Bạch Nguyệt Quang Của Thế tử Nhân Đạm Như Cúc

Chương 4: Hoàn



10

Cuộc bình phẩm ở kinh thành đang sôi nổi.

Hầu phủ bỗng nhiên trở thành mục tiêu chỉ trích của dân chúng.

Những người cảm kích Hầu phủ lúc đó không ngờ cũng biết được, nước tre vốn là do ta tặng cho mọi người, căn bản không phải là Trình Gia Hứa có ý định.

Những người đó quay sang biết ơn ta.

Nhắc đến Hầu phủ, mọi người đều có thái độ khinh thường và chế giễu.

Song phu, người mà ta đã không gặp trong nhiều năm, nhận được tin này đã từ quê nhà vội vã chạy đến kinh thành ngay trong đêm.

Khi tới Hầu phủ, nghe nói lão Hầu gia nổi giận, muốn đánh ch//ết Trình Gia Hứa.

Trác Mạn Ninh dừng lại chắn trước mặt Trình Gia Hứa, cầu xin một lúc lâu, lão Hầu mới bỏ gậy tre xuống mà bước đi.

Ngày hôm sau, lão Hầu gia cùng phu nhân đích thân đến Bạch gia.

Ta nói ta bị ốm không ra gặp được, chính phụ mẫu ta đã ra tiếp họ.

Vừa gặp nhau, phu nhân Hầu phủ đã khóc và nắm tay mẫu thân ta, thậm chí còn nói rằng không có cách nào dạy được con trai, khiến mọi người phải chê cười rồi.

Mẫu thân ta mỉm cười dịu dàng nói: “Thưa phu nhân, phu nhân đừng nói đùa nữa. Chỗ nào phu nhân lại không biết dạy hài tử của mình như thế nào chứ. Ta thấy Thế tử, rất biết cách làm việc ”

Lão Hầu gia cười lạnh, nói: “Đều là lỗi của ta, nếu như ta ở kinh thành, hắn cũng không dám làm sai chuyện gì, hắn cùng nữ nhi Trác gia làm ầm ĩ, nhưng chúng ta chỉ thừa nhận Mạn Mạn là con dâu của chúng ta, những người khác chúng ta không chấp nhận.”

“Đúng vậy, ngoài Mạn Mạn ra, ai chúng ta cũng không chấp nhận. Thật ra, Mạn Mạn cũng có chút bốc đồng, nam tử mà, luôn thích theo đuổi sự mới lạ, cũng trách Mạn Mạn chuyên tâm vào làm ăn buôn bán mà lạnh nhạt với phu quân, người khác mới có cơ hội lợi dụng... Sau này, Mạn Mạn chẳng phải sẽ tốt hơn nếu dứt khoát giao việc làm ăn buôn bán cho người khác quản lý, có thể ở nhà giúp phu quân chăm sóc và giáo dục hài tử sao?”

“Đúng vậy, về phần nữ nhi của Trác gia, nếu đã làm ầm ĩ như vậy, nàng ta chỉ có thể bị nhốt ở trong nhà, tuyệt đối sẽ không uy hiếp được địa vị của Mạn Mạn. Thân gia, thân gia mẫu, hai vị cảm thấy thế nào?”

Lão Hầu gia và phu nhân mỗi người một câu, nói không ngừng.

Khi hỏi phụ thân ta, phụ thân ta phát ra âm thanh “hừm” từ mũi.

Ngược lại mẫu thân ta lại cười: “Tốt xấu gì thì cũng là Hầu phủ, sao có thể nói ra những lời mắc cười như vậy, đã náo thành như vậy rồi mà còn không biết tốt xấu đến tận cửa?”

“Đến cửa mà không nhận lỗi, thành tâm hối cải, nuôi dạy một hài tử chỉ biết đến trục lợi, không kiên định, tham của và háo sắc, là ngụy quân tử. Hai người còn không biết tốt xấu nói cái gì mà hai cô nương cùng chung một phu quân sẽ không đe dọa địa vị của nữ nhi ta à? Ta khinh! Cái thứ gì vậy, thực sự coi Hầu tước vô dụng của mình như một miếng bánh vậy!”

Phu thê Hầu gia bị mắng cho mất mặt.

Họ lảo đảo bước đi trong sự xấu hổ.

Đêm đó Trình Gia Hứa cưỡi ngựa đến trước cửa nhà ta gõ cửa.

