Bạch Nguyệt Quang Đổi Tính Rồi

Chương 9: Thư tín



Tô Hà Y không để thị vệ đi theo, đi nhanh vài bước nhỏ một lúc mới trông thấy được mái hiên của biệt viện Nam Sơn. Cánh của lớn sơn màu đỏ rực đang mở rộng, có một cung nữ mặc thường phục đã đứng chờ sẵn trước cửa.

Nhìn thấy thân ảnh mảnh mai của Tô Hà Y xuất hiện, cung nữ lập tức cung kính hành đại lễ.

"Tham kiến Tuệ Quý Phi nương nương."

Tô Hà Y lấy lại bình tĩnh, khách khí nói: "Đã làm vị cô cô này chờ lâu."

Cung nữ dẫn nàng bước vào trong biệt viện thần bí này. Dọc đường đi Tô Hà Y đều tỉ mỉ quan sát, kinh ngạc với sự yên tĩnh của đình viện này, hoa bạch trà trồng trên giàn vẫn đang nở rộ, trên mặt đất được dọn dẹp không có đến một cây cỏ dại.

"Mời đến phòng uống trà ngồi một lát, trước khi Thái Hậu đến nương nương có thể tự nhiên."

Cung nữ đưa nàng đến chỗ một cái đình nhỏ có rèm che xung quanh, lại đưa tay cản Ninh Nguyệt ở ngoài. Tô Hà Y gật nhẹ đầu để nàng ấy yên tâm lui xuống, rồi tự mình đi vào ngồi xuống.

Trên bàn đá đã bày sẵn rượu, mọi thứ đều tinh xảo đẹp đẽ.

Nàng sờ sờ tấm thiệp trong tay áo kia, thầm nghĩ đánh giá của bản thân lúc đầu không sai, vị Thái Hậu nương nương này là một người lịch sự chú trọng.

Ăn chay niệm phật?

Một bàn rượu thịt tỉ mỉ như vậy, cái gọi là thanh tu, chỉ sợ là bất đắc dĩ phải nói như thế mà thôi.

Chờ lâu rồi cũng chưa thấy ai tới, kiên nhẫn của Tô Hà Y cũng dần dần biến mất, sờ cái này một chút, nhìn cái kia một hồi, ngay sau đó liền tự rót tự uống. Nàng mong chờ mà nhìn vào cuối đường mòn trong hoa viên, có thể sẽ có người xuất hiện ngay sau đó, nhưng không biết vì sao, bốn bề im ắng, chỉ có tiếng côn trùng kêu vang, một người cũng không thấy.

Chẳng lẽ là cố ý để nàng ngồi đợi sao?¹

Tô Hà Y đứng dậy định tìm người hỏi, lại phát hiện cung nữ vừa nãy dẫn nàng đến đây đã không thấy tung tích.

Thoạt nhìn thì đúng là Thái Hậu để nàng một mình ngồi ở chỗ này không đến.

Tô Hà Y vừa không yên tâm, lại vừa nghi hoặc, nàng vén màn che lên, xoay người vài vòng trong hoa viên, cuối cùng buồn bực đi tới trước bàn, ánh mắt đảo qua, cuối cùng chăm chú nhìn một bàn thức ăn đầy màu sắc kia.

Không gặp thì cứ không gặp vậy.

Tô Hà Y thở phì phì mà nghĩ, ai lại cần gặp một lão bà bị giam cầm trong cung tẻ nhạt kia chứ, nhưng cả bản đồ ăn ngon này cũng không thể lãng phí được!

Nhớ đến lời dặn "có thể tự nhiên" trước đó, nàng dứt khoát cầm dũa lên, phong quyển tàn vân², ăn uống no nê. Chờ đến lúc một bữa cơm trưa này đã gần xong, cung nữ kia mới bước nhanh đến, vô cùng áy náy hành lễ tạ lỗi.

"Quý Phi nương nương đợi lâu, đêm qua Thái Hậu chợt bị cảm lạnh, đau đầu khó nhịn, cho nên...."

