được chứng thực bằng một đoạn hội thoại nhỏ được viết trên quyển sổ kia.

Nhìn hai nét chữ trên quyển sổ và nội dung của nó, Hoàng Vân đưa ra kết luận rất có thể BN là người yêu của cậu ta hoặc nếu là bạn thì phải chung lớp nhưng nhìn danh sách lại không có ai phù hợp với các kí tự nên có thể loại bỏ suy đoán này.

Bên phía Hạ An, cô cũng phát hiện được một đoạn hội thoại khá tương tự.

Dã thú thu hồi nanh vuốt khiến màn đêm trở nên yên bình nhưng đó cũng chỉ là một loại hình thứ đi săn.

Mọi người lúc này bởi vì sự yên bình giả tạo ấy mà trong vô thức đã thả xuống nỗi lo lắng, đề phòng mà tập trung phân tích gợi ý mình vừa đạt được.