“Bạch Mạn, nàng cũng quá đáng lắm rồi, làm sao có thể xúc phạm song phu của mình? Nàng là một nhi tức không chung thủy, bất hiếu, nàng không sợ cô đơn một mình đến già sao? Ta đúng là mù rồi, nàng xem nàng một chút cũng không so sánh được với Mạn Mạn nhân đạm như cúc chứ?”

Hắn ta chưa kịp nói xong thì cánh cửa đã mở ra.

Tiểu đầy tớ bưng chậu nước rửa chân ra, đổ hết lên mặt hắn.

“Cô nương nhà ta đã nói, nếu ngươi không cút đi, sẽ không chỉ có nước rửa chân thôi đâu."

...

11

Náo đến mức này, ta và Trình Gia Hứa không thể không kết thúc.

Lần cuối cùng là khi ta dẫn theo hạ nhân đến Hầu phủ để lấy lại đồ đạc còn lại.

Hầu phủ hầu như trống rỗng.

Trình Gia Hứa đứng dưới mái hiên ngơ ngác nhìn ta, có lẽ hắn ta chưa bao giờ tưởng tượng được rằng chỉ vì muốn cho Trác Mạn Ninh một nơi để ở, mà náo thành như vậy với thê tử mình.

Một gia đình tốt đẹp sắp tan vỡ.

Hắn ta bước tới, hình như còn có chuyện muốn nói. Tiểu đầy tớ Bạch gia đã tách ta ra khỏi hắn ta.

Ta mỉm cười nói: “Thế tử đừng qua đây, có chuyện gì thì cứ nói thế này. Nếu có gì không khớp thì cứ lấy sổ sách ra đây. Trong Bạch gia chúng ta không có gì khác ngoài tiền, tiền tiêu không hết. Chúng ta tuyệt đối sẽ không chiếm lợi của Hầu phủ các người.”

Hắn ta cúi đầu xuống và ậm ừ.

Không lâu sau đó, lão Hầu tước bị luận tội, người ta nói rằng lão Hầu tước đã phạm tội khi quân do cấu kết với đảng phái năm đó, không phải bị người khác cắn ngược lại.

Người ta cũng đưa ra nhiều bằng chứng khác nhau.

Triều đình đã tiến hành một cuộc điều tra kỹ lưỡng, và cuộc điều tra này đã phát hiện một vấn đề lớn.

Hóa ra cả lão Hầu tước và lão Tướng quân đều có quan hệ cá nhân thân thiết với các hoạn quan quyền lực, và họ đã làm rất nhiều việc.

Tiểu Hoàng Môn mang đến một thánh chỉ của Bệ hạ, lão Hầu tước bị giáng xuống thường dân, và tài sản ở trong kinh bị tịch thu vào ngân khố quốc gia.

Nói thẳng ra thì đó chỉ là một cuộc tịch thu tài sản, chính để cứu họ một mạng.

Hôm Hầu phủ bị tịch thu tài sản, ta cũng đến xem náo nhiệt.

Vị Thế tử ngày xưa tỏa ra dịu dàng và phóng khoáng, giờ lại tóc tai bù xù.

Hầu tước uy nghiêm và phu nhân duyên dáng giờ đây đang trong tình trạng nhếch nhác không nhìn nổi.

Còn Trác tướng quân nhân đạm như cúc đã trốn đi từ lâu.

Nhìn thấy ta, Trình Gia Hứa hận ý nói: “Là nàng, nhất định là nàng, Bệ hạ nhất định là bị nàng lừa gạt, mới những tin lời này!”

Ta bĩu môi nói: “Điều đó cũng không hoàn toàn là sự thật. Sư huynh mặc dù có ý trút giận thay ta nhưng ta lại không đồng ý. Trình Gia Hứa, ngươi nên biết, Hầu phủ các người ban đầu có tội. Hai năm trước, sư huynh không truy cứu vụ án nữa, tất cả đều là do ta gả cho ngươi, huynh ấy đau lòng cho tiểu muội muội ta, mới bỏ qua cho các người. Sau này vì tình nghĩa huynh muội, không biết ta đã dùng bao nhiêu tiền cho quân doanh.”

“Mạn Mạn…”

“Ngươi đừng gọi ta như vậy, xưng hô này làm ta nhớ đến tiểu tướng quân Trác của ngươi.”

Điều Trình Gia Hứa không biết là sự biến mất của Trác Mạn Ninh đã được tính toán trước.

Chỉ là đó không phải là do người khác dàn dựng mà là do chính nàng ta tính toán trước.

