Bách Luyện Thành Tiên

Chương 377: Tiến giai hậu kỳ



Đoạn Cấm đại trận là cách gọi chung của một số trận pháp lợi hại nhất mà cổ tu sĩ lưu lại.
Tu tiên giả hiện nay đã không thể bố trí được nhưng tổng đàn Linh Dược Sơn U châu năm đó, cổ tu sĩ có bố trí một Đoạn Cấm đại trận dùng để tụ tập địa hỏa, uy lực khiến người trố mắt, đủ để nổ tan xác tu sĩ Ly Hợp kỳ.
Trận pháp như vậy vô cùng phức tạp, tại thời thương cổ cũng chỉ có một số tu sĩ đứng đầu, hơn nữa hợp lực của cả môn phái tiêu hao rất nhiều thiên tài địa bảo, hao mấy năm công phu mới có thể bố trí được một cái.
Không ngờ tới Tu La Vương chỉ lấy tiên lực biến ảo là có thể bố trí được Đoạn cấm đại trận.
Càng khiến người ghen ghét hộc máu chính là, đối với nàng chỉ tương đương với hỏa cầu cỡ nhỏ, mà Hỏa đạn thuật là pháp thuật của tu sĩ Linh Động sơ kỳ.
Nghe thì như thiên phương dạ đàm nhưng đây là sự thật, Tu La Vương năm đó có thực lực ngang với cả Chân tiên.
"Tiểu Đào, vậy rốt cuộc ngươi là ai, quỷ tộc Âm Ti giới hay là tỳ nữ của Tu La Vương".
"Ha ha, tiểu nữ dĩ nhiên là tỳ nữ của người, nhưng ta không phải là quỷ tộc" nữ tử trả lời.
"Không phải quỷ tộc, vậy là cái gì?" Nguyệt nhi có chút kỳ quái hỏi.
"Quả nhiên tiểu thư không nhớ chút nào." Tiểu Đào có chút thương cảm nói.
"Xin lỗi…"
"Tiểu thư đừng nói vậy, tất cả đều là do các Chân tiên vô sỉ làm hại, sẽ có một ngày chúng ta sẽ bắt bọn chúng nợ máu trả bằng máu. Nỗi khổ tiểu thư phải chịu nhất định sẽ thu lại ngàn vạn lần từ bọn chúng".
"Khụ, khụ…" Nhìn tiểu cô nương lòng đầy căm phẫn vì mình, gương mặt xinh đẹp của Nguyệt nhi không khỏi lộ vẻ chột dạ. Hiện tại nàng không có nghĩ nhiều như vậy, Tiểu Đào có nói nhưng Nguyệt nhi lại không có một điểm ấn tượng về Tu La Vương. Với nàng thì chỉ cần bình an cùng thiếu gia, vĩnh viễn gắn bó là đủ, cần gì phải tìm Chân tiên báo thù?
Ngẫm lại Nguyệt nhi cũng hơi sợ. Nàng thật sự là Tu La Vương sao, có lẽ Tiểu Đào đã nhận lầm người.
Tu La Vương đứng đầu một giới, thống lĩnh thủ hạ đánh giết Linh giớimáu chảy thành sông, thậm chí ngay cả Chân tiên cũng dám đối nghịch, nàng sao có thể mạnh mẽ như vậy?
Nguyệt nhi đáng thương vẫn trốn trong lòng Lâm Hiên, việc này đừng nói là làm, chỉ nghĩ đã cảm thấy đáng sợ.
"Tiểu thư, người đang suy nghĩ gì đó?"
"Không có, Tiểu Đào, còn chưa nói cho ta biết, rốt cuộc ngươi từ đâu tới?"
"Ta?" Tiểu Đào cười rộ lên: "Không phải quỷ tộc mà là bảo vật tiểu thư thích nhất".
"Cái gì, là khí linh?" Đáp án này khiến Nguyệt nhi ngẩn ngơ, không khỏi ngoài ý muốn.
"Không phải là khí linh, ta chính là Huyền Âm bảo hạp…" Tiểu Đào có chút buồn bực nói, khí linh thì tính là gì, nàng sao có thể là loại cấp thấp đó.
"Huyền Âm Bảo Hạp, là nói bảo vật của ta thông linh?"
"Không sai, với thần thông của tiểu thư, bảo vật sử dụng đương nhiên là tiên phủ kỳ trân. So ra, mấy thứ thứ như Thông Thiên Linh, Huyền Thiên Minh trong bảo khố cũng không đáng nhắc, bản thể của ta là một trong kỳ trân đặc biệt trong tiên phủ, có được thân thể như nhân loại, hoàn toàn mở ra linh trí"..
Nguyệt nhi kinh ngạc không thôi. Chân tiên có thể thay đổi thiên địa pháp tắc, đương nhiên có rất nhiều chuyện mà nàng không thể hiểu nổi.
"Ngươi nói ta là Tu La Vương, ta..." Nguyệt nhi nói tới đây thì chột dạ nhìn thoáng qua nữ tử trước người: "Ta ở kiếp trước vì sao phải xâm lấn Linh giới, rồi lại cùng các Chân tiên động thủ?"
"Cái này… tiểu tỳ cũng không rõ ràng" Tiểu Đào có chút bất đắc dĩ nói.
"Cái gì, không phải là thị nữ của ta cũng mất đi ký ức?" Nguyệt nhi lo lắng hỏi
"Tình huống của tiểu tỳ không thể nói là mất ký ức, mà là một bộ phận ký ức đã bị phong ấn".
