Y là Thánh tử Bách Liên giáo, dung mạo trời sinh mị hoặc chúng sanh, do đó thành lam nhan họa thủy là vận mệnh đã được định sẵn.
Từ lúc hiểu chuyện, mỗi ngày y thường khóc trước gương.
Tiểu yêu tinh như y, chắc chắn sẽ khiến triều đình và võ lâm tranh đoạt, khuấy đảo giang hồ đến gió tanh mưa máu. Sau đó số phận y sẽ như bèo trôi, nhiều lần chìm nổi dưới ánh mắt mơ ước của nam nhân.
Không, y không tin vào số phận!
Năm năm tuổi, y khẩn cầu giáo chủ cho phép mình hầu hạ thần linh trong Thần điện cả đời, không tiếp xúc với người thường.
Giáo chủ bị y cầu xin suốt năm tháng, rốt cuộc bị sự chân thành của y đả động, nói: “Ngươi muốn đi thì đi đi, đừng có nửa đêm xông vào phòng ta nữa.”
Tiếc rằng người tính không bằng trời tính, năm y mười tám, lão giáo chủ bất ngờ qua đời, chuyện đầu tiên tân giáo chủ thượng vị làm là mời Thánh tử đến cử hành đại điển.
Hiểu Dao ngày càng khuynh thành, nhìn cái bóng tuyệt sắc trong hồ, một giọt lệ châu ngọc thê lương sa xuống.
“Ngươi vẫn đến đây.”
Cách đó vài bước chân, một thiếu niên tuấn mỹ cầm kiếm im lặng đứng đó hồi lâu, cuối cùng cũng mở miệng.
“Ngươi là ai?”
2.
Hiểu Dao không tin vào số mệnh, nhưng cũng chẳng thể kháng mệnh.
Sau cùng, y nhìn thoáng qua bóng hình xinh đẹp mỹ lệ của mình dưới hồ, vươn đôi tay ngọc trong suốt long lanh như pha lê về phía thiếu niên.
Thiếu niên nhìn chằm chằm tay y một lúc lâu, không động.
Hiểu Dao thầm nghĩ người này không đơn giản, có thể chống lại mê hoặc bực này, nhưng cũng chỉ thế thôi.
Y lại cười đầy mỉa mai và tự giễu, hơi giơ cánh tay lên, lộ ra cổ tay trắng nõn.
Thiếu niên ấy quả nhiên đã động, hắn tiến lên hai bước nói: “Bao lâu rồi ngươi chưa cắt móng tay?”
“…”
Hiểu Dao biết hắn đang cố ý chọc mình tức giận để khiến y chú ý, được lắm, hắn thành công rồi đấy.
Hiểu Dao bất chợt nghiêng người, nhấc vạt áo, đôi chân ngọc ngà trắng như tuyết nhẹ nhàng chạm vào mặt nước.
Càng hồn nhiên, thì càng trí mạng.
Hiểu Dao bắt đầu thấy hối hận, y không nên vì nhất thời xúc động mà hủy hoại cả đời chàng trai, khiến nửa đời sau hắn phải chìm trong thống khổ cầu mà không được.
“Sao ngươi lại cào ta? Quân tử động khẩu không động thủ!”
3.
Hiểu Dao nhìn thiếu niên đang ngồi xổm xuống tinh tế cắt móng tay cho mình mà nghĩ thầm, cuối cùng hắn vẫn yêu ta thôi.
Vị giáo chủ trẻ không biết suy nghĩ trong lòng y, vừa nâng bàn chân y lên, vừa cảm khái: “Móng tay ngươi cũng sắc thật, như mèo ấy. Nếu không phải ta trốn nhanh thì sợ rằng không giữ nổi mặt mất.”
Mắt Hiểu Dao dịu xuống, hắn vừa khen y cao quý lãnh diễm như mèo.
Khi Niên Thụy Minh ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt ấy thì không khỏi ngẩn ra.
“Phụ thân từng nói ngươi mắc bệnh tim, cho rằng là một kẻ tự bế, hôm nay đúng là ta đã đường đột.”
“…”
“Tư vị không thể mở miệng chắc hẳn rất khó chịu.”
“… không hề.”
“Hở?” Niên Thụy Minh kinh ngạc bật thốt, “Ngươi có thể nói ư?”
“…”
Hắn vui vẻ nói: “Ngươi nên nói chuyện nhiều vào, giọng cũng có khó nghe đến nỗi nào đâu.”
“…”
“Sao ngươi lại véo ta?”
*
Giới hạn chương do mình đặt, không liên quan đến tác giả, nên có thể bản bạn tìm sẽ nhiều chương hơn chứ mình.