Khi đến, sự tức giận của y giống như lấp đầy một quả bóng, mà quả bóng không ngừng căng phồng, chực chờ nổ tung trước mặt chính chủ — ai bảo Đới Diệc Tân dám lừa dối y bằng khổ nhục kế hạ đẳng như vậy.
Nhưng bây giờ một cây kim đã chọc thủng quả bóng trước khi nó nổ tung, những oán giận và phẫn nộ đó bị buộc phải giấu đi.
Cho dù y có tức giận với Đới Diệc Tân đến mức nào, thì đối phương cũng sẽ không đáp lại.
Đới Diệc Tân ngốc rồi.
Tình ý chân thành ư.
Hoắc Hữu Thanh đi dọc theo hành lang bằng gỗ sáng bóng của viện điều dưỡng, lúc đi xuống cầu thang, có thứ gì đó rơi vào chóp mũi, y bất chợt ngước mắt lên.
Tuyết rơi.
Lần này y đến bằng ô tô và từ chối người đưa đón. Sau khi lái xe lên cây cầu cao, hai bên đường là những tòa nhà phủ tuyết không ngừng lùi xa, những bông tuyết nho nhỏ không đủ che khuất tầm nhìn. Hoắc Hữu Thanh không đóng chặt cửa sổ lại, chừa một khe hở cho gió lạnh tràn vào.
Đới Diệc Tân đã hoá ngốc.
Đới Diệc Tân bây giờ ngốc rồi.
Đới Diệc Tân...
Không, hắn không phải Đới Diệc Tân.
Trên tài liệu mà bác sĩ nước ngoài cho y xem trước đó, chữ ký trên đó là "Đới Nguyên", họ gọi "ngài Đới" là "Đới Nguyên".
Chín năm trước, Đới Diệc Tân đổi tên thành "Đới Nguyên".
Chín năm sau, Đới Diệc Tân, người đã đổi tên, biến mình thành một kẻ ngốc.
Đới Diệc Tân đã hoàn toàn xóa sổ "Đới Diệc Tân" khỏi thế giới, ngay cả bản thân hắn cũng sẽ không nhớ được rằng mình là Đới Diệc Tân.
Hắn lúc nào cũng vậy, muốn làm gì thì làm nấy.
Đến nhà.
Hoắc Hữu Thanh đỗ xe, đi thang máy lên nhà. Anh họ y đã chết lặng một lúc lâu khi nghe những gì Đới Diệc Tân đã làm: "Cậu ta... cậu ta..."
Lắp bắp một lúc lâu, cuối cùng anh nói ra ba từ: "Thật điên rồ."
Hoắc Hữu Thanh khẽ cười, đôi mắt phượng lấp lánh: "Anh họ, có muốn chúc mừng em không? Bây giờ em... cuối cùng cũng được tự do."
Anh họ sửng sốt, nếu như Đới Diệc Tân rời khỏi em họ anh theo cách bình thường, đương nhiên anh sẽ chúc mừng, thoát khỏi một người điên như vậy thật đáng để ăn mừng. Nhưng sao lại là một cách quyết tuyệt và cực đoan đến vậy.
Không thể đảo ngược cuộc phẫu thuật, thậm chí còn trao quyền quyết định "trợ tử" cho Hoắc Hữu Thanh.
Nếu như Hoắc Hữu Thanh muốn hắn chết, hắn có thể chết mà không phải trả bất kỳ cái giá nào về mặt pháp lý.
Và bản thân Đới Diệc Tân sẽ không biết rằng đó là quyết định của Hoắc Hữu Thanh, bởi vì Đới Diệc Tân đã ngu ngốc và không có nhận thức về thế giới bên ngoài. Vào ngày phẫu thuật đó, hắn sẽ không bao giờ biết được phản ứng tiếp theo của Hoắc Hữu Thanh.
Rốt cuộc sẽ lựa chọn giết hắn, hay là ở bên cạnh hắn.
Anh họ rùng mình, anh không dám tưởng tượng nếu mình gặp phải một kẻ điên như vậy thì sẽ ra sao. Nghĩ như vậy, giờ nhìn lại trong mắt Hoắc Hữu Thanh thì không phải là vui mừng, mà là tràn đầy đau lòng.
"Hữu Hữu, nếu cảm thấy khó chịu thì khóc đi." Anh nhẹ giọng nói.
Hoắc Hữu Thanh cười nói: "Tại sao phải khóc? Phản ứng của anh lạ ghê."
Anh họ muốn giải thích lại không biết nên nói cái gì, chuyện này quá phức tạp, tâm trạng của anh lúc này cũng phức tạp. Cuối cùng anh mở một chai rượu: "Thôi vậy. Đừng nói nữa, tối nay chúng ta uống rượu đi, anh đã nói với Tiểu Nhu đêm nay sẽ không về."
Anh định "xả thân" ở cùng em họ, nhưng em họ hoàn toàn không định uống say, chỉ nhấp môi rồi đi tắm. Ngược lại, bản thân anh lại say, còn phiền Hoắc Hữu Thanh phải lôi anh vào phòng dành cho khách.