"Phong ấn, Là chân Tiên làm điều này sao?"
"Là tiểu thư làm"
"Ta?" Nguyệt nhi trợn mắt há mồm: "Ta, sao lại như vậy, ta tại sao làm như vậy?"
"Nguyên nhân cụ thể thì tiểu tỳ không rõ, ta đoán người đi Bắc Cực Linh Quang Điện gặp ba gã Chân tiên kia, có lẽ đã đoán được kết quả, cho nên trước đó đã chuẩn bị một chút, tiểu tỳ là bổn mạng pháp bảo của người, nhưng trận chiến ấy người không đem ta trên người, lại phong ấn một bộ phận ký ức của tiểu tỳ, sau đó đem ta giấu ở địa điểm ổn thỏa, có lẽ là để vì kiếp này" Tiểu Đào chậm rãi nói.
"Vậy ký ức không thể khôi phục lại sao?" Nguyệt nhi có chút xin lỗi nói.
"Cái này cũng không phải, tiểu thư sao lại thật sự thương tổn tới ta, người phong ấn rất xảo diệu, bởi vì ta là bổn mạng pháp bảo nên khí tức liên thông, bản thân người đối với ta có sức ảnh hưởng rất lớn. Với thực lực của người kiếp trước, ký ức bị phong ấn của tiểu tỳ một điểm cũng không thể giải trừ. Ta nghĩ ân oán cùng Chân tiên hiện tại nếu người biết thì sợ rằng không tốt gì" Tiểu Đào chậm rãi nói.
"Tiểu thư, xong rồi"
Hai chủ tớ miệng thì tán chuyện nhưng Tiểu Đào không nhàn rỗi, không chỉ bố trí trận pháp mà đã hoàn thành chuẩn bị.
"Ta thật sự có được thân thể?"
Lúc này trên mặt Nguyệt nhi lộ vẻ thấp thỏm.
"Yên tâm tiểu tỳ tu vị tổn hao nhiều nhưng chuyện này vẫn có thể làm tốt, bất quá tiểu thư đang là Ngưng Đan kỳ. Thân thể này là tiểu tỳ dùng bí pháp ngưng tụ, nhiều nhất chỉ duy trì thời gian một tuần trà mà thôi. Tiểu thư phải nhanh lên một ít chút" Tiểu Đào giải thích như vậy.
"Ừm".
Nguyệt nhi gật đầu tỏ vẻ đã rõ ràng, sau đó nàng dựa theo phân phó của Tiểu Đào, bước nhẹ nhàng vào trong trận pháp đã được bố trí.
"Tiểu thư, đem tâm thần buông lỏng, không suy nghĩ cái gì, tất cả hãy giao cho ta".
"Ừm" Nguyệt nhi nghe xong, mặc dù nghi hoặc nhưng cũng không suy nghĩ nữa, nhắm hai mắt đem thần thức nội súc. Tiếng chú ngữ xưa cũ truyền vào tai.
Tiểu Đào vươn hai tay không ngừng huy vũ như hồ điệp xuyên hoa, liên tục xuất ra pháp ấn. Sau đó nàng mở miệng phun ra một đạo thanh quang.
Thanh quang nọ chợt lóe, hóa thành hàng trăm quang điểm.
Không đúng, không phải quang điểm mà là các phù văn màu xanh cỡ hat gạo thâm ảo dị thường, sắp hàng thành những hình dạng rất cổ quái.
Tiểu Đào thở dốc, sắc mặt tái nhợt, nàng là bổn mạng bảo vật của Nguyệt nhi. Tiểu thư năm đó đứng đầu lục vương, thống lĩnh Âm Ti lục giới, thực lực mạnh chỉ có hơn chứ không thua Chân tiên, Tiểu Đào hiển nhiên cũng nước lên thuyền lên.
Nhưng Nguyệt nhi hôm nay chỉ là Ngưng Đan kỳ, Tiểu Đào cũng chịu ảnh hưởng, chỉ có thể phát huy ra một chút thực lực. Thi triển bí thuật này cũng hết sức cố gắng.
Cũng may bản thể của nàng là tiên phủ kỳ trân. Tiểu Đào cắn răng, nàng nhìn ra Nguyệt nhi hết sức coi trọng nam tử trên mặt đất, cho dù hao hết chân nguyên nhất địnhphải giúp tiểu thư có thân thể, cùng lắm thì lại ngủ say một thời gian.
"Hiện!".
Tiểu Đào vươn tay chậm rãi điểm về phía trước, nhất thời kim quang chói mắt, từ trong trận pháp nọ phun ra từng cột sáng bằng cánh tay. Chúng đan vào nhau quấn lại cùng một chỗ hình thành một màn sáng ngọc, thân hình Nguyệt nhi mông lung dần dần bị che khuất.
Thân hình lập lòe Tiểu Đào trôi nổi ở giữa không trung, sắc mặt nhợt đi như trong suốt, nàng nỗ lực giơ tay lên, các phù văn quanh thân xoay tròn, ngay ngắn có trật tự nhập vào trong màn sáng.
Ở bên kia, Nguyệt nhi cảm giác hết sức kỳ quái, ý thức lại dường như rất tỉnh táo nhưng hết sức mơ hồ, ngay cả hai mắt cũng không mở ra được.