Khi đó Hầu phủ không thể tự bảo vệ được nhà mình, Trác Mạn Ninh và Trình Gia Hứa đều là kim đồng ngọc nữ trong mắt người ngoài. Nếu lúc đó không, người khác khó tránh khỏi sẽ nói nàng ta bạc tình. Nếu phủi sạch quan hệ., tiền đồ nàng ta có thể bị liên lụy.

Vì vậy, nàng ta đã đóng một cảnh với phụ thân mình và truyền ra với dân chúng rằng nàng ta đã biến mất trên chiến trường.

Thực ra, từ khi mất tích mấy năm nay, nàng ta sớm đã xuất giá và sinh hài tử ở biên cương.

Nàng ta gả cho nhi tử của một thương nhân giàu có, nhưng nàng ta không thích hắn ta vì vẻ ngoài bình thường và không có sở trường nào khác.

Sau khi thành hôn, nàng ta đã gian díu với một số người hầu có công phu trong phủ, bị phu quân bắt gian, hắn ta định nhốt nàng ta vào chuồng lợn nhưng vì thân phận của nhạc mẫu, cuối cùng hắn ta cũng tha cho nàng ta một mạng, đuổi ra khỏi phủ.

Nam nhân đi gian díu với nàng ta đã bỏ trốn từ lâu.

...

12

Sau khi trở về phủ Tướng quân, nàng ta không thể chịu đựng được sự xem thường liên tục từ phụ mẫu của mình.

Luôn muốn chứng minh rằng mình vẫn còn có giá trị nào đó.

Lại không thể chịu đựng được sự cô đơn lạnh lẽo.

Tán tỉnh thủ hạ của lão Tướng quân.

Ở cửa ải biên giới khi nhắc đến nàng ta, thật khó để mô tả đó là một người có thể làm hết sức mình.

Lão Tướng quân không thể chấp nhận được việc người con gái yêu quý nhất của mình lại trở nên như thế này, sớm qua đời trong buồn bực sầu não.

Các huynh đệ trong gia đình mẹ đẻ nàng ta không muốn nhận nàng ta, đuổi nàng ta ra khỏi nhà.

Khi ở riêng một mình, nàng ta không nhận được lợi ích gì cả.

Chỉ có thể trở lại kinh thành, tìm người đổ vỏ.

Thật không may, phu quân của ta lúc đó, Thế tử Hầu gia và mối tình đầu của nàng ta, Trình Gia Hứa, đã trở thành sự lựa chọn tốt nhất của nàng ta.

Khi họ gặp nhau lần đầu tiên, nàng ta vẫn mặc bộ áo giáp cũ, điều này khơi dậy ký ức về quá khứ của Trình Gia Hứa.

Sư huynh dẫn người của Hoàng Thành đi tìm hiểu rõ những chuyện này, khi nói cho ta biết, sư huynh hết lần này đến lần khác trêu chọc ta.

“Không nghĩ tới muội chọn lựa nhiều năm như vậy, cuối cùng muội lại chọn hắn.”

“Ai nói không phải? Thật sự là xui xẻo.”

Trình Gia Hứa biết được những việc này từ miệng một người bán hàng rong, ban đầu hắn ta không tin, nhưng sau đó hắn ta trở nên chán nản và tự cười nhạo bản thân mình.

Nghe nói, hắn ta đã ngồi một mình trong tửu lâu uống rượu cả đêm.

Ngày hôm sau, hắn ta đến gặp ta với mùi hôi nồng nặc.

“Là ta có mắt như mù, nhìn nhầm người rồi. Mạn Mạn, Mạn Mạn, nàng có thể cho ta một cơ hội nữa được không, nàng nghĩ xem, giữa chúng ta có rất nhiều kỷ niệm đẹp đẽ. Ta vì nàng mà đích thân chặt hai xe tre xanh, nàng chiết ra nước tre, chữa bệnh cứu người, sự khởi đầu của chúng ta thật tuyệt vời. Chúng ta quả thật là một đôi kim đồng ngọc nữ.”

“Nàng nghĩ xem, sau khi thành hôn, lẽ nào những ngày phu thê hòa hợp giữa chúng ta ít sao? Nàng kiếm tiền nuôi gia đình, còn ta thì tập trung vào con đường làm quan, chúng ta phối hợp tốt như vậy. Đó chẳng phải là điều phu thê nên làm sao?”

Ta đẩy hắn ta ra và nói: “Nếu ngươi thực sự yêu ta thì ngươi đã không ngăn cản ta sinh hài tử. Ngươi nói rằng thời điểm đó chưa đến, thực ra ngươi chỉ xem thường thân phận con gái một thương nhân của ta mà thôi. Còn cho rằng ta không xứng sinh cho ngươi một đứa con, cũng may là ngươi cảm thấy như vậy, nếu không sẽ làm chậm trễ cả đời ta.”

