Bách Luyện Thành Tiên

Chương 391: Già La quỷ thụ



Lại nói đến đoàn tu sĩ La gia tiến vào Hiên Viên điện, mấy lão quái nhìn thấy cảnh vật nơi này cũng không khỏi kinh ngạc.
Cũng khó trách, bên trong này đó có núi có sông giống như một thế giới nhỏ.
Khác với đám hậu bối, La gia lão tổ tỏ ra hài lòng. Trên điển tịch đã giới thiệu qua. Điện này là một không gian độc lập do các đại yêu quỷ khai mở ra, mục đích che giấu cửa vào Vô Định Hà.
Chẳng qua sau một hồi thì sắc mặt lão trở nên âm trầm. Cửu Đầu lão yêu hiện đã đi đâu?
La gia lão tổ vốn dự tính, khi tiến vào điện Hiên Viên sẽ phải trải qua một hồi kịch chiến. Tuy vậy bọn họ chỉ gặp một vài chấp pháp sứ Nguyên Anh sơ kỳ. Đoạn đường thuận lợi khiến La gia lão tổ càng cảm thấy bất an.
Bất quá kế hoạch đã chuẩn bị cảm trăm năm. Lát nữa hành động cần cẩn trọng thêm một chút nữa.
Nghĩ như vậy vẻ mặt La gia lão tổ khôi phục vẻ lạnh nhạt:
"Đi!"
***
"Xem ra Đình Lâu huynh lo lắng không sai, lúc trước lão phu quá mức sơ suất, không ngờ rằng Thiên Châu La gia lại giở trò quỷ trong hội đấu giá lần này"
Tại một khu loạn thạch cách ngoài thành trăm trượng có một nam tử tai dài mắt xanh đang chắp hai tay sau lưng chậm rãi lên tiếng.
Từ bộ dạng bề ngoài có thể đoán được đây là yêu tộc. Đây chính là Cửu Đầu lão tổ.
"Thực lực của đối phương không thể coi thường. Hơn hai mươi kẻ kia đều là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, trong đó còn có hai người hậu kỳ"
Một lão giả râu tóc bạc trắng đứng bên Cửu Đầu lão tổ ngưng trọng nói.
"Hai gã đại tu sĩ, hừ, không chỉ có vậy."
"Chẳng lẽ bọn họ còn có tu sĩ hậu kỳ thứ ba chăng? Tại sao vãn bối không nhận ra?" Thanh Liên cư sĩ kinh ngạc mở miệng.
"Không phải là một tu sĩ hậu kỳ nữa mà có kẻ cùng cấp với lão phu"
"Cái gì? Cùng cấp với tiền bối? Vậy chẳng phải là tu sĩ Ly Hợp kỳ sao?" Thanh Liên cư sĩ nghe thì biến sắc: "Không thể như vậy, dư nghiệt của Thiên Châu La gia chỉ như chuột chạy qua đường, sao có thể xuất hiện ra tu sĩ Ly Hợp kỳ?"
"Hừ, Thanh Liên sư diệt chẳng lẽ đã quên La gia có mang huyết thống của Thiên Sát Minh Vương, theo thời gian trôi qua huyết mạch đã mỏng manh nhưng tư chất vẫn tốt hơn tu tiên giả bình thường rất nhiều. Việc ngẫu nhiên xuất hiện một vài thiên tài tiến giai Ly Hợp kỳ cũng không có gì lạ" Cửu Đầu lão tổ giải thích.
"Việc này…" Thanh Liên cư sĩ á khẩu, không thể không thừa nhận là Cửu Đầu lão tổ nói không sai.
"Tiền bối, tiếp theo chúng ta nên làm thế nào?"
Thanh Liên cư sĩ tuy là nhất môn chi chủ, nhưng đứng trước mặt lão quái vật Ly Hợp kỳ thì chỉ có thể cung kính đợi lệnh.
"Biến cố hôm nay chắc chắn là do La gia gây ra, sư điệt cho rằng bọn chúng có mục đích gì?" Cửu Đầu lão tổ mỉm cười mở miệng hỏi.