Bốn phía tất cả đều là bóng đêm nhưng nàng lại cảm thấy hết sức ấm áp, rất an toàn như thai nhi đang ở trong bụng mẹ vậy.
"Thịch thịch…"
Một âm thanh kỳ quái truyền vào tai, Nguyệt nhi có chút mê hoặc, bất quá rất nhanh đã biết đáp án.
Đó là nhịp tim.
Hơn hai trăm năm chưa bao giờ có, mặc dù nàng biến hóa ra hư ảnh, khi khẩn trương thẹn thùng cũng sẽ đỏ mặt nhưng chưa từng có cảm giác chân thật như vậy.
Đầu tiên là tim đập, sau đó là máu chảy, Tiểu Đào bố trí không biết là trận pháp gì nhưng tác dụng lại giống như cơ thể mẹ vậy, Nguyệt nhi ở bên trong rất nhanh trưởng thành.
Hơn chín tháng hoài thai, nhưng dưới tiên pháp thì quá trình này đã được rút ngắn. Không tới thời gian một tuần trà, Nguyệt nhi đã hoàn thành việc tạo thân thể.
Linh quang trong trận pháp dần dần lờ mờ. Một nữ tử xinh đẹp hiện trước mặt.
Làn da nàng như băng ngọc, chung quanh bao phủ một màn sương mông lung mờ ảo không rõ nhưng vẫn xinh đẹp kinh người, khiến người khác nhìn hô hấp như ngừng lại.
Nguyệt nhi đã là mỹ nữ khuynh quốc khuynh thành, nhưng lúc này nữ tử trước mắt lại càng thêm xinh đẹp đến kinh tâm động phách.
Mắt mày mũi miệng rõ ràng giống Nguyệt nhi trước kia, nhưng tổ hợp lại thì đẹp không chỉ là gấp đôi, ngũ quan trên khuôn mặt tinh xảo tới cực điểm, da thịt lại càng mềm mại nhẵn nhụi đến cùng cực.
Có thể nói trước mặt nàng, mỹ nữ khác đều là phù vân.
Vân Trung tiên tử cũng tốt hay là Mộng Như Yên cũng được. Tại nhân giới có lẽ là tuyệt sắc khuynh quốc khuynh thành.
Có điều La tộc nổi tiếng thừa thải mỹ nữ. Tu La nam tử cực xấu nhưng nữ tử lại xinh đẹp tới cực điểm, huống chi là vương của bộ tộc.
Năm đó Tu La Vương thực lực không thua gì Chân tiên, xinh đẹp lại càng danh chấn tam giới, tuyệt đại song kiều, trừ Cửu Vĩ Thiên Hồ trong tam đại yêu vương Linh giới, hai ngườ xinh đẹp xuân lan thu cúc mỗi người một vẻ. Mỹ nữ còn lại so sánh bất quá chỉ là ánh sao so với với vầng trăng mà thôi.
Càng thêm kẻ khác tăng tốc trống ngực chính là, Nguyệt nhi mới có thân thể nên không vận trang phục.
Tiểu Đào là thị nữ của nàng, hiển nhiên không có gì bất ổn. Chỉ có Lâm Hiên lại đang hôn mê, không có nhãn phúc mà hưởng.
Nguyệt nhi mơ mơ màng màng, đưa tay lên cảm nhận được thân thể chân thật.
"Tiểu thư, cảm giác thế nào?"
Trên mặt Tiểu Đào đầy vẻ uể oải nhưng lại lộ ra nụ cười ngọt ngào, ngọc thủ phất một cái, một đạo linh quang hiện lên, một bảo vật giống như cái gương xuất hiện ở trước mặt Nguyệt nhi.
"Đây, là ta sao…"
Nguyệt nhi nhìn mỹ nữ làm điên đảo chúng sinh, đẹp đến khiến người hít thở không thông, có thể nói là tuyệt đại vưu vật đã không giống nhân loại thì trên mặt tràn đầy kinh ngạc, mà vẻ mặt đáng yêu hiển nhiên đã phản ứng ở trong gương.
"Đương nhiên, đây mới là gương mặt thật của tiểu thư. Mỹ nữ đệ nhất tam giới" Tiểu Đào cố gắng nói.
Mặc dù nếu như chỉ có xinh đẹp tuyệt đại năm đó còn có Cửu Vĩ Thiên Hồ nhưng trong lòng Tiểu Đào, hồ ly nọ sao có thể sánh với tiểu thư.
"Nhưng ta rõ ràng là không phải như thế" Nguyệt nhi lắc đầu, có chút buồn rầu mở miệng.
Động tác này không hẳn là thục nữ, nhưng tiểu nha đầu lúc này thật sự là đẹp tới cực hạn, một cái nhíu mày, nhất cử nhất động đều mị hoặc vô cùng.
"Điều này không có gì kỳ quái, tiểu thư nếu chuyển sinh khẳng định đã đem sự xinh đẹp phong ấn lại quá nửa" Tiểu Đào thản nhiên nói.
"Phong ấn xinh đẹp, chẳng lẽ dung mạo tư sắc cũng có thể phong ấn ?" Nguyệt nhi trợn mắt cứng lưỡi.
"Ừm, thực lực của tiểu thư có thể tu sửa thiên địa pháp tắc, phong ấn một chút xinh đẹp thì tính là gì" Tiểu Đào mỉm cười nói.
Nguyệt nhi lại lắc đầu: "Ta tại sao phải làm như vậy?"
