Bạch Lộ

Chương 41: Làm những chuyện có thể giúp đỡ được nhiều người hơn



Bạch Thiều có ca phẫu thuật vào buổi sáng, cho nên kiểm tra phòng phải dời vào buổi chiều. Anh dẫn theo hai bác sĩ tập sự bước vào phòng bệnh, chợt chú ý tới Khang Dao đang mang bụng bầu đầu tiên, anh nhíu mày, đi về phía cô: “Sao Hạ Tiêu Việt lại để cô ở đây trông ông Hạ một mình?”

“Là tôi muốn ở lại đây.” Khang Dao nói, “Ở nhà cũng không làm gì.”

“Cô chỉ…Ở nhà làm nội trợ?” Bạch Thiều hỏi.

“Phải.” Khang Dao nói, cô ngại ngùng vén mấy sợi tóc bên thái dương ra sau tai, “Sau khi kết hôn với Hạ Tiêu Việt, tôi không đi làm nữa.”

“Trước đó cô làm nghề gì?” Bạch Thiều hỏi.

“Kế toán.” Khang Dao nói.

“Ồ.” Bạch Thiều thấy cô không muốn nói nhiều, cũng không hỏi thêm, anh kiểm tra tình trạng sức khỏe của Hạ Lũy như thường lệ, hỏi ông ta có ăn ngủ được hay không.

Tâm trạng của Hạ Lũy không vui vẻ gì mấy, ông ta nằm im với khuôn mặt vô cảm, thỉnh thoảng thốt ra hai chữ để trả lời câu hỏi của Bạch Thiều.

“Kiến nghị đến phòng nghỉ bồi dưỡng một chút sở thích.” Bạch Thiều nói, “Ông Hạ bình thường thích làm gì?”

“Hình như là thư pháp.” Khang Dao nói một cách không xác định, “Cha thường hay dùng bút lông viết thư pháp.”

“Phòng nghỉ có bộ bút mực, tuy chất lượng không bằng với đồ ông Hạ hay dùng, nhưng ít nhiều gì cũng có thể giết thời gian.” Bạch Thiều nói, “Đương nhiên, ông Hạ có thể tự mang đến thì càng tốt.”

“Được, để tôi nói với Hạ Tiêu Việt một tiếng.” Khang Dao nói, “Nhờ anh ấy buổi tối mang vào.”

“Ừm.” Bạch Thiều gật đầu, “Như vậy là tốt nhất.” Anh liếc mắt nhìn ra đằng sau, hai bác sĩ tập sự đang cầm sổ tay nghiêm túc ghi chép, anh nói, “Trước tiên cứ như thế, chúng ta đi thăm bệnh nhân kế tiếp.”

“Đợi chút.” Khang Dao đứng lên, “Bác sĩ Bạch, tôi muốn nói chuyện riêng với anh.” Cô nhấn mạnh một lần nữa, “Là việc tư.”

Bạch Thiều phiền não bóp sống mũi, nói với các bác sĩ tập sự: “Các em nghỉ giải lao mười lăm phút đi, tôi xử lý chút chuyện.” Anh nhìn Khang Dao, “Đến văn phòng của tôi.”

Lộ Sơ Dương ngay lập tức nhận được tin báo Bạch Thiều và Khang Dao nói chuyện riêng, hắn phát cho mật thám Tiểu Lý một bao lì xì lớn, xong rồi cấp tốc bàn giao công việc trên tay, chạy từ từ đến văn phòng của Bạch Thiều, ngồi trên băng ghế chờ đợi.

Bảo đảm Bạch Thiều mở cửa ra là có thể nhìn thấy hắn đầu tiên.

“Cô quen biết Hạ Tiêu Việt như thế nào?” Bạch Thiều hỏi.

“Nhờ xem mắt.” Khang Dao nói, “Nhà tôi là gia đình có con riêng, tôi là con gái vợ trước của cha mình, con gái của mẹ kế, cũng chính là em gái cùng cha khác mẹ với tôi, năm nay học lớp mười hai.”