"Vãn bối không rõ lắm nhưng tuyệt không phải trả thù tiết hận. Trong này có rất nhiều nghi vấn, nhất là khi chúng sử dụng một lượng tinh anh như vậy"
"Ừm ! Phân tích của ngươi không sai, biến cố thành Hiên Viên lần này cơ hồ kéo toàn bộ các thế lực của Thiên Vân Thập Nhị Châu vào cuộc. Việc La gia là chủ mưu sẽ nhanh chóng lan truyền đi, tất cả các tông phái đều sẽ coi họ là địch. Có dũng khí đối địch cả tu tiên giới, chẳng lẽ lão quái vật La gia điên rồi sao? Hắc hắc!"
Dù chưa biết mục địch cuối cùng nhưng nếu La gia có thể trở mình thì kẻ đứng mũi chịu sào chắc chắn sẽ là thất đại tông môn.
"Tiền bối, chúng ta phải nghĩ biện pháp ngăn chúng mới được" Thanh Liên cư sĩ lo lắng nói.
"Ngăn cản? Chỉ bằng ngươi và ta?" Khóe miệng Cửu Đầu lão tổ lộ nụ cười châm biếm:
"Thần thông của lão quái vật La gia kia không hề dưới lão phu, nhất thời chắc chắn sẽ không phân thắng bại. Thanh Liên sư diệt tự tin một mình đối mặt với đám đệ tử La gia còn lại sao?"
"Ha ha, điều này sao có thể.."
Thanh Liên cư sĩ lắc đầu cười khổ. Dù hơn trăm năm trước đã là tu sĩ Nguyên Anh kỳ đại viên mãn nhưng muốn đối phó hơn hai mươi tu sĩ Nguyên Anh kỳ không khác nào tự sát. Lão còn chưa ngu ngốc đến vậy.
"Đáng tiếc Tuệ Thông đại sư không có ở đây"
"Hừ đừng nhắc tới hắn nữa!"
Vừa nhắc đến Tuệ thông thì vẻ mặt Cửu Đầu lão tổ liền âm trầm. Cũng khó trách lão buồn bực, vì Phượng Lê Quả nên mới nhận lời ngăn chặn Mộng Như Yên, dành thời gian cho đối phương đi sát diệt tiểu tử Lâm Hiên không biết trời cao đất rộng.
Lúc này không những lão gây thù với đệ nhất nữ tu Vân Châu tính nóng như lửa kia mà Phượng Lê quả cũng không thấy đâu.
Lúc trước có người phát hiện được nửa đoạn thân thể của Tuệ Thông trong một sơn động ngoài thành.
Cũng không biết Tuệ Thông đã ngã xuống hay chưa. Những điểm nghi vấn khiến Cửu Đầu lão tổ cảm thấy quỷ dị.
Có đánh chết lão cũng không tin Tuệ Thông chết trong tay Lâm Hiên.
Trong này rốt cuộc còn bí ẩn gì? Lão đang buồn bực vì chuyện này thì lại thấy đoàn tu sĩ La gia nên trong lòng phỏng đoán mơ hồ…
Tám chín phần là Tuệ Thông bị ngộ hại trong tay La gia, bởi vậy lão càng cẩn thận, ngàn vạn lần không thể phạm sai lầm.
"Tiền bối, chúng ta nên làm thế nào, chung quy không thể trơ mắt đứng nhìn"
Thanh Liên cư sĩ có chút lo lắng lên tiếng. Đáng tiếc sư thúc lão nhân gia không có mặt nơi này. Lúc này thông tri cũng không còn kịp, nước xa không cứu được lửa gần.
"Hừ, sư diệt cần gì phải gấp, lão phu đâu có nói là ngồi yên để mặc bọn chúng hành động"
Khóe miệng Cửu Đầu lão tổ nhếch lên, đôi yêu mục nhỏ hẹp lại quay đầu nhìn về phương khác.
Thanh Liên cư sĩ kinh ngạc, cũng nhanh chóng phóng ra thần thức thì vẻ mặt nửa mừng nửa lo, tựa hồ đã cảm ứng được điều gì.