"Cũng không có gì là lạ, hồng nhan họa thủy, tiểu thư nếu như không phong ấn một bộ phận tư sắc sớm đã kinh thế hãi tục, thậm chí bị các Chân tiên tìm được rồi. Cho nên theo ta suy đoán, người chỉ giải trừ phong ấn vẻ đẹp khi khôi phục lại thực lực của Tu La Vương" Tiểu Đào chậm rãi giải thích.
"Không đúng!" Nguyệt nhi lắc đầu: "Theo ngươi nói, ta phong ấn đại bộ phận tư sắc lại, vì sao hiện tại có thể hiện ra?"
"Ha ha, bởi vì thân thể người hiện là do tiểu tỳ dùng bí pháp tạo thành, chỉ có thể tồn tại trong thời gian rất ngắn nên không bị ảnh hưởng" Tiểu Đào nói tới đây le lưỡi: "Thật ra hiện tại bất quá chỉ là chín thành dung mạo của của tiểu thư, tiểu tỳ mô tả lại còn xa mới đạt tới trình độ hoàn mỹ".
"Hiện tại mới chín thành?"
Nguyệt nhi trợn mắt há mồm không nói nên lời, nhìn qua trong gương, giai nhân bên trong không kể ngũ quan hay là vóc người đều vô cùng hoàn mỹ, thật sự tưởng tượng không nổi, sao còn có thể cải biến thêm xinh đẹp.
Nhưng dù sao xinh đẹp cũng không có gì xấu, thiếu gia cũng không bởi nàng quá xinh đẹp mà bị hù dọa chạy trốn. Tiểu nha đầu nghĩ như vậy.
"Tiểu Đào, theo như lời ngươi, ta sau khi ngưng kết Nguyên Anh, thân thể tạo sẽ khác với hiện tại?"
"Đúng vậy" Tiểu Đào gật đầu: "Thân thể hiện tại thật ra là do linh lực tạo thành, mà thời gian cũng ngắn nên không bị phong ấn ảnh hưởng, nhưng khi người tiến giai Nguyên Anh, thân thể chính thức có huyết nhục, hiển nhiên không thể xinh đẹp như hiện tại, hẳn là giống với hư ảnh mà bình thường người biến hóa ra"
"Ồ, vậy cũng tốt".
Nguyệt nhi thở phào nhẹ nhõm, nàng cũng thật sự sợ thoáng cái đã quá mức xinh đẹp khiến thiếu gia bị hù đến chết khiếp.
"Tiểu thư cứ yên tâm, chỉ cần thực lực khôi phục, dung nhan xinh đẹp hiển nhiên sẽ trở lại" Tiểu Đào còn tưởng rằng Nguyệt nhi thân thể không xinh đẹp nên buồn bã, vội vàng an ủi.
"Ha ha…" Nguyệt nhi cười cười, hiển nhiên không giải thích.
Nhưng mà đúng lúc này Tiểu Đào lại ôm đầu thét một tiếng, trên mặt lộ vẻ thống khổ.
"Tiểu Đào, làm sao vậy?"
Mặc dù thị nữ này có chút quỷ dị cùng mới gặp, nhưng do khí tức tương liên khiến Nguyệt nhi có cảm giác thân cận, lúc này thấy bộ dáng của Tiểu Đào thì không khỏi lo lắng.
"Tiểu thư không cần khẩn trương, nô tỳ chỉ là sắp hao hết nguyên khí mà thôi" Tiểu Đào miễn cưỡng gượng cười.
"Hao hết nguyên khí?" Nguyệt nhi ngẩn ngơ, trên mặt lộ vẻ khó hiểu.
"Bí thuật vừa rồi chính là thần thông thượng giới. Tiểu tỳ hiện tại thực lực quá yếu, thi triển một lần nguyên khí sẽ hao hết" Lúc này sắc mặt Tiểu Đào bất định, cả thân thể trở nên bắt đầu trong suốt, khiến người ta có cảm giác như muốn hồn phi phách tán.
"Vậy phải làm sao bây giờ?" Nguyệt nhi không khỏi khẩn trương.
"Tiểu thư không cần lo lắng. Tiểu tỳ có nói qua, ta bản thể chính là Huyền Âm Bảo hHp, chỉ cần bản thể không có việc gì thì tiểu tỳ sẽ vĩnh viễn bất diệt, nguyên khí hao hết thì chỉ tạm thời lâm vào ngủ say mà thôi".
"Thì ra là thế" Nguyệt nhi thở phào nhẹ nhỏm: "Ngươi cứ yên tâm, ta sẽ cẩn thận bảo vệ Huyền Âm Bảo Hạp, không để bị thương tổn"
Lờ này lại khiến Tiểu Đào dở khóc dở cười: "Tiểu thư, người hiểu sai ý của nô tỳ rồi".
"Hả?"
"Huyền Âm Bảo Hạp chính là bảo vật của người, người bảo vệ ta làm gì, cứ việc lấy mà dùng. Không phải tiểu tỳ nói quá, ta hiện không có bao nhiêu thần thông nhưng chính là tiên phủ kỳ trân. Luận độ cứng rắn, trừ Chân tiên thì dù yêu vương Linh giới hoặc là ma tổ Cổ ma giới, có dốc hết thần thông cũng đừng mơ tưởng thương tổn đến bản thể của tiểu tỳ, người cứ việc sử dụng".
"Ồ!" Nguyệt nhi gật đầu, cũng chợt giật mình: "Tiểu Đào, vậy lúc nào ngươi sẽ tỉnh lại, ta còn có rất nhiều vấn đề muốn biết".
