Thêm nửa khắc, hỏa vân kia sau khi hấp thu linh khí của trăm dặm xung quanh lại bắt đầu mở rộng diện tích, bao phủ cả khắp cả ngọn Chủ phong cao nhất của Linh Dược Sơn. Không những thế sắc trời bỗng nhiên tối sầm, bây giờ đang là giữa trưa nhưng tựa như vầng thái dương đã xuống núi. Đến nỗi đưa tay lên cũng không thể thấy rõ được năm ngón, thật là quỷ dị vô cùng. Mà không khí như đang đông đặc lại, hiển nhiênsắc mặt của các tu sĩ ở đây cực kỳ khó coi. " Đoành", đám hỏa vân khổng lồ kia dường như bị nén lại rồi đột nhiên bạo liệt ra. Từ bên trong xuất ra một tầng hỏa vân liên tục xoay tròn rồi hóa thành hơn trăm khỏa hỏa cầu đường kính hơn một trượng. Mỗi hỏa cầu tựa như là vẩn thạch từ trên trời rơi xuống mặt đất, theo sau nó là một dải lửa dài như một cái đuôi lớn, "ầm ầm" điên cuồng rơi xuống. " Không ổn!" Thần thức của Từ Cẩm Thanh phóng ra, sau khi quét qua trên hỏa cầu thì sắc mặt đại biến thất kinh kêu to một tiếng. Đường đường là Nguyên Anh Kỳ tu sĩ mà lại thất thố như thế khiến cho quần tu bên dưới trong lòng rét run. Thời khắc này không ai dám ẩn dấu thực lực, chỉ thấy linh quang nhanh chóng lóe lên, tất cả đều đem pháp bảo tế ra. Chân mày của Lâm Hiên chau lại nhẹ phất tay trái, từ trong cổ tay áo Phiêu Vân Lạc Tuyết Kiếm tựa như một con tiểu ngư uốn lượn mà ra, lúc này hơn một nửa thần thức của hắn tập trung lên những quả hỏa cầu kia, một nửa thần thức thì quan sát bốn phía xung quanh. Sáu vị chấp pháp trưởng lão quả nhiên không tầm thường, tu vị và pháp bảo vượt trội hơn một bậc so với những đồng môn khác. Nhất là Trầm Ngạo Thiên, từ trong miệng hắn phún ra một thanh kim sắc tiểu kiếm linh quang rực rỡ mang theo một cỗ khí thế kinh người. Không hiểu sao Lâm Hiên thấy vậy lại nhớ đến Thái Bạch Kiếm Tiên, không kể dung mạo thì khi hai người này xuất thủ, thì phong thái của họ thật sự khiến người ta ngỡ như là một. Lâm Hiên khẽ lắc đầu, việc này để sau, cấp bách trước mắt chính là đối phó nguy cơ đang tới gần. Vừa nghĩ đến đó ánh mắt Lâm Hiên lại tập trung lên bầu trời, sắc mặt hắn trầm hẳn xuống. Ngoại trừ hơn trăm hỏa cầu kia đang rớt xuống thì đám hỏa vân khổng lồ lại tiếp tục chuẩn bị khởi phát uy lực, từ bên trong lại bắn ra hơn mười đạo hỏa trụ đường kính cực kỳ lớn. Tầng bảo hộ màu lam kia lại nhẹ hiện lên trong không gian. Song lần này trên mặt chúng tu sĩ không còn sự an tâm như khi nãy. Hộ phái đại trận có thể ngăn cản được không thì đến ngay cả Từ lão quái cũng không tin tưởng nữa. Va chạm rồi! Oành oành… Liên tiếp âm thanh khiến người ta chấn động phát ra hầu như cùng lúc. Hai luồng linh quang hồng lam liên tục chuyển đổi. Song vừa mới tiếp xúc với hỏa cầu màn bảo hộ đã có dấu hiệu không thể chống đỡ nổi. " Nhanh tăng thêm tinh thạch." Trầm Ngạo Thiên lập tức hét lớn nhưng sự việc xảy ra quá nhanh, mặc dù bên dưới chúng đệ tử tay chân liên tục song cũng đã không kịp, hiện tại chỉ mất công