Chỉ vài lần hô hấp, phía xa đã xuất hiện một đạo kinh hồng như ẩn như hiện, tốc độ không quá nhanh do cố ý thu liễm khí tức.
Chính là Hỏa Giao Vương.
Cửu Đầu lão tổ lộ vẻ vui mừng. Bình thường thì lão còn không để vào mắt nhưng lúc này đối phương là một trợ thủ không tồi.
Chỉ thấy Cửu Đầu lão tổ khẽ phất tay bắn ra một đạo yêu khí lục sắc.
Hỏa Giao Vương vốn đang cẩn thận rời khỏi Hiên Viên Thành. Đột nhiên cảm ứng được yêu khí trùng thiên. Hắn vô cùng kinh sợ, còn tưởng đã rơi vào mai phục nên lập tức dừng độn quang, vẻ mặt trở lên cảnh giác.
Thân là đại yêu tộc Hóa Hình hậu kỳ, đối phương lại không có ý định ẩn dấu hành tung nên hắn rất nhanh phát hiện ra một người một yêu đứng.
Hỏa Giao Vương thở dài nhẹ nhõm, hào quang quanh người thu liễm, chậm rãi đáp xuống đất sau đó cung kính ôm quyền:
"Tham kiến lão tổ"
"Không cần đa lễ, lão phu cùng Vạn Giao Vương tương giao đã mấy ngàn năm"
"Ha ha, tiền bối nói không sai. Gia tổ cũng thường xuyên nhắc tới người"
Thấy đối phương hòa ái thì Hỏa Giao Vương cũng tỏ vẻ lấy lòng, sau đó lại ôm quyền với Thanh Liên cư sĩ.
Nhân Yêu hai tộc xung đột mỗi ngày nhưng cao tầng song phương thì luôn có liên hệ mật thiết.
Hàn huyên một thoáng, rất nhanh cả ba đã bàn vào chính đề.
"Hỏa Giao hiền chất, vì sao ngươi lại đến nơi này."
" Bẩm lão tổ, vãn bối phát hiện ra một đội tu sĩ thần bí rất khả nghi, nên…"
"Tu sĩ thần bí, chẳng lẽ là dư nghiệt của La gia?" Thanh Liên cư sĩ cau mày.
"Dư nghiệt của La gia?"
Thấy Hỏa Giao Vương ngẩn ngơ thì Thanh Liên cư sĩ nhanh chóng tóm tắt lại sự tình.
Hỏa Giao Vương nghe xong thì vẻ mặt cũng trở lên âm trầm, Thiên Châu La gia từ tro tàn lại cháy, quả thực là phiền toái.
La gia tuy cường địch hàng đầu của thất đại môn phái nhưng một khi hồi phục thì sẽ phá vỡ thế cân bằng trong tu tiên giới. Lúc đó Yêu tộc cũng không thể bàng quan. Điều này quả thực bất lợi với Vạn Giao Cốc.
Nên làm gì bây giờ? Hỏa Giao Vương đưa ánh mắt do dự về phía Cửu Đầu lão tổ.
" Chắc hẳn tiền bối đã có kế hoạch, xin chờ người phân phó"
"Ha ha, hiền chất quá lời, Thiên Vân giao dịch hội bị La gia phá rối, hiện đã rõ âm mưu của bọn chúng thì lão phu đương nhiên sẽ không ngồi nhìn. Chẳng qua đối phương thế đại, cũng may hiện có hai vị hiền chất tương trợ. Chúng ta đã có thực lực giằng co cùng bọn chúng một phen. Tuyệt không thể để La gia thực hiện mưu đồ làm khổ sinh linh" Cửu Đầu lão tổ nghiêm mặt, lẫm liệt lên tiếng.
Đương nhiên những lời này chỉ là nói cho hay. Thanh Liên cư sĩ cùng Hỏa Giao Vương đều là tồn tại hậu kỳ, trải qua tinh phong huyết vũ cũng không ít, chỉ có kẻ ngốc mới tin những lời vừa rồi là thật.