"Cho nên bổn cung không thể gặp được."

Tô Hà Y nhàn nhạt mỉm cười, cầm khăn tay lau lau vết dầu trên miệng, cười như không cười nhìn về phía nàng ta.

Trên mặt cung nữ này một chút dáng vẻ lo lắng cũng không có, lời này nói ra định lừa ai đây?

Rượu đủ cơm nó, nàng cũng đã hiểu chuyện gì đang xảy ra với mình, ăn canh bế môn³, bị ra oai phủ đầu!

Vương tiên sinh kia là người cùng phe với Thái Hậu và tiên Thái Tử, lần trước bị nàng 'hãm hại' một lần, chắc hẳn tin tức cũng đã tới tai Thái Hậu. Lần này gọi nàng đến đây, kỳ thật là đang đánh tiếng nhắc nhở, muốn nàng hiểu rõ địa vị của bản thân cùng làm chỉ có vậy thôi.

"Để Thái Hậu nương nương tĩnh dưỡng cho tốt đi, đến lúc nên gặp tự nhiên sẽ gặp."

Cung nữ đưa đến trước cửa, Tô Hà Y đặt tay lên tay Ninh Nguyệt, chủ tớ hai người một trước một sau rời đi.

Gió nổi lên, hoa bạch trà trên giàn khẽ lay động, nàng còn vì Tô Hà Y cười như không cười, ánh mắt thấu triệt mà xuất thần, sửng sốt một lát lại quay về trong viện.

Thì ra Quách Thái Hậu đang ở phật đường bên cạnh thắp nhang niệm phật, tiếng mõ không ngừng, vô cùng vững vàng. Khuôn mặt bà không hề có dáng vẻ bị bệnh, ngược lại còn trắng trẻo căng bóng hơn những người ở tuổi này. Có thể thấy đã được chăm sóc chu đáo, lúc còn trẻ hiển nhiên cũng là một mỹ nhân vô cùng xinh đẹp.

Thái Hậu mắt nhắm hỏi: "Đi rồi?"

"Vâng đã đi rồi, nhưng nô tỳ không hiểu."

Cung nữ cúi đầu nói: "Tuệ Quý Phi này chính là phi tử đang được sủng ái nhất, đầu óc cũng không phải ngu dốt, nghe nói nàng ta miệng lưỡi khôn khéo, đến cả Vương lão đại nhân cũng bị nàng ta tính kế một lần. Ngoại trừ nàng ta, còn ai có thể giúp Thái Hậu nương nương thoát khỏi nhà giam này nữa?"

"Thái Hậu gọi nàng đến, vì sao lại không gặp nàng?"

"Không cần thiết phải gặp."

Thái Hậu mở mắt, tiếng mõ ngừng lại.

Bà cầm lấy giấy bút trước mặt, chấm một chấm đỏ lên trên, biểu thị kinh văn đã đọc qua một lần.

Mới vừa rồi lúc Tô Hà Y vùi đầu ăn cơm, bà ở bên này đã có quan sát. Nhiều năm như vậy, dựa vào ánh mắt của bà, việc nhìn người ít khi không chuẩn.

Tô thị này nhìn như lớn mật, thật ra lại thận trọng quy củ, không dám bước ra khỏi vòng một bước, càng không cần bàn đến chuyện mạo hiểm giúp bả thoát khỏi khó khăn. Quan trọng nhất chính là bà quan sát thấy trong mắt nàng không có h@m muốn gì.

Vả lại, Độc Cô Đình tuy không phải do bà sinh nhưng lại do bà nuôi lớn. Đứa nhỏ này trước nay tàn bạo cay nghiệt, máu lạnh vô tình, chút 'sủng ái' kia có gì mà đáng nói đâu chứ?

Dựa vào một chút sủng ái của Hoàng Đế, cùng lắm chỉ như một chuyện cười mà thôi.

Thái Hậu cười nhạt, như là tiếc nuối, lại như thương xót.