giãy dụa mà thôi. Chưa đầy thời gian để uống một chén trà nhỏ thì hộ sơn đại trận đã có dấu hiệu bị phá hủy. Màn sáng màu lam dần dần bị ép xuống, vô số phù văn bên ngoài màn bảo hộ lập tức tán ra xung quanh một cách nhanh chóng, Từ Cẩm Thanh liền thở dài nói:" Chư vị sư điệt, đừng hy vọng vào vận may nữa, tất cả hãy đồng tâm hiệp lực cùng chống đỡ kiếp nạn này." "Tuân pháp dụ." Các Ngưng Đan Kỳ Cao thủ lập tức cúi mình hành lễ, song có không ít người da mặt giật giật trong lòng ngầm than xui xẻo. Nhưng cũng đúng! Thông Vũ Chân Nhân kết anh lại bắt những người này đi liều mạng hộ pháp, có ai trong lòng lại không có chút oán khí chứ, đây cũng là việc bình thường. " Sư thúc, đệ tử có một đề nghị." Trong lúc mọi người đang rất khẩn trương thì một giọng nói trầm tĩnh cất lên lọt vào tai chúng nhân. " Ừm, hãy nói đi."Từ Cẩm Thanh quay đầu ra sau, thấy đó là Lâm Hiên thì thần thái có chút chậm lại, lộ ra nụ cười ôn hòa. " Ngoại trừ chúng ta, xin hãy để những đệ tử khác trở về động phủ của mình." Đề nghị đó vừa mới nói ra, Trầm Ngạo Thiên lập tức gật đầu đồng ý ôm quyền nói : "Sư thúc, lời này của thiếu môn chủ quả không sai, lát nữa khi ứng kiếp thì đừng nói là đệ tử cấp thấp mà cho dù là những sư chất Trúc Cơ Kỳ ở đây cũng không có tác dụng gì, lại khiến tỷ lệ thương vong tăng lên. " " Được, các ngươi hãy truyền lệnh đi." Được Từ lão cho phép, các trưởng lão ở đây đều phát ra truyền âm phù, ở đây trong bọn họ có không ít tử tôn thân tín, chắc chắc sẽ không mong bọn chúng bị tổn thương. Chỉ trong chốc lát mười dặm bên trong Linh Dược Sơn trở nên cực kỳ trống trải. Ngoài trừ gần một trăm vị Ngưng Đan Kỳ trưởng lão thì các đệ tử cấp thấp khác đều trốn vào sơn động tránh tai họa. Đợt công kích thứ hai uy lực không phải nhỏ, tâmgf bảo hộ chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ được một lúc, một tiếng động lớn vang lên. Màn bảo hộ màu lam kia chợt như bọt nước vô hình tan biến đi. Những hỏa trụ hỏa cầu còn lại do không còn gì ngăn trở, tiếp tục điên cuồng đánh xuống phía dưới. "Động thủ!" Trầm Ngạo Thiên vội hét lớn một tiếng, tiên kiếm trước người hắn không ngừng rung lên rồi lại hóa thành một đạo kim quang chói lòa, nghênh đón một đại hỏa cầu đang đến trước mắt. Thời khắc đại nạn lâm đầu này, tất cả các trưởng lão khác đều gạt bỏ những tính toán nhỏ nhen, lập tức huy động các loại pháp bảo khác nhau đánh lên, vô số luồng ánh sáng rực rỡ liền đánh lên hỏa diễm đang từ trên trời rơi xuống. Trong khoảng khắc vô số luồng sáng rực rỡ bay lượn đầy trời. "ầm ầm" vô số âm thanh va chạm liên tiếp nổ ra. Chúng tu sĩ đều động thủ thì Lâm Hiên đương nhiên không thể đứng nhìn. Lập tức hắn nhẹ phất tay hướng về phía Phiêu Vân Lạc Tuyết Kiếm, bảo kiếm tức thì hóa thành một luồng sáng màu lam tựa như một dải lụa mềm mại, lập tức quấn quanh một khối hỏa cầu tranh chấp không ngừng. Lâm Hiên đã từng đọc qua cổ tịch đề