Cửu Đầu lão tổ chẳng phải kẻ đẹp gì, bỗng nhiên trở lên đại nhân đại nghĩa, phá hỏng âm mưu của La gia chắc chắn là muốn chiếm lợi trong đó. La gia đã hành động thế này thì chắc chắn có mưu đồ bảo vật, khiến kẻ khác ngứa ngáy trong lòng.
Ba người đều biết rõ điều này nhưng không ai nói ra. Hỏa Giao Vương cùng Thanh Liên cư sĩ tuy là bá chủ một phương nhưng vẫn không dám chọc giận lão quái vật trước mặt.
Liên thủ thì tất cả mọi người đều có lợi. Lão yêu ăn thịt chẳng lẽ bọn họ không thể húp chút nước canh?
Huống chi nếu nhờ vận khí tốt, cơ duyên xảo hợp mà đoạt được bảo vật. Vừa có lợi cho bổn môn vừa có lợi cho bản thân, vậy sao không làm?
Bởi vậy ba người vừa khéo tạo thành một liên minh có thực lực kinh người.
"Hai vị hiền chất, chúng ta lập tức đuổi theo dư nghiệt La gia, đến lúc đó có lão phu tọa trấn, chúng ta tùy cơ ứng biến"
"Hết thảy đều nhờ tiền bối chủ trì"
"Không sai, muốn thành công thì nhờ vào lão tổ, vãn bối nhất định sẽ tận lực nghe phân phó"
Hai mắt Cửu Đầu lão tổ nheo lại hài lòng gật đầu, sau đó phất tay vỗ vào bên hông tế ra một kiện bảo vật.
Bảo vật vừa xuất là một chiếc linh thuyền bên ngoài có phù văn ưu mĩ, tinh tế vô cùng.
Hỏa Giao Vương cùng Thanh Liên cư sĩ liếc mắt nhìn nhau.
"Bảo vật này lão phu có được năm trước, có thần thông ẩn nặc không nhỏ. Chúng ta ở trên thi triển Liễm Khí thuật thì lão quái vật La gia kia không thể phát hiện"
Thân hình Cửu Đầu lão tổ chợt lóe liền hiện ra trên chiếc linh thuyền.
Hỏa Giao Vương cùng Thanh Liên cư sĩ mừng rỡ, trực tiếp theo lên. Cửu Đầu lão tổ đánh ra một đạo pháp quyết, linh thuyền lóe lên hồng quang rồi mơ hồ dần.
***
Cùng lúc đó tại Vô Định Hà.
Bốn phía đen như mực, một thanh nhiên bình thường đang phiêu phù giữa hư không:
"Tại sao lại hàn huyên lâu như vậy?"
Lâm Hiên lẩm bẩm, mặc dù tin tưởng Cầm Tâm không khi dễ Nguyệt nhi nhưng trong lòng cũng thấp thỏm không yên. Đương nhiên nếu muốn chỉ cần phóng xuất thần thức là có thể nghe lén hai người.
Với thần thông của hắn muốn làm chuyện này đúng là thần không biết quỷ không hay. Chỉ là nghĩ một chút, Lâm Hiên quyết định không làm như vậy.
Đang còn thấp thỏm thì hai đạo độn quang xuất hiện trước mặt. Cầm Tâm và Nguyệt nhi đều lộ vẻ tươi cười, Lâm Hiên thấy vậy thì nhẹ thở ra.
"Phu quân!"
"Thiếu gia"
Hai tiếng gọi khác nhau nhưng đều đầy tình cảm ấm áp. Lâm Hiên chỉ mỉm cười đón nhận. Hắn gãi đầu, không biết nên mở miệng thế nào.
"Ha ha, thiếp chỉ cùng muội muội nói chuyện một chút mà thôi"
"Đúng vậy, Cầm Tâm…. Tỷ tỷ đối với ta tốt lắm" Nguyệt nhi cũng nhẹ nhàng nói.
Tiểu nha đầu nói thật, Cầm Tâm sủng ái nàng như đối với muội muội.
Tuy trong lòng Nguyệt nhi vẫn cảm thấy có chút không thoải mái nhưng chuyện Cầm Tâm chỉ là xảo hợp mà thôi. Huống chi nếu ghen ghét thì chỉ khiến thiếu gia thêm khó xử mà thôi.