"Người phái đến chỗ Hạ Yên Nhiên thế nào rồi?"

- -------

"Thái Hậu đã nói gì vậy ạ?"

"Cái gì cũng không nói."

Tô Hà Y cầm quạt tròn bằng lụa hoa nhanh tay phe phẩy, đưa tay ra hiệu kiệu liễn đi theo sau, tự mình đi vào trong rừng.

Bóng cây che lấp còn thêm chút gió mát, đúng lúc tiêu thực, nàng kéo tay Ninh Nguyệt, đem chuyện xảy ra lúc này kể lại, Ninh Nguyệt nghe xong lập tức lộ ra dáng vẻ kinh ngạc vạn phần.

"Sao lại như thế, trong trí nhớ của nô tỳ, Thái Hậu rất ôn hòa hiền hậu, là một người nhã nhặn."

"Khi đó ngươi mới bao lớn, nhớ rõ ràng vậy sao? Bây giờ ấy....nhã nhặn cũng không nhã nhặn đến trên đầu ta."

Tô Hà Y bật cười. Nàng vừa đi vừa lấy cây quạt che nắng, hoa đào thêu trên mặt quạt dồn dập phản chiếu lên mặt nàng, thật sự là xinh đẹp như hoa.

"Không nghe thấy những thanh lưu văn nhân⁴ trong triều tấu lên sao? Sứ giả báo tin e rằng đã đến Nam Việt rồi, Nam Việt vương vô cùng tức giận, chờ xem khi nào biên quan lại xảy ra loạn, đại quân khi nào sẽ đến gần. Vương lão tiên sinh vừa lui, Lại Bộ liền nhận được ba bốn mươi cái thư từ quan của học trò hắn.... Ta đã trở thành Đát Kỷ tái thế, hãm hại trung thần!"

"Sao nương nương vẫn còn cười vui vẻ như vậy...."

"Gây chiến thì càng tốt thôi, Thánh Thượng còn ước gì đánh nhanh một chút. Ta chẳng qua chỉ gánh một cái danh xấu, bên ngoài chỉ trích thì có thể làm khó dễ ta cái gì?"

Tô Hà Y chỉ ra từng điểm, dạy bảo nói: "Ngươi ngẫm lại xem, cứng rắn trước mặt Thánh Thượng, có ai đã thắng không? Tiên Thái Tử thắng hay Từ lão tướng quân thắng? Cần gì phải quan tâm người ngoài nói gì, lấy lòng Thánh Thượng mới là chuyện chúng ta phải làm."

Ninh Nguyệt ngẫm nghĩ, đúng thật là không có người nào.

Dựa vào tính tình tàn bạo của Thánh Thượng, nếu thật có thần tử cùng phi tần cố chấp, cơ bản đều đã giết xong hết rồi.

Nhớ lại năm đó Thái Hậu thất thế, khi Lan Y cung được quét dọn lại, nàng nhìn thấy những thi thể bí ẩn trong cung, cả người Ninh Nguyệt trở nên lạnh toát.

"Nương nương nói rất đúng, những đại thần ngoài kia chỉ biết khua môi múa mép, Thánh Thượng nắm trong tay đại quyền sinh sát, mới là người đáng phải sợ nhất trong cung!"

Nàng thật lòng khen ngợi: "Chẳng trách nương nương được lòng Thánh Thượng đến vậy, thì ra là đã sớm đoán được suy nghĩ của Thánh Thượng, kiềm...kiềm chặt, vững vàng không ngã."

Sắc mặt Tô Hà Y đỏ lên, không hiểu sao lại nhớ đến hình ảnh Độc Cô Đình cúi đầu 'cắn'⁵ kia.

Nàng "phi" một tiếng, oán hận nói, "Bác học vô thuật⁶, rõ ràng là chim khôn lựa cành mà đậu!"

Ninh Nguyệt cười chịu mắng, lại nhẹ nhàng thở dài một hơi.

"Nhưng mà...nhưng mà Tô đại nhân đã giả bệnh ở nhà gần nửa tháng, không dám lên triều."