cập đến Linh lực chi kiếp này nhưng tự thân trải nghiệm mới thấy được sự khác biệt của nó. Hỏa cầu do thiên địa linh lực vô cùng tinh thuần tạo nên cho nên uy lực lợi hại hơn hắn tưởng tượng một bậc. Nhưng cũng may thực lực của Linh Dược Sơn ở U Châu cũng được tính vào hàng nhất lưu, gần trăm vị Ngưng Đan Kỳ tu sĩ cùng động thủ thì ngăn cản cũng nhẹ nhàng hơn. Có không ít người thở phào nhẹ nhõm song sự lo lắng trên mặt Lâm Hiên không hề giảm đi chút nào, hắn ngẩng mặt lên quan sát thì thể tích của đám hỏa vân kia không hề giảm đi mà lại có dấu hiệu bành trướng ra, xem ra thật sự không ổn! Chẳng lẽ... Chợt trong đầu Lâm Hiên liên tưởng đến một khả năng, ngay lập tức trên mặt hắn lộ ra vẻ kinh hãi. Nhưng rồi hắn lại lắc đầu, chắc không thể xảy ra việc đáng sợ như thế! Lúc này đám hỏa vân khổng lồ vẫn đang bành trướng, rốt cục là chuyện gì đang xảy ra? Tình thế dị thường đập vào mắt của chúng tu sĩ, ở không hiếm những tu sĩ có kiến thức uyên bác thấy thế sắc mặt trầm xuống. "Sư thúc." Thời khắc này, Nguyên Anh Kỳ thái thượng trưởng lão chính là chỗ dựa cho chúng tu sĩ. Lúc này bộ dáng của lão quái đã sống hơn tám trăm cũng cực kỳ ngưng trọng, im lặng nhìn chằm chằm về phía hỏa vân. Trong đôi mắt thỉnh thoảng lấp lánh tinh quang dị thường. Tự nhiên không một ai dám mở miệng hỏi han. Một lúc trôi qua đám hỏa vân kia vẫn tiếp tục cuồn cuộn chuyển động, nhưng lần này không hề phát ra hỏa cầu hỏa trụ nữa, mà diện tích của nó không ngừng bị súc áp thu nhỏ lại, màu sắc của nó càng lúc càng đỏ thắm. Như cảm nhận được linh lực kinh người ẩn chứa bên trong nó, những tu sĩ ở đây không khỏi ngơ ngác kinh hãi nhìn nhau. Trong chốc lát một tiếng kêu cao vút bỗng ngân vang trong không gian, một con quái điểu khổng lồ thân dài hơn mười trượng cực kỳ đáng sợ từ trong hỏa vân dần dần hiện ra. Toàn thân nó là một màu xanh song mỏ lại là màu trắng, lông vũ trên người nó tựa hồ như là hỏa diễm. Tất Phương! Là linh điểu chưởng quản hỏa diễm trong truyền thuyết. Tuy biết nó không phải là chân thân linh cầm đó, nhưng chính là do hỏa linh lực tinh thuần biến thành nên cực kỳ lợi hại không thể xem thường. Quái điểu sau khi hiện hình lập tức vỗ cánh liên hồi tạo ra những làn sóng khí nóng bỏng quạt ra khắp mọi nơi như muốn thiêu đốt sinh linh. Trên trời xuất hiện hàng ngàn hàng vạn điểm hỏa tinh quang, xem ra sắp xuất hiện thêm một trận hỏa vũ nữa. Sắc mặt của chúng tu sĩ đại biến. Từ Cẩm Thanh liền hừ lạnh một tiếng. Bờ vai nhẹ chùn xuống rồi bỗng hóa thành một đạo sáng màu tím rực rỡ. Phóng ra như một tia chớp lập tức va vào con hỏa điểu kia. Thân hình hai bên có thể nói là chênh lệch một trời một vực. Song thần thông của tu sĩ Nguyên Anh Trung kỳ đâu phải nhỏ. Yêu cầm kia do không đề phòng đã ăn phải một đòn liền điên cuồng nổi giận. Phát ra một tiếng rít chói tai sau đó hung hăng đánh về phía Từ lão. Song Từ Cẩm Thanh không hề có ý