"Cái này, ta cũng không biết. Nhân giới nguyên khí mỏng manh, tiểu tỳ không biết phải bổ sung bao lâu, hơn nữa tốc độ có quan hệ trực tiếp thực lực của người. Nếu thực lực của người đề cao ta thì ta sẽ khôi phục nhanh hơn" Tiểu Đào nói tới đây, trên mặt lộ vẻ buồn bã. Cả trăm vạn năm mới gặp lại tiểu thư, đảo mắt lại phải chia lìa.
"Tiểu Đào cứ yên tâm, ta sẽ cố gắng tu luyện, để ngươi tỉnh lại sớm một chút".
"Ừm, với tư chất của tiểu thư đó là đương nhiên. Tiểu tỳ còn chờ người khôi phục lại thành Tu La Vương, thậm chí cường đại hơn kiếp trước, sau đó chúng ta cùng nhau giết lên thượng giới, trả món ân oán cả trăm vạn năm" Tiểu Đào khó nhọc mở miệng, lời còn chưa dứt thân thể đã tản ra, hóa thành một điểm tinh quang rồi bị hút vào trong Huyền Âm Bảo Hạp, một lần nữa lâm vào trạng thái ngủ say.
Hai mắt Nguyệt nhi nhìn về phía xa, trên mặt lộ vẻ mông lung.
Giết lên thượng giới? Tu La Vương? Hiện tại nàng cảm giác như đang nằm mơ, cũng không có mục tiêu cao xa như vậy, vĩnh viễn ở cùng thiếu gia là tốt rồi.
Thiếu gia?
Nhìn thiếu niên đang hôn mê ở trên mặt đất, trên mặt Nguyệt nhi lộ vẻ ôn nhu, sau đó phát hiện mình không mặc trang phục thì khuôn mặt xinh đẹp không khỏi đỏ ửng.
Nhưng lúc này đi đâu mà tìm y phục, Tiểu Đào nói thân thể này chỉ có thể tồn tại trong thời gian ngắn. Cứu người quan trọng hơn, nàng nào còn thời gian để ngượng ngùng.
Nghĩ tới đây, Nguyệt nhi phất ngọc thủ một cái, quỷ vụ đen như mực ùa ra bao phủ thân hình nàng, sau đó nhẹ đi tới trước mặt Lâm Hiên.
Nhẹ nhàng đỡ hắn lên tựa vào trong lòng mình, tuy tình cảm hai người đã rất thắm thiết nhưng đây là lần đầu tiên hai người chính thức ôm nhau.
Nguyệt nhi rất kích động, bất quá nàng không còn tâm tình cảm thụ cảm giác nọ. Lâm Hiên vẫn hôn mê với vẻ mặt thống khổ đến cùng cực, ngay cả song anh một đan cũng chịu ảnh hưởng lớn, nếu không phải tu luyện Phượng Vũ Cửu Thiên Quyết thì không chừng đã hồn phi phách tán.
"Thiếu gia, Nguyệt nhi sẽ cứu người"
Tiểu nha đầu nhẹ nhàng nói, lúc này đã khôi phục chín thành tư sắc kiếp trước, nói vẻ đẹp khuynh quốc khuynh thành là cũng quá coi thường nàng, đủ để mê đảo thần phật.
Tựa vào lòng một nữ tử lồ lộ như vậy, đáng tiếc Lâm Hiên hôn mê, được ăn đậu hủ mà lại không có nử điểm cảm giác.
"Thiếu gia!"
Nguyệt nhi cúi đầu xuống ắp môi lên môi Lâm Hiên, hô hấp trở nên dồn dập nhưng tiểu nha đầu cố áp sự thẹn thùng, dựa theo pháp thuật mà Tiểu Đào dạy đem tiên linh lực truyền qua, nhẹ nhàng thổi vào trong miệng Lâm Hiên.
Bất quá còn chưa xong. Nguyệt nhi còn phải trợ giúp hắn hóa giải dược lực, chữa trị Nguyên anh cùng kinh mạch bị hao tổn.
Hai người đang hôn nhau nhưng là đang chữa thương, Nguyệt nhi thi triển nội thị thuật, đem thần thức nhập vào trong đan điền của Lâm Hiên.
Khí hải mịt mờ, còn bất ổn hơn ban nãy rất nhiều, linh lực đã khôi phục một phần nhưng lại không ngừng tán loạn khắp nơi, như là ma xà đang cắn trả chủ nhân.
Ma anh cùng Chân Anh hôn mê, Yêu Đan lại vô cùng lờ mờ, nhìn kỹ thậm chí xuất hiện vết nứt.
Nguyệt nhi cẩn thận dùng thần thức dò xét khí hải của thiếu gia một lần, đôi mi thanh tú không khỏi nhíu lại. Nàng không dám chậm trễ, vội dẫn đường cho điểm tiên linh lực tiến vào khí hải của Lâm Hiên.
Tuy chỉ là một quang điểm nhỏ còn hơn hạt gạo, nhưng so cấp bậc thì linh lực ở Linh giới thúc ngựa cũng không thể so sánh chứ đừng nói Nhân giới này.
Linh lực đang phân tán hỗn loạn đột nhiên run lên rồi toàn bộ ngừng lại, giống như là gặp khắc tinh, hết sức sợ hãi đối với tiên linh lực của Tu La Vương.
