Bạch Liên giáo đã tiến hành một hồi cải cách trong thầm lặng, đám trưởng lão dần biến mất khỏi đại điện, khi Hiểu Dao hậu tri hậu giác nhận ra thì muộn rồi.
Các môn chủ quỳ ngay ngắn dưới đất chờ lệnh từ giáo chủ: “Mong giáo chủ tổ chức bù một hôn lễ cho Thánh tử.”
“…”
Hắn thành thân với ai lúc nào?
Kì môn chủ nói: “Hôn lễ của giáo chủ Bạch Liên giáo ta sao có thể không được toàn giáo chúc phúc?”
Viên môn chủ tiếp lời: “Hôn lễ điệu thấp như thế, nói ra sẽ bị người ta cười nhạo. Hôn lễ Bạch Liên giáo chúng ta phải thật long trọng, phải để cả thiên hạ này biết.”
Gì? Niên Thụy Minh cũng thành hôn á?
Lực chú ý của Hiểu Dao rất nhanh đã chuyển sang chuyện Niên Thụy Minh muốn thành thân, hóa ra hắn đã sớm thần không biết quỷ không hay ở bên định mệnh đời mình. Ngẫm lại lời mình nói mấy ngày trước, đúng là ngu hết thuốc chữa, e rằng cái gọi là hôn lễ Thánh tử chỉ là lớp ngụy trang.
Niên Thụy Minh nhìn về phía Hiểu Dao rồi hỏi: “Ngươi nghĩ sao?”
“Ta nghĩ gì chứ?” Hiểu Dao bi thương đáp, “Các ngươi đã quyết định xong hết rồi, ta đương nhiên chỉ có thể đồng ý.”
Bạch liên hoa, bạch liên hoa.
Đường trong mệnh y đã định là héo rũ điêu linh.
Y từng không tin vào mệnh, hiện tại tin.
24.
Nếu Thánh tử đã đồng ý, giáo chủ cũng chẳng có lý do gì cự tuyệt.
Trong Bạch Liên giáo giăng đèn kết hoa khắp nơi, nhóm môn chủ dã tâm hừng hực thề phải tổ chức việc vui hai mươi năm khó có được này long trọng chưa từng có.
Hiểu Dao càng thấy bọn họ vui sướng, lòng lại càng âu sầu, dứt khoát lại đóng cửa phòng ngăn cách bản thân.
Chỉ mỗi Niên Thụy Minh có thể bước vào, vì hắn nói muốn tự tay làm hỷ phục vì y.
Vậy cũng tốt, Hiểu Dao đầy rẫy ưu sầu, nếu thế nào cũng bi thảm, vậy để cho đau khổ mãnh liệt hơn chút đi.
Y nhìn Niên Thụy Minh đang quấn các loại vóc trắng, lụa đỏ, không nhịn được mà hỏi: “Ngươi muốn thành thân thật à?”
Niên Thụy Minh giương mắt trả lời: “Không thì sao?”
Hiểu Dao nói tiếp: “Nhỡ ngươi nhận sai người thì sao? Hôn nhân đại sự không phải trò đùa, không thể quyết định qua loa.”
Niên Thụy Minh mỉm cười: “Nếu ta thích y thật thì thế nào?”
Hiểu Dao ngây ngẩn cả người, Niên Thụy Minh luôn đối tốt với y, nhưng rất ít cười.
Đúng vậy, hắn muốn cười người hắn thích.
Hiểu Dao cúi đầu bảo: “Vậy thì, ta chỉ có thể chúc phúc ngươi.”
25.
Cảnh tượng ban đêm vô cùng náo nhiệt, Hiểu Dao cô độc ngồi trong căn phòng rộng lớn, chờ vị trượng phu hoặc thê tử xa lạ của mình.
Y là Thánh tử Bạch Liên giáo, là vạn người mê trừ vai chính, thế nhưng không ai có thể yêu thích y, trong mắt người duy nhất thấy được chân dung y lại mãi mãi cũng không có y.
Hiểu Dao thầm thương tâm, đến dị động trên đầu còn chưa nghe thấy. Chợt một bóng người dùng tư thế treo cổ buông thõng xuống, trong phút chốc mặt nạ trên mặt Hiểu Dao đã bị vứt xuống đất.
“Ngươi chính là người giáo chủ Bạch Liên giáo hao hết tâm tư giấu đi?”
Hiểu Dao thầm nghĩ nguy rồi, nháy mắt đối diện với hai mắt thiếu niên cũng ngẩn cả người.
Thiếu niên kia cợt nhả nhìn y, dường như muốn nói gì đó, miệng khẽ động nhưng rồi lại phóng vút qua cửa sổ.
“Hôm nay thời cơ không đúng, mỹ nhân à, sau này chúng ta còn gặp lại.”
Hiểu Dao lại chớp mắt, trong phòng chỉ còn mình y.
Lúc này, ngoài phòng vang lên tiếng bước chân, tim Hiểu Dao lần thứ hai nhấc lên, mãi đến khi y thấy người nọ mang theo mùi rượu mở cửa phòng ra.
“Chờ đến phát bực à?”
Niên Thụy Minh nhặt mặt nạ trên đất lên, đặt nó lên bàn, bước qua nắm lấy tay y.
Hiểu Dao khiếp sợ thốt lên: “Ngươi, ngươi đi nhầm phòng hả?”
Niên Thụy Minh quét mắt một vòng, đoạn đáp: “Ta nghĩ không sai đâu.”
“Nhưng giờ ngươi phải ở bên định mệnh đời mình chứ.”
“Sao ngươi biết định mệnh đời ta không phải ngươi?”
“Ta chính là biết.”
“Haiz, xem ra chúng ta không ai thuyết phục được ai.” Niên Thụy Minh nói, “Bằng không rửa mắt mong chờ đi.”
“Rửa mắt mong chờ?” Hiểu Dao khó hiểu nhìn hắn.
“Rửa mắt mong chờ.” Niên Thụy Minh cong môi.
Được thôi, Hiểu Dao nghĩ bụng, ta liền tiếp hắn đến ngày định mệnh đời hắn xuất hiện. Sau đó y sẽ lặng lẽ rời đi, đến Miêu Cương, tới Tây Vực, đi biên tái* xa xôi, không bao giờ trở lại nữa.
*biên tái [边塞]: chốt hiểm yếu ở vùng biên cương
26.
Có chuyện Hiểu Dao chưa bao giờ nói rõ với Niên Thụy Minh, cũng chẳng biết nên bắt đầu nói từ đâu.
Ban đêm nhiều năm sau, y vẫn nhớ tới cảnh tượng nọ. Đôi mắt thiếu niên sáng trong tựa gương, một tiếng “mỹ nhân” không giống như vì khuynh đảo y, mà càng như là thuận miệng gọi vậy.
Ngẫm nghĩ, y lại thấy bản thân thật buồn cười. Nếu thiếu niên ấy là vai chính, Niên Thụy Minh là gì đây? Trên đời này nào có người có thể đối mặt với y suốt ngày mà không lộ vẻ si mê?”
Bỏ được vướng mắc trong lòng, Hiểu Dao nhanh chóng nặng nề say giấc nồng.
Mà người bên gối lại trở mình, nhẹ nhàng ôm y, đáy mặt hiện lên một tia cuồng si.