Mặc kệ ánh mắt và lời bàn tán của những người qua đường.
Cô chỉ đỡ lấy cánh tay đang bị thương của mình, cúi đầu xuống, từ từ mà đi về.
Khi về đến nhà, Trà Trà lấy chút nước rửa sạch vết thương của mình rồi để đấy.
Cô không có băng gạc hay đồ băng bó.
Và cũng chẳng có tiền để mua những thứ ấy.
Cho nên cô lựa chọn để mặc vết thương ấy.
Để cơn đau xót làm cô bình tĩnh lại.
__________________________
Đã rất nhiều ngày Trà Trà không ăn gì rồi.
Cũng sắp đến ngày mà Hạt Tiêu nhỏ về nhà rồi.
Hốc mắt cô chỉ toàn là một màu mệt mỏi, mái tóc nhiều ngày không chút chải chuốt, vết thương đã kết vảy cùng vài vết bỏng nhỏ bé ở đầu ngón tay, đôi môi nứt nẻ trắng bệch đi, cổ họng khô khốc, khí sắc âm trầm ủ rũ.
Bàn tay nhỏ bé của cô được Hạt Tiêu nhỏ dụi đầu vào, cẩn thận mà liếm láp.
Trà Trà rũ mắt, ôm lấy Hạt Tiêu nhỏ vào lòng, rồi hôn nhẹ vào trán chú ta.
Đôi mắt xanh biển ánh lên đầy dịu dàng.
"Hạt Tiêu nhỏ..."
"Chị sắp phải đi rồi."
"Chủ nhân của em cũng sắp đến."
"Nếu em không phiền, đừng nói việc này với cậu ấy nhé."
"Chị sợ..."
"Nếu lúc đó."
"Chị phát hiện ra vẫn có người quan tâm đến mình."
"Chị sẽ không dám ra đi nữa."
Hạt Tiêu nhỏ nhìn chằm chằm Trà Trà, rồi vùi đầu vào lòng cô, nhỏ nhoi kêu lên một tiếng meo yếu ớt.
Mà chẳng biết tại sao.
Nước mắt Trà Trà đã rơi từ bao giờ.
Cô run run mà ôm chặt lấy Hạt Tiêu nhỏ, nước mắt rơi chẳng ngừng.
___________________________
Để lại Hạt Tiêu nhỏ ở nhà.
Trà Trà ra ngoài đi dạo.
Cô đi lang thang chẳng có điểm dừng, đôi mắt xanh biển ánh lên đầy mờ mịt.
Những kí ức hồi nhỏ của nguyên thân nhẹ nhàng mà dần hiện lên trước mắt cô.
Cô là Tô Trà Trà.
Là con gái cưng của nhà họ Tô.
Nhưng đó chỉ là cái vỏ bọc bên ngoài, chứ thật sự thì cô lại bị đối xử như một công cụ.
Một công cụ chỉ để liên hôn mà thôi.
Cô phải hoàn hảo tuyệt đối, nên nếu cô dám làm điều gì trái ý cha mẹ.
Đón chờ cô chắc chắn là những lần đòn roi đau đớn.
Những vết sẹo trải dài khắp bàn tay cô.
Tựa như những con rết xấu xí.
Cô phải sống như một con rối.
Nếu không sống như vậy.
Cô sẽ sống không bằng chết.
Lúc anh Cảnh Trúc được nhận nuôi, cô đã ôm một hi vọng nhỏ nhoi rằng anh ấy sẽ giúp đỡ cô. Nhưng rồi từ hi vọng mong chờ hạnh phúc rồi đến thất vọng cùng cực...và cuối cùng.
Chỉ còn là một mảnh tuyệt vọng.
Lúc ấy, Tiêu Giang lại đến, anh cho cô cảm nhận được sự quan tâm tuyệt đối.
Sự dịu dàng mà cô từng mong muốn nhận được bao lâu nay.
Nhưng cuối cùng.
Sự dịu dàng ấy lại duy trì chẳng bao lâu.
Mà nó lại dành cho một người khác.
Sự ghen tị của chính cô.
Đã đẩy cô đến bên bờ vực thẳm.
Rồi...
Chẳng thể nào cứu vãn nữa.
Trà Trà rũ mắt, đầu ngước lên nhìn bảng hình led to lớn trên một tập đoàn nào đó.
Rồi đồng tử cô co rụt lại khi thấy được hình ảnh Thời Mạn và Tiêu Giang trên đó.
Hô hấp Trà Trà rối loạn, cô vội cúi đầu xuống, nhưng bất ngờ.
Một tờ báo lại bay đến chân cô, Trà Trà run rẩy mà nhặt nó lên.
Rồi sau khi đọc hết những dòng chữ của bài báo.
Vang bên tai cũng là những tiếng xì xào chúc phúc.
Trà Trà im lặng mà vò tờ báo lại thành một đoàn, vứt nó xuống đất.
Rồi bỏ đi.
Lúc đầu chỉ là đi bộ bình thường nhưng sau đó, càng ngày càng nhanh.
Cô vừa chạy vừa khóc.
Nước mắt cứ mất không chế mà tuôn rơi chẳng ngừng.
Rồi Trà Trà bất ngờ lại vấp ngã.
Đầu gối cô trầy xước đến chảy máu.
Nhưng Trà Trà vẫn run run chống người mà đứng dậy, như không thể thở nổi mà tránh thoát đi những lời cười nói cùng chúc phúc nơi xa.
Rồi cuối cùng.
Trà Trà dừng lại bên một cây cầu.
Làn gió biển lành lạnh nhẹ thôi qua làn tóc cô, làm trái tim Trà Trà bất giác mà run lên.
Đây là cây cầu, là vùng biển mà cô hồi nhỏ mơ ước được tới.
Nhưng chưa bao giờ.
Chưa từng bao giờ được tới.
Đôi mắt xanh biển nhìn về phía nơi xa.
Bàn tay nhẹ lau đi những giọt nước mắt trên má mình.
Cô lấy điện thoại trong túi áo mình ra, tìm đến số của Uy Đình.
Rồi nhẹ nhàng mà gõ chữ.
Sau khi làm việc đó xong, Trà Trà đặt điện thoại của mình xuống đất.
Cô mờ mịt mà lầm bầm.
"Giờ..."
"Mình còn tồn tại để làm gì chứ?"
Rồi Trà Trà nhẹ nhàng mà nhắm mắt lại.
Cô từ từ mà quay người lại, ngả người gieo mình xuống biển cả rộng lớn kia.
Nhưng trước khi cô rơi xuống.
Trà Trà dường như nghe thấy tiếng ai đó đang thét gào mà gọi tên cô.
Trà Trà mở mắt ra.
Rồi phát hiện ra.
Đó là Tiêu Viện.
Nhưng cô lại chẳng thể đáp lại cậu.
Vì giờ đây.
Xung quanh cô đã chỉ tràn ngập là nước.
Cảm giác khó thở và trầm trọng.
Trà Trà cảm thấy ý thức mình dần dần mà mờ nhạt đi.
Những kí ức cứ như đèn kéo đến mà trôi qua trước mắt cô.