“Nhà tôi mặt ngoài trông rất hòa thuận, nhưng thực tế mẹ kế rất đề phòng tôi.” Khang Dao nói, “Dù sao cha tôi cũng chỉ có một công ty nhỏ, cha tôi sắp xếp cho tôi vào làm kế toán, mẹ kế tôi đã không vui vẻ gì mấy, bà ấy suy tính cho con gái mình, tôi có thể hiểu. Huống hồ tôi cũng đã đến tuổi lấy chồng, vẫn luôn ăn bám trong nhà thì không thích hợp lắm.”

Bạch Thiều cau mày, anh muốn nói gì đó, nhưng lại hít sâu một hơi nén xuống.

“Mẹ kế vốn dĩ muốn giới thiệu cho tôi mấy người, nhưng tôi không tin tưởng sự lựa chọn của bà ấy, bèn tự mình tìm vài hội xem mắt đăng ký.” Khang Dao nói, “Lần thứ tư xem mắt, ở ngoài cửa, tôi gặp được Hạ Tiêu Việt đang hút thuốc, anh ta thuận miệng trò chuyện với tôi hai câu, khen tôi điềm đạm, giống một cô giáo.”

“Anh ta nói bản thân cũng quen một người, tính cách cũng rất điềm đạm.” Khang Dao kể, “Cũng đeo mắt kính, mặc áo sơ mi trắng, nói chuyện từ tốn.”

“Anh ta mời tôi đi ăn cơm, tôi đồng ý.” Khang Dao nói, “Ở trên bàn ăn, anh ta nói thẳng xu hướng tính dục của mình, hỏi tôi có đồng ý sinh con để đổi một khoản tiền hay không.”

“Tôi đánh anh ta một cái, tức giận ra khỏi nhà hàng.” Khang Dao nói, “Sau khi về nhà, mẹ kế lại đề cập đến chuyện kết hôn của tôi lần thứ hai trên bàn cơm, tôi ý thức được rằng, tìm thấy một đối tượng thật lòng thương mình trong một khoảng thời gian ngắn là chuyện bất khả thi, sau đó vào lúc sửa soạn quần áo, tôi lục ra được tấm danh thiếp chưa kịp vất đi.”

“Tôi gọi điện thoại cho Hạ Tiêu Việt, hỏi anh ta, khoản tiền ấy là bao nhiêu.” Khang Dao kể tiếp, “Anh ta nói hai triệu tệ.”

“Nếu như cha tôi chỉ có một mình tôi là con gái, tôi căn bản sẽ không cân nhắc hai triệu ấy.” Khang Dao nói, “Tôi là kế toán, biết rõ nhất tình hình doanh thu công ty của cha mình, mấy năm qua biến động kinh tế, ăn bữa nay lo bữa mai, một khi công ty phá sản, cha tôi sẽ không còn đủ khả năng chi trả cho người khác, mẹ kế của tôi cũng sẽ không để tôi ở nhà ăn cơm miễn phí nữa.”

“Cô có thể đi tìm một công việc khác.” Bạch Thiều không nhịn được, anh lên tiếng ngắt lời Khang Dao, “Trên đời này không phải chỉ có một mình công ty của cha cô.”

“Hai triệu, tôi phải làm kế toán hai mươi năm mới có thể kiếm được.” Khang Dao nói, cô xoa cái bụng nhô lên, “Bây giờ chỉ cần mười tháng.” Cô nóng lòng muốn Bạch Thiều biết rõ sự bất đắc dĩ của mình, sự bắt buộc cô phải làm vậy, cho nên cô đã kể một tràng thật dài, từ hoàn cảnh gia đình đến quá trình trưởng thành của bản thân, lý do khiến cô lựa chọn con đường này hoàn toàn thuộc về nhân tố bên ngoài, cô cũng nhìn Bạch Thiều một cách chờ mong, hi vọng được đối phương thông cảm.