Trình Gia Hứa thấy ta đang vạch trần hắn ta, càng cảm thấy xấu hổ.

Ban đầu, khi ta nhờ người đến chăm sóc bồi dưỡng thân thể của mình, hắn ta đã ngăn cản ta.

Tôi hỏi hắn ta tại sao, chẳng phải sinh hài tử sớm, hai người chúng ta có thể tập trung hơn vào những việc nên làm sao?

Trình Gia Hứa dỗ dành ta: “Bây giờ vẫn còn sớm, ta không muốn nàng vì sinh một đứa con cho ta, làm cho mình hôi đầu thổ kiểm. Nàng còn xinh đẹp bao nhiêu năm, ta không lo đâu. Cái gì mà ba điều bất hiếu, ta không quan tâm đâu. Trong lòng ta, nương tử ta là quan trọng nhất.”

Lúc đó ta còn cảm động đến khóc như mưa.

Sau này khi ta biết được, những lời hắn ta nói sau lưng ta, ta mới hiểu được mưu đồ của hắn ta.

Nực cười.

Khi chúng ta đang nói chuyện, thì nhìn thấy Tiểu Hoàng Môn cưỡi ngựa tới.

Nghe nói loan giá của Hoàng thượng đã đến trước cửa Bạch gia, truyền ta khẩn trương quay về tiếp giá.

Nghe được lời nói Tiểu Hoàng Môn, Trình Gia Hứa lại khơi dậy chút hy vọng.

“Mạn Mạn, ta không cầu nàng cái gì khác, một ngày làm phu thê trăm ngày ân nghĩa, nàng có thể giúp ta cầu xin bệ hạ thương xót được không? Phụ mẫu ta đã già, không thể chịu nổi biến cố này.”

Ta đã lên ngựa rồi cầm dây cương.

Nhìn xuống cựu Thế tử.

“Ban đầu ta đã nói qua với ngươi rồi, nếu không thể thực hiện được lời hứa bên nhau trọn đời thì đừng lấy ta. Nếu lấy ta, ngươi không thể phản bội ta, nếu không ta nhất định sẽ khiến ngươi sống không bằng ch//ết. Ngươi còn nghĩ ta đang đùa.”

Ta lấy trong tay áo ra một mảnh giấy ném cho hắn ta: “Cái này trả lại cho ngươi. Trước đây ta đã nói với ngươi rằng ta không phải là người bình thường, ngươi còn không tin.”

Tạm biệt, Trình Gia Hứa.

Ta phóng đi, sau khi đi được một quãng xa, ta quay lại nhìn hắn ta và Hầu phủ.

Ta cảm thấy nhẹ nhõm và thoải mái.

Khi nghe được tin tức về Trình Gia Hứa, đã là ba tháng sau.

Sau khi nhà cửa Trình gia bị tịch thu, hắn ta đưa phụ mẫu đi nhiều nơi nhưng bị người dân láng giềng xung quanh xa lánh.

Không còn lựa chọn nào khác, phải chuyển chỗ ở, chuẩn bị đi đến một nơi nào đó xa hơn.

Trên đường đi, một nhà ba người Trình Gia Hứa gặp được Trác Mạn Ninh, người đang bỏ trốn cùng một thương nhân.

Ba người họ đổ lỗi hết lên người Trác Mạn Ninh về tất cả những biến cố xảy ra trong nhà họ. Lợi dụng lúc nàng ta không chuẩn bị, nhào đến xung quanh, thực sự đã đánh ch//ết Trác Mạn Ninh.

Thương nhân giàu có đã báo quan, một nhà ba người hắn ta bị nhốt vào ngục.

Nghe nói vẫn chưa đến ngày xét xử, phụ mẫu của Trình Gia Hứa lần lượt qua đời.

Trình Gia Hứa bị phán ch//ém đầu, đêm trước hôm bị ch//ém đ//ầu, hắn ta đã tr//eo c//ổ trong t//ù.

Lúc đó, ta đang đánh cờ với sư huynh của ta.

Sư huynh nhìn kỹ mặt ta, hỏi ta đang nghĩ gì.

Ta dừng lại và mỉm cười: “Đã nói rõ hắn ta sẽ sống không bằng ch//ết rồi, ch//ết nhanh như vậy, quá hời cho hắn ta rồi.”