"Quả nhiên là hữu dụng".
Nguyệt nhi mừng rỡ, nàng không lo lắng Tiểu Đào lừa gạt mà chỉ sợ nha đầu nọ suy đoán sai lầm, nếu cứu không được thiếu gia thì nàng sống không bằng chết.
Nguyệt nhi thu liễm tâm thần, cẩn thận dẫn đường cho điểm tiên linh lực tu bổ kinh mạch cùng nguyên anh của Lâm Hiên, thu thập từng chút linh lực hỗn loạn bổ sung lại.
Đảo mắt một tuần trà trôi qua.
Chỉ là một lát nhưng Nguyệt nhi đổ mồ hôi đầm đìa, giúp thiếu gia tu bổ kinh mạch thân thể, còn phải dùng tiên linh lực đánh tan dược lực cắn trả của Hồi nguyên tán, thật sự là đại hao tổn tâm thần nhưng cuối cùng cũng thành công.
Phương pháp do Tiểu Đào dạy huyền diệu vô cùng, Nguyệt nhi đưa tay gạt mồ hôi trên trán, nhưng lại kinh ngạc phát hiện, tay trái của mình đang từ từ trong suốt.
Thân thể này quả nhiên chỉ duy trì trong thời gian ngắn mà thôi.
Trên mặt Nguyệt nhi lộ nụ cười khổ sở, tđôi mắt sáng hiện vẻ không nỡ, sau đó vẻ mặt lại đỏ bừng.
Chỉ nghe trống ngực tăng tốc, nàng lặng lẽ cúi đầu xuống, lại đưa làn môi anh đào áp vào miệng Lâm Hiên, không ngờ lúc này mí mắt hắn giật giật, sau đó vô lực mở ra.
"Á…"
Nguyệt nhi không khỏi la hoảng, tay phải vẫn còn thực thể theo bản năng không khỏi nhấc lên, đáng thương Lâm Hiên hiện tại không điều động được nửa điểm pháp lực, không khác gì phàm nhân. Nguyệt nhi dùng khí lực lớn một chút, hắn đã bị hất bay đi đầu đụng vào vách núi, nửa thân thể cũng lún vào trong.
Nguyệt nhi la hoảng, mà thân thể do linh tục tụ thành rốt cuộc đã tới cực hạn, tản thành những điểm sáng nhàn nhạt. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://thegioitruyen.com
Một hư ảnh nữ tử đáng yêu xuất hiện. Dung nhan tuy khuynh quốc khuynh thành nhưng thua xa A Tu La vương diễm tuyệt tam giới vừa rồi, nàng chính là Nguyệt nhi.
" Ưm…." Thanh âm nặng nề của Lâm Hiên truyền ra, hiện tại nửa thân trên vẫn ngập ở trong vách.
Hậu quả của Hồi nguyên tán tiêu trừ nhưng Lâm Hiên vẫn hết sức suy yếu, không động đậy được một ngón tay.
May là thân thể hắn còn cứng hơn cả nham thạch rất nhiều. Nguyệt nhi vừa rồi lỗ mãng như vậy, Lâm Hiên vẫn bị đụng tới choáng váng. Tâm thức mơ mơ màng màng, mới vừa rồi hắn trải qua một giấc mộng đầy hương diễm.
Một mỹ nữ chữa thương cho mình.
Khuôn mặt của thiếu nữ nọ không rõ, nhưng lại có cảm giác vừa quen thuộcvừa xa lạ.
Nhưng càng quỉ dị là khi tỉnh giấc, Lâm Hiên phát hiện mình đang nằm ở trong lòng một tuyệt sắc giai nhân.
Không đúng, dùng chữ tuyệt sắc giai nhân không thể để hình dung, nàng kia đẹp tới mức kinh thiên địa, nếu xinh đẹp là một loại vũ khí, tin tưởng cũng có thể giết người.
Tuy rất suy yếu nhưng Lâm Hiên là tu tiên giả Nguyên Anh kỳ, hắn tin tưởng cảm ứng không lầm. Thiếu nữ nọ rõ ràng chữa thương cho hắn nhưng không hiểu sao khi hắn mở mắt thì lại trở mặt, đem hắn đánh bay ra ngoài.
Lúc này thân thể đang ở trong vách đá, quả thực khó chịu đến cùng cực.
Tất cả đều quá nhanh, chẳng lẽ thật là mộng?
Nghe thấy Lâm Hiên khẽ la lên, rốt cuộc Nguyệt nhi cũng tỉnh táo lại. Nàng le lưỡi một cái rồi thân hình chợt lóe, bay tới bên cạnh hắn. Ngọc thủ khẽ phất, một đạo kiếm khí từ trong ống tay áo bay vút ra đánh nát vách núi.
"Thiếu gia, người có sao không?" Thanh âm Nguyệt nhi tràn đầy quan tâm.
"Phù, cũng tốt".
Lâm Hiên vươn tay sờ đầu, may là không có bi đụng bể: "Nguyệt nhi, vừa rồi xảy ra chuyện gì, ta thấy một mỹ nữ. Không đúng, không phải mỹ nữ mà rất đẹp, căn bản không giống con người. Nàng sao lại ôm ta rồi lại đánh ta bay đi, nơi này còn có người khác tới không?"
"Điều này, điều này…" Trên mặt Nguyệt nhi lộ vẻ khẩn trương, lắp bắp nói: "Không có ai đến cả, vẫn chỉ có tiểu tỳ cùng thiếu gia".