“Cô cảm thấy cô đã làm ra quyết định tốt nhất.” Bạch Thiều nói.

“Đúng thế.” Khang Dao gật đầu, “Đây là biện pháp nhanh nhất.”

Chỉ cần sinh ra một đứa bé, đổi lấy hai triệu tệ, Khang Dao cho rằng chuyện này xứng đáng.

Bạch Thiều nhíu mày, nghĩ tới nghĩ lui, anh bèn nói: “Cô cảm thấy thích hợp là được rồi.” Khang Dao suy xét cũng không sai, đây đúng là phương pháp nhanh nhất, cô có khả năng mang thai, sử dụng như thế nào đều là quyền của cô, Bạch Thiều không có tư cách bình luận.

Khang Dao thở dài một hơi, cô nói: “Tôi không có cảm tình gì với giám đốc Hạ, anh ta vẫn luôn nhớ thương anh.”

“Nếu như cô đến để nói đỡ cho Hạ Tiêu Việt, thì xin lỗi tôi không muốn nghe tiếp.” Bạch Thiều nói, “Cô và cậu ta đều có vô số lý do biện minh cho hành vi của chính mình, nhưng tôi không quan tâm đến những cái lý do đó.” Anh dừng lại một chút, rồi nói: “Tôi cũng không quan tâm đến Hạ Tiêu Việt nữa.” Anh mở cửa, “Không còn chuyện gì khác, thì tôi phải tiếp tục đi kiểm tra phòng.”

Khang Dao đỡ bụng, luống cuống nói: “Xin lỗi.” Cô rời khỏi văn phòng.

Ở ngoài cửa cũng là một tình huống gay gắt cực độ, Lộ Sơ Dương nhìn chằm chặp Hạ Tiêu Việt, trên mặt hắn mang theo một nụ cười lưu manh, hắn đi ngang qua chặn đầu Hạ Tiêu Việt, nói: “Làm gì đấy, có chuyện thì nói cho anh đây nghe trước.” Một tay hắn đút túi quần, một tay chống tường, biểu lộ hết mức khí thế của đại thiếu gia nhà giàu mà hắn thường hay cố gắng ẩn giấu trước mặt Bạch Thiều.

Bạch Thiều đi ra khỏi văn phòng, đúng lúc nhìn thấy Lộ Sơ Dương đang cản Hạ Tiêu Việt ở giữa hành lang, anh thở dài một cách phiền não: “Đạo diễn Lộ.”

“Ai.” Lộ Sơ Dương lập tức thu hồi dáng vẻ cậy thế nạt người, chạy chậm đến trước mặt Bạch Thiều, cười hì hì nói, “Anh làm xong việc rồi hả?”

“Không, còn phải kiểm tra phòng.” Bạch Thiều nói, “Cậu đừng bắt nạt người khác.”

“Sao nào, đau lòng à.” Trên mặt Lộ Sơ Dương không thấy nổi giận, nhưng ngữ điệu của hắn thì hoàn toàn quái đản.

“…” Bạch Thiều cảm thấy cái tên đối diện mình như một quả bom hẹn giờ đang đếm ngược, tâm trạng vốn tồi tệ do Khang Dao gây ra càng trở nên khó chịu, anh nhíu mày nhìn chằm chằm Lộ Sơ Dương một lát, cho đến khi làm một người đang hung hăng kiêu ngạo như Lộ Sơ Dương luống cuống tay chân, anh mới quay lưng rời đi.

“Ôi ôi ôi ôi ôi em sai rồi.” Lộ Sơ Dương vội vàng đuổi theo Bạch Thiều, liên tục xuống nước xin lỗi, “Bác sĩ Tiểu Bạch, anh đừng giận, cái não em thường bị úng nước, anh không phải không biết, anh so đo với em có nghĩa lý gì đâu.”    

“Hu hu hu hu hu hu.” Lộ Sơ Dương giả bộ khóc lên, “Bác sĩ Tiểu Bạch hu hu hu hu.”