nghênh chiến, lập tức thay đổi phương hướng bay xa về phía chân trời. Tất Phương thấy thế càng thêm nổi giận, hỏa diễm trên thân thể lập tức bùng lên. Vỗ mạnh đôi cánh lớn bám theo sau. Những tu sĩ còn lại liền thở phào nhẹ nhõm. Tuy không biết vì sao thiên kiếp lại hóa thành yêu cầm. Nhưng có một điều chắc chắn là bọn họ qua cơn nguy hiểm. Còn về sự an nguy của sư thúc thì không cần phải lo lắng nhiều. Thân là Nguyên Anh Kỳ tu sĩ đã là tồn tại đỉnh cao tại Nhân giới. Yêu cầm kia tuy do thiên linh lực sinh ra nhưng sư thúcdù không địch lại mà muốn tự bảo vệ thì không thành vấn đề. Sau khi chúng tu sĩ bình tĩnh trở lại, ánh mắt lập tức hướng về phía hạp cốc. Lúc này Thông Vũ Chân Nhân vẫn ngồi khoanh chân nhưng khí sắc hoàn toàn khác. Nguyên Anh bên trong quang cầu trước ngực cũng đã được củng cố. Lần này kết anh tuy gặp nhiều kiếp nạn song cuối cùng cũng công đức viên mãn. Hai mắt lão chầm chậm mở ra, ánh mắt lóe tinh quang bắn ra bốn phía. Song càng tà dị hơn toàn thân lão hiện tại như bị một đám sương đỏ rất thần bí bao phủ. " Nguyên Anh đại đạo, gầm bốn trăm năm khổ tu cuối cùng cũng đã thành chính quả rồi." Thông Vũ Chân Nhân nhẹ thả lỏng. Dù là lão hồ ly nhưng thời khắc này cũng lộ ra vẻ vui mừng trên khuôn mặt. Tu tiên chính là nếm qua vô số cảm giác, từng việc từng việc khắc sâu trong tâm. Những gian khổ đó người ngoài khó có thể cảm nhận được. Cánh tay lão vươn ra vẫn không ngừng biến hóa. Quang cầu kia dần tan biến đi nhưng Nguyên Anh vẫn bảo trì tư thế như cũ, chầm chậm lơ lửng trong không gian. Sau đó ánh hồng chợt lóe lên liền nhập vào thiên linh cái của lão. Thông Vũ chân nhân liền đứng lên. Phóng thần thức đảo qua xung quanh. Trên mặt lại lộ vẻ nửa mừng nửa lo rất cổ quái. "Thật không nghĩ đến lần này kết anh lại dụ đến hỏa hệ yêu cầm, may là nó đã bị sư huynh dẫn đi. Bản môn đã không còn bị đe dọa nữa rồi" Độc thoại một lúc thân hình Thông Vũ khẽ động lập tức biến mất vô tung vô ảnh. Cùng lúc đó các vị Ngưng Đan Kỳ trưởng lão đang phiêu phù giữa không trung. Thời gian dần trôi đi có không ít người bắt đầu tỏ ra lo lắng bất an. Thời gian chưởng môn nhân kết anh kéo dài hơn so với dự tính. Tuy dẫn động thiên kiếp nhưng cuối cùng yêu cầm kia đã bị sư thúc dẫn dụ đi. Song những tiếng nổ lớn từ phía xa xa vẫn không ngừng truyền lại khiến người chấn động tâm can. Xem ra mọi người đang lo lắng giống như nhau. Thần thức của Lâm Hiên âm thầm xuất ra quan sát các vị đồng đạo. Biểu hiện trầm tĩnh nhất là sáu đại trưởng lão. Dù không thể nói là khí định thần nhàn song không hề có chút kích động. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://thegioitruyen.com Đó chính là phong thái của cao thủ. Ngoại trừ tu vị cao thâm thì tâm cơ của sáu vị này cũng thuộc hàng nhất đẳng. Lâm Hiên đương nhiên không lo lắng. Với thực lực đứng đầu U Châu của Linh Dược Sơn mà lại không thể chống lại được tiểu thiên kiếp thì đạo trời bỏ đi đâu. Trong lúc hắn âm thầm quan sát mọi người. Lại thấy bộ dáng Trầm Ngạo Thiên cũng không hề có chút lo âu gì. Chắc chắn người này trong lòng cũng đang suy nghĩ giống như hắn. Lâm Hiên vừa nghĩ đến đó, không muốn để đối phương nhìn ra thực hư của mình nên vờ lộ ra đôi chút lo âu sợ hãi. Thỉnh thoảng lại quay đầu ngó nghiêng lung tung bộ dáng đứng ngồi không yên. Điều đó lập tức lọt vào mắt Trầm Ngạo Thiên. Khóe miệng y liền lộ ra một nụ cười nhạt. Vị thiếu môn chủ này rốt cục cũng chỉ là non người trẻ dạ không đủ kiên nhẫn, về sau không đáng lo lắng. Không khí lúc này rất căng thẳng thì từ phía hạp cốc kia chợt phát sinh biến hóa. Thoạt đầu phát ra âm thanh trong ngần ngân vang trong không gian tựa như tiếng hống của viễn cổ thần thú. Tiếp đó nơi đó liền phát ra hào quang vạn trượng. Mà từ trong lại phát ra một mùi hương lạ thường lan tỏa khắp nơi. Đây chính là dấu hiệu Nguyên Anh đại thành. Chúng tu sĩ ngơ ngẩn nhìn nhau, biểu lộ cảm xúc vô cùng đa dạng. Có hưng phấn có hâm mộ song cũng không cam lòng nhưng nhiều nhất lại chính là sự ghen tị. Là Nguyên Anh! Phóng tầm mắt hết các môn phái lớn nhỏ ở U Châu thậm chí cả tán tu, có mấy người có thể có được cơ duyên này chứ. Sau khi ngưng tụ thành Nguyên Anh, không chỉ thần thông đại tiến mà thọ nguyên cũng kéo dài gần ngàn năm. Chúng nhân cực khổ vất vả tu tiên không phải cũng chỉ cầu trường sinh hay sao. Tuy Nguyên Anh không có nghĩa là trường sinh mãi mãi song đó cũng là tồn tại cao nhất ở Nhân giới rồi. Lâm Hiên lúc này cũngthu hồi ánh mắt. Từ phía sơn cốc xa xa dường như có cái gì đó đang tiến đến. Bình tĩnh mà xem xét, trong lòng Lâm Hiên tuy cũng có chút đố kỵ nhưng hắn tin tưởng rằng sớm muộn gì mình sẽ có ngày này. Hắn liền hít một hơi thật sâu bình ổn tâm tình đang kích động lại. Chỉ thấy quang hoa chợt lóe lên rồi một lão giả tiên phong đạo cốt xuất giữa tầng không. Lần này gặp lại dung mạo của sư tôn không hề còn vẻ già cả, sắc diện hồng hào vô cùng, tay áo phần phật phất phơ theo gió. Cả người đồng nhan hạc cốt cùng với cây phất trần như là thần tiên hạ phàm. "Tham kiến sư tôn." "Tham kiến chưởng môn." Đứng hàng đầu là Lâm Hiên cùng lục đại chấp pháp. Phía sau hắn các Ngưng Đan Kỳ tu sĩ sắp thành mấy hàng. Cúi mình hành lễ trên mặt tràn đầy vẻ thành kính. Trước kia Thông Vũ Chân Nhân đã rất có uy danh rồi. Mà lúc này ngưng tụ Nguyên Anh thành công thì mọi người lại càng không dám có chút khinh mạn. "Chư vị sư điệt xin đứng lên." Trên mặt Thông Vũ Chân Nhân lộ ra một nụ cười. Mấy tháng trước lão hãy còn đứng ngang hàng với những người này. Nhưng bây giờ theo quy củ, thân phận của lão đã ngang hàng với Từ Cẩm Thanh. "Hiên nhi. Ngươi cũng tới sao?" "Chúc mừng sư tôn đại thành Nguyên Anh." Khóe miệng Thông Vũ chân nhân lộ ra một nụ cười, đang định mở miệng nói gì đó thì đột nhiên nhướng mày: " Lần này lão phu Kết Anh thành công thật sự