Nguyệt nhi thật không muốn làm thiếu gia khổ tâm. Bởi vậy tiểu nha đầu đành thuận thế theo nước đẩy thuyền, gọi đối phương một tiếng tỷ tỷ. Đương nhiên để thực sự tiếp nhận thì còn cần cả một quá trình.
Lâm Hiên thở dài, sao không rõ tâm tư của nha đầu. Một nữ tử tốt như vậy, nếu không biết quý trọng thì quả thực đáng bị thiên lôi đánh chết. Đồng thời lại đưa ánh mắt xin lỗi về phía Cầm Tâm.
"Phu quân, thương thế của thiếp không còn gì đáng ngại, người nói đây là Vô Định Hà?"
"Thiéu gia, chúng ta đừng vội rời đi được không?"
Lâm Hiên ngạc nhiên, quay đầu thì thấy Nguyệt nhi đang nắm chặt hai tay vào nhau.
"Nguyệt nhi, là chuyện không tiện nói ra đúng không" Lâm Hiên ôn hòa lên tiếng.
"Không phải… Thiếu gia, tiểu tỳ không phải là cố ý dấu diếm người" Nguyệt nhi hiểu sai ý hắn càng tỏ ra gấp gáp.
"Được rồi, ta biết Nguyệt nhi không cố ý gạt ta" Lâm Hiên mở rộng hai cánh tay đem tiểu nha đầu kéo vào lòng:
"Chắc hẳn bảo bối của ta có chuyện gì không tiện nói, cũng không cần giải thích, chỉ cần nói ta phải làm gì"
Cầm Tâm đứng ở một bên hâm mộ, quả thực phu quân rất sủng ái Nguyệt nhi, sợ rằng nếu nàng muốn, có phải hái sao trên trời thì cũng nguyện ý.
"Đa tạ thiếu gia" Nguyệt nhi cảm động: "Quả thật tiểu tỳ không tiện nói, bất quá chờ sau này nhất định sẽ nói cho người biết"
"Ừm, ta hiểu, nàng định làm gì?"
"Thiếu gia, ở Vô Định Hà này có một bảo vật do Tu La vương Âm ty giới lưu lại mấy trăm vạn năm trước, chỉ cần lấy được thì tiểu tỳ có thể kết thành nguyên anh" Nguyệt nhi yếu ớt mở miệng.
"Thật sao?"
Lâm Hiên nghe thì không khỏi vui mừng" Nguyệt nhi, nàng nói nhanh xem đó là thứ gì, cho dù có lên núi đao xuống biển lửa, ta nhất định sẽ tìm được"
"Đó là Tu La Thần huyết"
Lâm Hiên ngẩn ngơ, chưa từng nghe đến cái tên này. Chẳng qua đã đáp ứng Nguyệt nhi thì tất nhiên sẽ không hỏi tiếp:"Nguyệt nhi, vật đó ở nơi nào?"
Nguyệt nhi giơ tay trái chỉ một ngón lên trời: "Thiếu gia, chàng nhìn xem"
Lâm Hiên cùng Cầm Tâm đều nhìn về phương hướng đó.
Chỉ thấy trên bầu trời đen như mực, chẳng biết lúc nào xuất hiện một vầng trăng đỏ như máu. Âm khí tại Vô Định Hà càng trở nên nồng đậm.
" Thiếu gia, trên vầng trăng này có hành cung của Tu La vương, tới thời điểm trăng tròn thì có thể tiến vào. Bên trong có Tu La Thần huyết" Nguyệt nhi vừa nói, vừa gấp gáp nhìn Lâm Hiên, thấy thiếu gia vẫn mỉm cười thì buông lỏng trong lòng.
"Tới lúc trăng tròn còn hơn mười ngày nữa" Lâm Hiên lại hỏi: "Cầm Tâm, ý của nàng thế nào?"
Lâm Hiên quyết định giúp Nguyệt nhi đoạt bảo nhưng cần hỏi qua Cầm Tâm một câu, nàng đã là song tu đạo lữ của hắn, không thể quá thiên vị được.