Thật sự phiền muốn chết, Bạch Thiều dừng bước chân, xoay người lại nhìn Lộ Sơ Dương: “Nín.”

Lộ Sơ Dương lập tức ngậm miệng, khóe mắt còn mang theo hai giọt nước mà hắn ráng rặn ra, trông vừa đáng thương vừa buồn cười.

“Tôi đi kiểm tra phòng, cậu đi quay phim, đợi đến giờ cơm tối thì chúng ta lại nói chuyện.” Bạch Thiều nói, anh cúi đầu nhìn đồng hồ, “Hai tiếng tới, đừng làm phiền tôi.”

“Được được.” Lộ Sơ Dương nhanh nhẩu gật đầu, hắn quan sát cẩn thận nét mặt của Bạch Thiều, nắm lấy góc áo blouse trắng của anh như một cô dâu nhỏ, “Đừng giận nữa nha.”

“Mau lăn.” Bạch Thiều không chịu nổi dáng vẻ lấy lòng quá lố của Lộ Sơ Dương, anh vỗ ngón tay của đối phương, ra dấu đuổi khách.

Lộ Sơ Dương trề môi, mếu máo rời khỏi một cách lưu luyến.

Bạch Thiều rốt cuộc đạt được hai tiếng yên tĩnh, anh dẫn theo hai bác sĩ tập sự đi kiểm tra tỉ mỉ tình trạng của từng bệnh nhân, cũng cố gắng giảng giải rõ ràng các triệu chứng, tiện thể thực hiện quyền lợi của một giáo viên hướng dẫn, ngẫu nhiên đặt câu hỏi, xem dáng vẻ vò đầu bứt tai của hai người, Bạch Thiều tựa như thấy lại mình thời còn đi học.

“Không sao, về ôn tập lại một chút.” Bạch Thiều nói, “Bệnh tật ở người cao tuổi không phải chương trình học chủ yếu của các em, tôi có thể hiểu, chung quy các em cũng sẽ không ở lại phòng chăm sóc cuối đời công tác.”

“Tại sao vậy thầy?” Thái Giai Kha hỏi, “Phòng chăm sóc cuối đời nhàn hạ hơn phòng cấp cứu rất nhiều.”

“Lương cũng ít hơn rất nhiều.” Bạch Thiều nói, “Sao, các em cũng muốn làm việc tại phòng chăm sóc cuối đời?”

“Phải đó.” Tiểu Thái là một cô gái trẻ, nói một cách đương nhiên, “Em cảm thấy bầu không khí ở đây rất thích hợp với em.”

“Không cần xử lý quan hệ giữa bác sĩ và bệnh nhân quá nhiều.” Vạn Trì nói, “Không có phẫu thuật cũng không cần cấp cứu, thiên đường dưỡng lão.”

“Mấy em.” Bạch Thiều nói, “Suy nghĩ vẫn còn trẻ con lắm.”

“Thầy ơi thầy cũng còn trẻ như vậy, sao lại ở phòng chăm sóc cuối đời?” Vạn Trì hỏi.

Thái Giai Kha vội vàng nói thêm để anh đừng cảm thấy khó xử: “Thầy không muốn nói cũng được thầy ơi.”

“Bởi vì tôi không còn cách nào khác.” Bạch Thiều rút tay trái từ trong túi ra, đặt trên mặt bàn.

Vạn Trì và Thái Giai Kha liếc mắt nhìn nhau, vừa lúng túng vừa tràn ngập áy náy, cả hai im lặng một lát, vụng về an ủi anh: “Phòng chăm sóc cuối đời thật sự tốt cực kỳ đó thầy.”

“Tôi cũng chưa nói nơi này không tốt.” Bạch Thiều nói, “Ý tôi muốn nói là khi các em vẫn còn cơ hội, hãy đi làm những chuyện có thể giúp đỡ được nhiều người hơn.”