tạ ơn chư vị sư điệt xuất lực bảo vệ. Ngoại trừ Trầm sư đệ cùng Hiên nhi thì những người khác có thể đi được rồi." "Tuân pháp dụ." Mọi người tuy cảm thấy trong lời nói của Thông Vũ Chân Nhân có chút kỳ quái nhưng không có ai ngu ngốc mở miệng thắc mắc. tất cả đều thi lễ rồi rời khỏi đó. Trong lục đại trưởng lão chỉ có lão giả họ Hồ tỏ ra bất mãn song cũng không dám nói năng gì. Lúc này Lâm Hiên quay qua Thông Vũ thể hiện sắc mặt cung kính. Mà Thông Vũ Chân Nhân cũng mỉm cười hiền từ, quả thật là sư từ đồ hiếu. Bỗng từ xa truyền đến những tiếng nổ đinh tai. Không rõ tình hình chiến đấu ra sao song chắc chắn yêu cầm kia rất khó đối phó. Đến ngay cả Nguyên Anh trung Kỳ tu sĩ cũng không thể làm được gì nó. "Hiên nhi, Trầm sư điệt. Chúng ta nhanh đi trợ giúp sư huynh một tay." Thông Vũ chân nhân vừa nói xong, thân hình vừa động đã hóa thành một đạo sáng màu hồng bay về phía xa. Lâm Hiên cùng Trầm Ngạo Thiên liếc nhau, tự nhiên không dám chậm trễ lập tức thi triển thần thông đuổi theo phía sau. Với thần thông của ba người thì khoảng cách mười dặm chỉ chớp mắt là tới. Vừa đến nơi Lâm Hiên đã cảm nhận được một cỗ uy áp đáng sợ từ trên trời giáng xuống. Là áp khí? Lâm Hiên không khỏi lộ chút cảm khái. Đây chính là uy áp đặc thù sinh ra khi Nguyên Anh Kỳ cao thủ đấu pháp. Trong một khoảng không gian nhất định mọi sinh linh đều chịu ảnh hưởng của nó. Nhất thời trong lòng hắn không khỏi dâng lên cảm giác sợ hãi hoảng hốt trộn lẫn hồi hộp. Khuôn mặt Lâm Hiên trắng nhợt song hắn đã từng nhiều lần gặp qua Nguyên Anh kỳ lão quái, nên chỉ có một thoáng chấn động liền hít vào một hơi, pháp lực lưu chuyển trong cơ thể bảo vệ toàn bộ kinh mạch, cảm giác mệt mỏi kia lập tức tiêu biến đi. Rồi hắn ngẩng đầu lên. Giữa tầng không cách đó không xa, hai luồng ánh sáng màu đỏ và tím cứ quấn quýt lấy nhau tựa như thần long tinh xà tranh đấu không ngừng. Không chỉ thế, ngoài những tiếng nổ đinh tai là kèm theo linh khí không ngừng bắn tứ tán ra xung quanh. Hiện tại độ nhiệt tăng lên cực kỳ ghê gớm, nửa bầu trời tựa như bị nung đến đỏ hồng, song bên trong thiên hỏa đáng sợ kia lại nổi lên một mảng huyền quang tử sắc. Lúc này một nhân một điểu cận chiến với nhau thanh thế rất cương đại. Với nhãn lực của Lâm Hiên mà cũng không thể nhìn rõ tình huống chiến đấu ra sao, đã nửa canh giờ trôi qua trong lòng không khỏi cảm thấy sợ hãi. Xem ra thực lực lão quái Nguyên anh kỳ còn vượt xa sự tưởng tượng của hắn. Mà bộ dáng của Trầm Ngạo Thiên cũng không khác cho mấy. Dù hắn là Ngưng Đan Kỳ đỉnh phong tu sĩ nhưng còn kém rất xa lão quái Nguyên Anh Kỳ. Không giống như hai người bọn họ. Thông Vũ Chân Nhân dù mới kết anh thành công nhưng không hề bị ảnh hưởng. Áp khí kia đối với lão hoàn toàn vô dụng. Thoáng nhìn về phía dải huyền quang và đám hỏa vân trên đầu. Thân hình lão khẽ động một cái liền hóa thành một đạo lưu tinh gia nhập vào cuộc chiến. Đối với