"Đã liên quan đến đại sự Kết Anh của Nguyệt nhi muội muội thì thiếp không có ý kiến, hết thảy nghe theo phu quân là được: Cầm Tâm mỉm cười trả lời.
"Ừm, đợi đến thời điểm trăng tròn chúng ta sẽ đi đoạt bảo, còn hiện giờ cần thăm dò Vô Định Hà này một chút, nếu có thể tìm được lối ra, đoạt bảo xong là có thể rời đi"
Nguyệt nhi gật đầu đồng ý, Cầm Tâm cũng không có dị nghị. Tiểu nha đầu trở lại trong ống tay áo, Lâm Hiên cùng Cầm Tâm hóa thành một đạo kinh hồng bay về phía trước, rất nhanh biến mất trong màn trời đêm.
***
Cùng lúc đó tại trong Hiên Viên điện.
La Tử Sơ khẽ phất ngọc thủ, tế ra một thanh kiếm tiên lửa hồng, mang theo một đạo điện hồ xanh thẫm hung hăng đánh mạnh lên một tầng sáng.
Lúc này bọn họ đã tới một hạp cốc trong không gian độc lập, bị cấm chế ngăn cản thì chúng tu sĩ La gia đồng thời tế ra pháp bảo, hoặc thi triển bí thuật uy lực cực mạnh, không ngừng oanh kích cấm chế.
Chỉ có La gia lão tổ cùng hai đại tu sĩ là không ra tay. Mục đích là đề phòng Cửu Đầu lão quái thừa dịp đánh lén.
Chừng một tuần trà, tầng sáng kiên cố hứng chịu công kích liên tục của hơn mười lão quái Nguyên Anh kỳ đã tiêu biến.
Chúng lão quái mừng rỡ, có điều nụ cười chợt tắt ngày tức thời.
"Phốc phốc phốc" vô số tiếng trầm thấp vang lên, chỉ thấy mặt đất hơn trăm trượng phía trước bỗng ùn ùn bắn lên, một quái thụ như thoát kén điên cuồng sinh trưởng, chỉ qua mấy lần hít thở đã cao hơn trăm trượng chắn hết cốc khẩu.
Bề ngoài thứ quỷ quái này giống như cây nhưng cổ mộc Nhân giới cũng không cao đến như vậy. Đáng sợ chính là ở trên thân có một mặt quỷ nhìn qua vô cùng đáng sợ.
"Đây là quỷ thụ sao?"
La Tử Sơ lấy tay che miệng. Chúng tu sĩ thoáng ngạc nhiên sau đó vội vàng tế ra vòng bảo hộ. Lúc này ngay cả La gia lão tổ cũng hít sâu một hơi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Già La quỷ thụ trước mặt là do oán khí của thực vật tại Âm ty giới ngưng kết mà thành, là thụ mộc nửa yêu quỷ.
Chúng thường được các tồn tại cường đại ở Âm ty giới dùng để giữ cửa.
Thời điểm đại chiến cùng Linh giới, quỷ thụ này được các đại yêu quỷ dùng vào một số vị trí trọng yếu. phối hợp với cấm chế thì phòng ngự vô cùng hữu hiệu.
Già La quỷ thụ này có linh trí rất thấp, trong lúc chiến đấu càng thêm hung hãn không sợ chết.
Chẳng qua nó cũng có nhược điểm là không thể di động, chỉ để phòng thủ tại một số địa điểm trọng yếu.
Dĩ nhiên, tùy cấp bậc mà Già La quỷ thụ có chiến lực khác nhau. Loại yếu thì tu sĩ Kết Đan cũng có thể đối phó, nhưng vương quỷ thì có năng lực đối địch với tu sĩ Động Huyền kỳ.
Muốn diệt sát quỷ thụ trước mắt này cũng cần tốn không ít công phu, cũng may La gia có huyết thống Thiên Sát Minh Vương, có thể trong điển tịch có phương pháp hữu dụng đối phó.
Lúc này, La gia lão tổ tế ra một viên bảo châu đen nhánh như mực to bằng nắm tay. Bên trong mơ hồ truyền đến quỷ khóc, tựa hồ giam cầm rất nhiều oan hồn.