Đới Diệc Tân đã sống trong phòng khách một thời gian trước, không, đã bốn tháng rồi. Mỗi tuần dì quét dọn đều sẽ đến quét dọn, Hoắc Hữu Thanh rất ít vào phòng khách, đêm nay bước vào, mới phát hiện trong phòng khách không có đồ của Đới Diệc Tân.
Không có gì cả.
Đêm đó Hoắc Hữu Thanh mơ một giấc mơ. Trong mơ, Đới Diệc Tân đè y, dù đẩy hay đá hắn thế nào cũng vô dụng. Hơi thở nóng rực của Đới Diệc Tân phả vào tai y, ngón tay áp chặt tay y, cho rằng vẫn chưa đủ, hắn nhất quyết siết chặt mười ngón tay y.
"Hữu Hữu, em là của tôi." Đới Diệc Tân gằn giọng nói. Một lúc sau hắn lại giống như một con chó đáng thương, chạm gò má hơi lạnh của mình lên người y: "Hứa với tôi, được không?"
Mồ hôi ướt át từ lòng bàn tay chạm vào nhau, Hoắc Hữu Thanh phẫn uất nhưng không khống chế được xúc cảm của cơ thể, trong lúc tiến thoái lưỡng nan, người phía trên đột nhiên biến thành rắn.
Hoắc Hữu Thanh chưa kịp hét lên, bức tranh đã thay đổi, con rắn dài hai mét bị đóng đinh chết trên bàn mổ, xung quanh là một vòng nhân viên y tế mặc quần áo vô trùng, có người nhìn dụng cụ, có người đưa cho họ dụng cụ...
Y bước vào phòng phẫu thuật một cách mất kiểm soát, y nhìn thấy bác sĩ mổ đầu con rắn, để lộ thịt máu bên trong. Cảnh tượng đẫm máu và quỷ dị khiến y dừng bước. Lúc này, tất cả các nhân viên y tế đang thực hiện ca phẫu thuật đều đồng loạt quay đầu lại mỉm cười với y.
Họ nói: "Cậu được tự do rồi."
***
Hoắc Hữu Thanh đầu mướt mồ hôi mở to mắt, trong phòng tối đen như mực, y nhìn trái nhìn phải, bên giường không có người.
Tự do đến thật bất ngờ.
Hoắc Hữu Thanh thử nộp sơ yếu lý lịch để tìm một công việc mới, công việc mới tìm được rất thuận lợi, mới vào làm không lâu đã có vài đồng nghiệp bắt chuyện với y.
Đồng nghiệp rất nhiệt tình, chưa bao lâu đã rủ y đi ăn tối cùng nhau. Y thậm chí còn được mời đến nhà một đồng nghiệp để ăn tối vào ngày sinh nhật của người đó.
Trong bữa ăn, trong lúc mọi người đang nói cười vui vẻ, thì y ngồi ngẩn người. Y như con chim bị nước biển làm ướt cánh, không thể vỗ cánh, dần chìm xuống biển. Xung quanh là đàn cá, mỗi chú cá có một khuôn mặt quái dị.
Y nhìn khuôn mặt cá của các đồng nghiệp, mang động đậy, cặp mắt lồi ra tưởng như có thể rơi vào bát bất cứ lúc nào.
Rầm.
Cả đàn cá đều nhìn y, Hoắc Hữu Thanh sửng sốt một lúc mới nhận ra mình đã đột ngột đứng dậy, tiếng kéo ghế làm đàn cá hoảng sợ. Y cười nhẹ: "Tôi đi vệ sinh."
2
Những chú cá cũng cười với y, cá ra hiệu cho y đi nhanh rồi về, nói đang nói xấu anh Tần, anh cũng không tệ đâu.
Có thêm một vài người bạn mới trong bữa tiệc sinh nhật của đồng nghiệp. Trước khi rời đi, Hoắc Hữu Thanh đã trao đổi thông tin liên lạc với những người bạn mới đó và nhiệt tình gửi tin nhắn trực tiếp vào ngày hôm đó.
Mọi thứ dường như rất bình thường, cuộc sống của y cuối cùng đã trở lại quỹ đạo sau nhiều năm trì hoãn — Y giống như bất kỳ người bình thường nào trên thế giới, sống một cuộc sống bình thường.
Một ngày nọ, Hoắc Hữu Thanh tan làm, y không vội về nhà, chuyển hướng đi mua một túi đồ cho bữa sáng ngày mai. Ngày mai là cuối tuần, buổi sáng y không định ra ngoài, càng không muốn dậy làm bữa sáng.
Ra khỏi tiệm, đủ loại người qua đường đi ngang qua, y quàng chiếc khăn quanh cổ và đi về phía bãi đỗ xe.
Lúc chuẩn bị lên xe, cánh tay y đột nhiên bị ai đó nắm lấy, không chỉ vậy, còn dùng sức ôm y vào lòng.
+
Hoắc Hữu Thanh rùng mình, sau đó lấy túi đánh người nọ, giọng điệu bực tức, ghét gỏng và mệt mỏi: "Đới Diệc Tân, tôi đã biết —— "