đấu pháp cấp bậc này, Lâm Hiên tự nhiên sẽ không dám xen vào. Hắn liền phát ra Cửu Thiên Linh Thuẫn, cả người lơ lửng giữa không trung. Chỉ một lát sau bên tai liền truyền đến một chùm âm thanh nổ lách tách liên hồi. Tiếp đó đám hỏa vân trên bầu trời tựa như thủy triều rút xuống, bắt đầu co rút thu nhỏ lại rất nhanh. Ban đầu diện tích nó hơn mười mẫu nhưng sau khoảng thời gian một nén nhang thì chỉ còn chưa đầy ba phần. Bên trong đám hỏa vân không ngừng phát ra tiếng kêu đinh tai nhức óc của Tất Phương. Xem ra nó đang cực kỳ phẫn nộ. Tuy là thiên địa hỏa linh biến thành song cũng không thể địch lại hai vị Nguyên Anh kỳ giáp công. Một trận hỏa diễm tiếp tục cháy bùng lên lại huyễn hóa ra hình dạng linh điểu. Nhưng lúc này thân hình nó trở nên nhỏ đi không ít, bộ dáng cũng khá ủ rũ. Quang hoa chợt tắt, Từ Cẩm Thanh cùng Thông Vũ Chân Nhân từ trong hộ thể linh quang lộ ra bên ngoài. Tất Phương hung dữ trừng mắt nhìn về phía hai lão quái, đôi cánh liền vỗ mạnh. Hơn trăm quả hỏa cầu tựa như mưa rơi xuống phía bên dưới. Mà bản thể nó lại hóa thành một đạo hồng quang bay về phía xa. "Muốn chạy sao?" Khóe miệng Từ Cẩm Thanh lộ một nụ cười nhạt, mắt thấy hỏa cầu bay đầy trời nhưng lão vẫn không hề tránh né mà há miệng phun ra một thanh loan đao tử sắc. Lâm Hiên khẽ chau mày ngạc nhiên, bảo vật hình dạng như vậy rất hiếm gặp. Nhìn kỹ thì thanh loan đao kia cực kỳ tinh xảo, chỉ dài hơn một thước song lại tỏa ra ra linh khí kinh người. Mà thân đao lại khắc vô số hoa văn rất nhỏ tựa như là một loại trận pháp phức tạp nào đó. "Đi!" Từ Cẩm Thanh liền chỉ một cái về phía bảo vật. Bảo đao lập tức phát âm thanh tựa như tiếng gầm của giao long. Linh quang phát ra rực rỡ hóa thành một dải lụa màu tím mềm mại dài hơn bảy tám trượng. Như ánh sao băng hướng về Tất Phương đang chạy trốn mà đuổi theo. Thông Vũ chân nhân cũng không hề nhàn rỗi vỗ mạnh bên hông, lập tức tế ra một cái chỉ hoàn lam sắc. Chiếc nhẫn màu lam này cực kỳ linh động lập tức đuổi theo Tất Phương. Hai người vừa mới tế ra bảo vật thì hàng trăm quả hỏa cầu kia lập tức ập tới. Ầm ầm! Từ hư không bỗng xuất hiện một màn sáng chắn trước hai người chỉ hai ba thước, hỏa cầu như những đợt sóng ngút trời vỗ mạnh tới song lại dễ dàng bị màn sáng cản lại. Thấy thế Lâm Hiên liền thở phào nhẹ nhõm, lúc này bỗng truyền đến tiếng kêu chói tai của Tất Phương. Tâm tư của hắn chợt động liền đem thần thức phóng ra. Yêu cầm đang bị vây khốn cách đó bảy tám dặm. Chỉ Hoàn mà Thông Vũ Chân Nhân vừa tế ra lúc này đã hóa thành một sợi xích sắt kì dị đem Tất Phương trói lại. Lúc này quái điểu này không ngừng biến hóa giãy dụa, song đây lại là một kiện đỉnh bậc cổ bảo, dù là pháp lực thông huyền cũng đừng mong thoát ra được. Mà dải lụa màu tím kia càng khiến cho quái điểu rét run, nó đang nhắm thẳng về phía trước người quái điểu nhẹ nhàng quất xuống. Tất Phương lộ ra vẻ hung tợn, lập tức há