"Vậy tại sao ta lại bị đánh bay đi?" Lâm Hiên lộ vài phần hồ nghi.
"Tiểu tỳ cũng không rõ lắm, tiểu tỳ chỉ nhìn thấy một đạo sáng hiện lên, thiếu gia đã bay lên" Nguyệt nhi cúi đầu chột dạ nói.
Hai trăm năm nay, đây là lần đầu nàng nói dối thiếu gia.
Nếu có thể Nguyệt nhi cũng không muốn như vậy. Có điều tin tức của Tiểu Đào vừa rồi quá mức chấn động lòng người.
Mặc dù nàng cùng thiếu gia sớm đã kinh qua tinh phong huyết vũ thành thói quen, nhưng lần này đối mặt chính là tồn tại đáng sợ nhất tam giới.
Chân tiên! Nguyệt nhi ngẫm lại thì lạnh người.
Cho nên theo bản năng, nàng phi thường bài xích thân phận kiếp trước, càng không biết nên nói với thiếu gia thế nào.
A Tu La vương gì đó, vinh quang cũng tốt thù oán cũng được, dù sao Tiểu Đào đã ngủ, nàng coi như không có gì phát sinh là được.
Bất quá nói dối với thiếu gia, Nguyệt nhi hết sức không yên, nên vẻ mặt cùng ngữ khí thật khác lạ.
Có điều Lâm Hiên lại không có nửa điểm hoài nghi, hắn có thể hoài nghi bất cứ người nào nhưng chưa từng nghi ngờ Nguyệt nhi. Nữ tử mà hắn yêu thương nhất!
Lúc này Lâm Hiên sờ cằm trên mặt tràn đầy vẻ hồ nghi. Chẳng lẽ trong khi mở động phủ, vô tình phát động trận pháp gì của cổ tu sĩ?
Nghĩ tới đây Lâm Hiên đem thần thức thả ra cẩn thận dò xét, không phát hiện được cái gì.
"Thật sự là kỳ quái".
Lâm Hiên gãi gãi đầu, tạm thời đem chuyện này vứt ra khỏi đầu, mặc dù bị đánh bay nhưng lại không có bị thương, cần gì phải đau khổ suy nghĩ.
Hắn cảm giác tay chân tê dại, liền hoạt động một chút sau đó chậm rãi ngồi xuống.
Nếu không nhớ lầm thì hắn đã bị Hồi nguyên tán phản phệ, vì thế ngất đi.
Hiện tại sao lại bình an như vậy? Người nào đã cứu hắn?
Nguyệt nhi? Không đúng, thần thông của nha đầu còn xa mới được như vậy.
Hắn rất rõ ràng thương thế của bản thân, tu tiên giả Ly Hợp kỳ cũng không thể chữa được.
Càng thêm quỷ dị chính là Nguyệt nhi nói không có người nào tới. Nhưng cho nghĩ đủ khả năng, Lâm Hiên vẫn không chút hoài nghi tiểu nha đầu.
Nguyệt nhi trong mắt hắn vẫn là nữ tử đáng tin tưởng nhất.
"Thiếu gia đừng nghĩ nữa, muội không biết sao người khỏe lại, nhưng đã vô sự thì cần gì phải suy nghĩ nhiều. Thiếu gia tốt như vậy, cát nhân có thiên tướng. người hiện giờ vừa mới tỉnh lại nguyên khí chưa khôi phục, nghỉ ngơi mới là quan trọng nhất" Nguyệt nhi dần bình tâm, ôn nhu nói.
"Ừm" Lâm Hiên gật đầu, Nguyệt nhi nói không sai, trước tiên phải khôi phục thực lực cái đã.
Nghĩ đến đây, hai tay hắn bắt quyết đặt ở trên đầu gối, nhắm hai mắt lại thi triển nội thị thuật.
Nguyệt Nhi ở một bên nhìn thấp thỏm.
Một lúc lâu sau.
Rốt cuộc Lâm Hiên mở hai mắt, trên mặt lộ ra vẻ cổ quái. Nguyệt nhi thấy vậy không khỏi càng khẩn trương.
"Thiếu gia, người có khỏe không?"
"Nguyệt nhi, vừa rồi khi ta hôn mê, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Lâm Hiên nhướng mày nghiêm túc hỏi.
"Không… không có" Nguyệt nhi ấp úng trả lời.
"Thật không có? Không thể nào, ví dụ có cho ta uống vào thứ gì, hoặc từng phát sinh chuyện gì kỳ quái".
"Thiếu gia hỏi về cái này?" Nguyệt nhi dù không muốn dối hắn nhưng nàng thật không dám nói chuyện về Tu La vương chuyển thế, đành đánh liều mở miệng: "Thiếu gia hỏi như vậy tiểu tỳ nghĩ lại, là có một điểm sáng nhập vào trong thân thể thiếu gia".
"Điểm sáng màu sắc ra sao?" Trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ hứng thú.
Nguyệt nhi đành đem tiên linh lực mà nàng ngưng kết ra mô tả. Lâm Hiên xem như kiến thức rộng rãi nhưng đương nhiên cũng chưa từng nghe nói qua, bất quá cũng biết không tầm thường.
"Thì ra là thế, nhưng Hồi Nguyên Tán cắn trả sao lại có thể khỏi như vậy được, Nguyệt nhi, điểm sáng nọ sao lại có?" Lâm Hiên hiển nhiên sẽ không bỏ qua kỳ ngộ như vậy, tiếp tục truy hỏi.