Bạo!
La gia lão tổ quát to một tiếng, tức thì hạt châu xuất hiện vô số khe nứt như mạng nhện..
Cả ngàn âm ảnh từ bên trong chui ra, nữ có nam có, trẻ có già có. Đây là những oan hồn bị La gia lão tổ thu thập.
Những oan hồn nhất thời muốn chạy trốn. Đáng tiếc có La gia lão tổ ở đây, lão quái vật đưa tay ra hư không vẽ một vòng tròn, nhất thời những oan hồn lộ vẻ hoảng sợ, tất cả tập trung vào một chỗ. Biến thành một vòng bảo hộ cỡ ba trượng
"Tất cả vào đi!" Thấy cảnh này, trên mặt La gia lão tổ lộ ra vẻ hài lòng . Chúng tu sĩ nguyên anh lập tức cũng tiến vào trong.
"Lão tổ tông, đây là bảo vật gì?"
"Hừ, Cửu nha đầu không cần lo lắng, Già La quỷ thụ mặc dù đáng sợ nhưng có Vạn Hồn Tráo cùng Minh Vương huyết thống, chúng ta sẽ an toàn đi qua"
La gia lão tổ nói xong, hai tay nắm chặt, vòng bảo hộ lóe lên chậm rãi bay về phía trước.
Mặc dù rất tự tin nhưng La gia lão tổ vẫn ngưng tụ pháp lực để ứng phó với biến cố bất ngờ.
Hoàn hảo! điển tịch ghi lại không sai. Vừa đến gần thì mặt quỷ trên thân cây đã há miệng hút tất cả oan hồn vào miệng nhai nuốt, trên mặt lộ ra vẻ hài lòng. Tiếp theo thân cây khẽ chuyển sang bên cạnh, chủ động mở ra một lối đi.
Toàn bộ quá trình khiến người ta sợ hãi, chúng tu sĩ thấy quỷ thụ nhường đường thì nối đuôi nhau bay đi vào.
Sơn cốc này tuy nhỏ nhưng càng đi vào sâu thì bên trong càng sáng, đây ắp hương hoa cỏ cùng tiếng chim hót.
La gia lão tổ nheo mắt quay đầu nhìn lại quỷ thụ, khóe miệng khẽ mỉm cười, bất kể Cửu Đầu lão ma có chủ ý gì thì cũng đã chậm. Có quái vật kia canh giữ ở ngoài cốc khẩu, bọn họ sẽ tranh thủ đến thời gian tới Vô Định Hà.
La gia lão tổ dẫn dắt chúng tu bay đến chỗ sâu nhất trong cốc. Một vật như cái la bàn đá điêu khắc mà thành hiện ra. La gia lão tổ dừng độn quang, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng:
"Chính là chỗ này, Tử Thông nhanh chóng bày trận, lấy chín quỷ nữ làm vật dẫn, đả thông con đường tới Vô Định Hà"
"Vâng, lão tổ"
La Tử Thông ôm quyền, sau đó vung tay ra hiệu, nhất thời lại có tám tên tu sĩ bước ra, cùng lấy ra tám cây trận kỳ.
Cùng lúc đó, ngoài sơn cốc chợt lóe linh quang, không khí lay động như sóng, một chiếc linh thuyền dày đặc phù văn chợt hiện.
Đứng ở mũi thuyền là một nam tử tai dài mắt xanh, phía sau theo thứ tự là Hỏa Giao Vương cùng Thanh Liên cư sĩ.
"Đây là thứ gì?" Nhìn thực vật quỷ dị phía trước, Thanh Liên cư sĩ biến sắc.
"Không rõ lắm, đám tu sĩ La gia quả thật tiến vào sơn cốc từ chỗ này" Hỏa Giao Vương cau mày.