mỏ phun ra một viên cầu hỏa hồng. Là yêu đan? Lâm Hiên cực kỳ sửng sốt nhưng lập tức lắc đầu phủ nhận. Tuy thần thông quái điểu có thể sánh với Hóa Hình Kỳ yêu thú nhưnglà do thiên địa linh khí biến thành thì sao có thể lại có yêu đan được. Bất quá lúc này trong mắt hai vị Nguyên Anh kỳ đồng thời lộ vẻ thèm khát. Đó là tinh hoa của thiên địa hỏa linh, so với Hóa Hình Kỳ Yêu Đan thì còn quý giá hơn nhiều. Từ Cẩm Thanh không nói một lời lập tức vung hai tay, từ trong dải lụa màu tím liền phân ra hơn mười sợi tơ sáng nhỏ li ti mỏng manh. "Đi!" Từ Cẩm Thanh liền cách không chỉ một cái, những sợi quang tơ kia lập tức quấn lấy tiểu cầu kia. Mà dải lụa tím kia cũng khẽ lay động rồi lập tức hung mãnh quất xuống thân thể yêu cầm. Lông vũ trên thân thể Tất Phương không khỏi dựng đứng lên. Nó rít lên âm thanh tuyệt vọng vô cùng. Toàn thân đang bị xiềng xích mà mười thành pháp lực cũng bị phong tỏa. Vừa rồi là chiêu số phòng ngự cuối cùng của nó. Một tiếng kêu dường như không cam lòng vang trong không gian. Cả thân thể nó bị dải lụa màu tím quất vào giống như một thạch tảng bị phong hóa lâu năm. Lập tức tan thành hàng trăm hàng ngàn điểm tinh quang, lại trở về là hỏa linh lực như ban đầu rồi lại theo gió phiêu tán đi khắp nơi. Ánh mắt Thông Vũ chân nhân toát ra sự hài lòng, cánh tay liền duỗi ra. Một dải quang hà từ trong ống tay áo bay ra cuốn lấy viên cầu hỏa hồng kia rồi lập tức bay trở về lại. Vật ấy tuy chỉ lớn hơn nắm tay một chút song lại ẩn chứa bên trong tinh hoa hỏa linh khiến người phải kinh ngạc. "Lần này lão phu may mắn Kết Anh thành công, ít nhiều cũng nhờ sư huynh thủ hộ. Hỏa Linh Châu này tiểu đệ xin mượn hoa hiến phật, mong sư huynh đừng từ chối.". "Sư đệ thật là khách sáo, ta và ngươi chính là đồng môn cốt nhục, điều này đương nhiên là trách nhiệm của vi huynh. Hỏa Linh Châu này không cần phải tặng cho ta, vật này tuy rằng quý hiếm song vi huynh tu tập là công pháp kim thuộc tính. Ngươi cứ giữ lấy mà dùng đi!" Từ Cẩm Thanh nhẹ vuốt chòm râu khẽ cười nói. " Chuyện này.." "Sư đệ không cần phải nói nữa. Hỏa Linh Châu là thiên địa chí bảo, đối với tu sĩ tu luyện công pháp hỏa thuộc tính. Bất kể là dùng chế khí hay luyện công đều thu được hiệu quả rất lớn. Sư đệ hãy sử dụng để đề cao tu vị thêm một tầng nữa, đó là việc rất có lợi cho bản môn." Đến lúc này Thông Vũ Chân Nhân cũng không từ chối thêm, liền bái tạ rồi lấy ra một cái hộp gấm cẩn thận cất linh châu vào trong. Hai vị Nguyên Anh Kỳ liền nhìn nhau mà cười rồi cùng bay trở về. Lâm Hiên đang khoanh tay đứng đó, trong đầu thì đang miên man suy nghĩ. Vốn không cần trợ giúp thì sư tôn gọi hắn và Trầm Ngạo Thiên đến đây đứng một bên quan sát là có ý gì? Đang còn nghĩ ngợi thì Lâm Hiên chợt cảm nhận được một cỗ tức khí cường đại đang nhanh chóng tiếp cận nơi này. Trầm Ngạo Thiên hình như cũng nhận ra điều gì, lập tức quay sang, trên mặt lộ ra vẻ ngạc nhiên.