"Điều này ta không biết… xin lỗi thiếu gia, điểm sáng nọ đột nhiên xuất hiện" Nguyệt nhi cúi đầu, chột dạ mở miệng.
May là Lâm Hiên không tiếp tục truy cứu nữa, nếu không với tính cách ngoan ngoãn của Tiểu nha đầu, không bao lâu sẽ bị vạch trần.
Tu tiên giới rộng lớn, vô số quỉ sự không thể giải thích. Lần này vận khí của bản thân thật đúng là không tệ, Lâm Hiên thầm nghĩ.
"Thiếu gia, vậy hiện tại người cảm giác như thế nào, đã khỏe hẳn chưa?" Nguyệt nhi lần nữa không yên hỏi.
"Yên tâm, linh lực trong cơ thể tựa hồ biến hóa, cụ thể như thế nào không rõ nhưng hẳn có ích chứ không hại" .
"Ưm!" Nguyệt nhi gật đầu, lúc này mới yên tâm.
Lâm Hiên vươn tay vỗ lên túi trữ vật, bảy tám cái bình ngọc tinh xảo bay ra. Lần này may mắn tránh được một kiếp nhưng pháp lực chưa khôi phục, thân thể cũng phải điều dưỡng một phen.
Mở một cái bình, Lâm Hiên lấy ra mấy viên linh đan màu lam nhạt ra sau đó ngửa đầu nuốt vào.
Sau đó hắn khẽ nắm hai tay lại, đả tọa thúc dục dược lực.
Hiệu quả bồi bổ thân thể của Khổ thiềm đan này còn tốt hơn nhiều so với Thiên Sơn Tuyết Liên, Nhân Sâm Vạn Niên.
Nửa canh giờ sau Lâm Hiên mở hai mắt, lại mở bình ngọc khác lấy ra hai viên màu đỏ. Nuối vào sau đó lại tiếp tục đả tọa.
Một lúc lâu sau, Lâm Hiên lần nữa mở nắp bình.
Cứ như vậy, Lâm Hiên dùng đan dược hết sức xa xỉ để khôi phục thân thể. So với tu sĩ cùng cấp thì gia thân hắn rất phong phú. Đan dược bồi dưỡng chữa thương khi khẩn cấp cũng luyện chế mang trên người khá nhiều, hôm nay xem như phát huy tác dụng.
Nguyệt nhi ngồi ở một bên suy nghĩ, nhìn Lâm Hiên thì lặng yên thở dài, trong mắt lộ vẻ lo âu.
Đáng tiếc Lâm Hiên đang nhập định nên không cảm giác được gì.
Thời gian chậm rãi đã qua ba ngày.
Lâm Hiên vẫn chưa tỉnh lại khiến Nguyệt nhi cũng có chút lo lắng, cũng may sắc mặt hắn đã tốt hơn rất nhiều.
Thật ra pháp lực đã hoàn toàn khôi phục, thân thể cũng không có gì đáng ngại. Lâm Hiên đã định ngừng đả tọa đã từ nửa ngày trước nhưng hắn phát hiện tình huống trong cơ thể có điểm đặc biệt.
Pháp lực sau khi bổ đầy, cảnh giới lại tăng lên một bậc, mơ hồ có xu thế muốn đột phá.
Sao có thể như thế?
Lâm Hiên ngẩn ngơ, sau đó là nửa mừng nửa lo.
Tiên đạo gian nan, có thể trở thành đại tu sĩ thì ai mà không vui mừng. Cho dù là ở thánh địa tu luyện như Vân châu, số lượng lão quái cảnh giới này cũng không nhiều.
Có điều họa ngầm ma anh lại chưa giải trừ. Hiện tại nếu tiến giai thì Lâm Hiên có điểm bất an. Có điểm pháp lực trong cơ thể hắn dao động quả thật đã đến đỉnh điểm, nếu như áp chế sẽ bỏ qua cơ hội tiến giai thành tu sĩ hậu kỳ.
Tình huống này là cơ duyên rất lớn, nếu bỏ qua thì không biết bao giờ sẽ có vận khí tốt như vậy.
Lâm Hiên chần chừ một lát liền hạ quyết định đột phá!
Dù họa ngầm ma anh chưa giải trừ nhưng đã tu luyện Phượng Vũ Cửu Thiên Quyết đến tầng thứ hai đại viên mãn, đã thành công ngưng kết Yêu Đan.
Yêu Đan yếu hơn song Anh nhưng về phương diện cân bằng âm dương linh lực cũng phát huy một chút hiệu quả.
Dựa theo phỏng đoán, cho dù tiến giai hậu kỳ trong khoảng thời gian ngắn, Ít nhất trong vòng mấy tuần trăng có thể miễn cưỡng bảo trì ổn định âm dương linh lực.
Chủ yếu là ba tuần trăng sau, vì giúp Nguyệt nhi kết anh. Hắn lại phải đến Hiên Viên Thành, lão trọc Tuệ Thông quá nửa là chưa rời đi.
Tu sĩ hậu kỳ khác thì không biết nhưng với riêng Lâm Hiên. Hắn tin tưởng nếu ở cảnh giới hậu kỳ, muốn trốn thoát khỏi tay Tuệ Thông cũng không quá khó khăn.
Cân nhắc lợi hại, Lâm Hiên quyết định đánh cuộc một lần.