Cửu Đầu lão tổ tuy là yêu tộc Ly Hợp Kỳ nhưng cũng chưa thấy qua thực vật quỷ dị như vậy. Bất quá đã đến nước này, trên mặt lão lộ vẻ dữ tợn:
"Không có thời gian xem xét, trước trừ thứ này đã, nếu để La gia hoàn thành mưu đồ thì bọn ta hối cũng không kịp"
"Tiền bối nói không sai, mục đích La gia hơn phân nửa muốn chiếm bảo vật nào đó, chúng ta tuyệt không để chúng đắc thủ"
Hỏa Giao Vương lên tiếng. Sau đó tay phải lóe lên hồng quang, nhanh chóng hóa thành long trảo. khẽ vung tay bắn ra mười đạo trảo ảnh về phía quỷ thụ.
Uy lực một kích đại yêu tộc nào phải chuyện đùa. Song từ hai mắt của mặt quỷ trên cây bắn hai cột sáng cỡ cánh tay vừa vặn hóa giải công kích.
Tiếp đó quỷ thụ rung lên, tiếng lá cây xào xạc truyền vào trong tai, hàng ngàn hàng vạn chiếc lá cây rời cành rơi xuống như mưa.
"Những chiếc lá này, chẳng lẽ là…"
Cửu Đầu lão tổ bỗng như nhớ ra điều gì đó, vẻ mặt lộ tia ngưng trọng, liền vung tay đánh ra một đạo pháp quyết. Lão quái vật ở trong không gian độc lập, nhưng vẫn có thể dẫn động thiên địa nguyên khí.
Oanh! Gió mây mây vần, thiên địa nguyên khí chung quanh nhanh hội tụ lại đây, một tầng sáng màu lam hình thành đúng lúc hàng vạn chiếc lá cây như những phi đao bắn tới.
Quầng sáng rung lên bần bật, uy lực mỗi một phi đao không lớn nhưng số lượng nhiều như vậy, Hỏa Giao Vương cùng Thanh Liên cư sĩ biến sắc.
"Đây là loại thực vật nào đó của Âm ty giới, tám chín phần được lưu lại từ thời thượng cổ, không nên khinh thường, nhanh chóng liên thủ trừ nó"
Cửu Đầu lão tổ không hổ là Ly Hợp Kỳ yêu tộc. Tay trái vung lên, thiên địa nguyên khí lần nữa ngưng kết thành vô số con ma xà, số lượng tới cả ngàn hung mãnh đánh về phía Già La quỷ thụ.
Hỏa Giao Vương cùng Thanh Liên cư sĩ liếc mắt nhìn nhau, cả hai nhanh chóng thi triển thần thông.
Già La quỷ thụ đương nhiên điên cuồng phản kích, nhất thời các quang trụ cùng lệ quang liên tiếp xuất hiện.
***
Lúc này tại Vô Định Hà.
Một đạo thanh sắc kinh hồng chói mắt cắt ngang bầu trời đen như mực, Lâm Hiên đang tìm lối ra. Đáng tiếc không có thu hoạch, thỉnh thoảng lại gặp âm hồn quỷ vật không biết sống chết, tất cả đều bị Lâm Hiên thuận tay thu thập.
"Cầm Tâm, ta có một chuyện muốn nhờ nàng" Đột nhiên Lâm Hiên mở miệng.
"Phu quân sao nói lời này, quả thực quá khách khí với thiếp?" Cầm Tâm ngẩn ngơ, nhịn không được hỏi.
"Ha ha, thực xin lỗi vi phu quá khách khí rồi. Vậy ta nói thẳng, Cầm Tâm, công pháp Tiểu La Yêu Pháp Tướng khiến ta rất hứng thú, nàng có thể truyền lại cho ta hay không?" Lâm Hiên mỉm cười mở miệng.
Cầm Tâm nghe đến đó thì đỏ mặt, lại nghĩ tới lúc hai người chữa thương. Tất cả đều do nàng sử dụng công pháp này mà ra, chẳng qua rất nhanh nàng đã áp chế sự xấu hổ:
"Phu quân muốn học sao, dĩ nhiên không có vấn đề"
Thần thông này quả thực là công pháp bất truyền của bổn môn, có nhưng hôm nay đâu còn Bích Vân Sơn. Môn quy giới luật sớm không còn ý nghĩa, phu quân của nàng đã muốn học, sao lại không được đây?