Cây quạt trong tay Tô Hà Y liền hạ xuống, nụ cười bên khóe miệng cũng biến mất.

Tô gia nên làm thế nào, thật sự là một vấn đề lớn. Trước tiên nàng có thể giúp cả nhà bảo vệ tính mạng, nhưng đối với bọn họ chỉ như vậy là đủ sao?

Tô Hà Y có thể tự mình nghĩ được như thế chỉ là do nàng đã trải qua kết cục đau thương của kiếp trước. Nhưng ở vị trí của người trong Tô gia mà nhìn nhận, nàng ngược lại là đang gây sóng gió, phá hủy thanh danh của gia tộc....

Thấy dáng vẻ trở nên cô độc của nàng, Ninh Nguyệt nuốt nước bọt, nhỏ giọng nói: "Vừa nãy ở trên đường nô tỳ nghe thị vệ nói, xe ngựa của Tô gia vừa ra đường, những học trò ở thư viện trong kinh thành liền cố ý đến gây sự, đặc biệt là đám người ở Quốc Tử Giám kia, mắng chửi khó nghe nhất."

"Còn có...."

"Còn có cái gì?"

Cảm nhận được sự do dự của đối phương, Tô Hà Y lập tức cảm thấy điềm xấu, đôi mày đẹp nhíu lại.

Nàng lập tức quay đầu, chăm chú nhìn Ninh Nguyệt, bước chân cũng dừng lại.

Ninh Nguyệt căng chặt da đầu nói: "Còn có Tô phu nhân, đã tức giận đến mức ngã bệnh!"

Một trận choáng váng ập đến, trước mắt Tô Hà Y hiện lên một mảng trắng xóa.

Nàng giống như bị cái gì đó hung hăng đụng vào, mờ mịt mà lảo đảo một cái.

Mẫu thân...mẫu thân, người bị cái gì?"

Nàng quơ tay một cái đã nắm lấy cánh tay Ninh Nguyệt, giọng nói run rẩy khàn khàn: "Đã xảy ra chuyện lớn như vậy tại sao lại không cho ta biết?"

"Nương nương đừng nóng vội!"

Ninh Nguyệt hoảng sợ, vội từ bên cạnh đỡ lấy nàng, "Nghe nói là lúc đi chùa Đại Tướng Quốc dâng hương, đã cùng đám tiểu nhân có xung đột, bị ném chút lá cải cùng trứng gà.... Phu nhân không có việc gì."

Trong đầu Tô Hà Y là một mảnh hỗn loạn.

Chùa Đại Tướng Quốc là phật viện các phu nhân trong kinh thường đến, nhưng mà nàng biết rõ tính tình mẫu thân kiên định, chưa bao giờ tin thần phật, bồ tát này kia. Trừ phi khó chịu đau lòng đến nỗi tuyệt vọng, nếu không bà tuyệt đối không đi cầu thần khấn phật phù hộ vô căn cứ.

Vì cái gì bà lại muốn đi bái lễ? Chẳng lẽ thư nhà của nàng cũng không làm bà cảm thấy an tâm sao?

Tô Hà Y hạ lệnh lập tức hồi cùng, đi vào trong điện, nàng lục tung để tìm thư từ trong nhà gửi đến, nhìn kĩ từng phong thư một.

Càng nhìn, nàng lại càng cảm thấy trong lòng hoảng sợ, đôi tay run rẩy.

Không đúng, những lá thư nhà này không đúng!

Mấy ngày trước đó nàng chưa từng nghĩ nhiều, những tờ giấy viết thư này, nét chữ ngay ngắn, nghiêm chỉnh của Tô Chính Khanh, cùng sự quan tâm nghiêm túc không chút qua loa, nhưng lại chưa từng nhắc tới mẫu thân cùng tiểu đệ.

Không những thế, cách thức thăm hỏi và bút pháp cũng chưa từng có thay đổi.

Mỗi một phong thư đều giống như đã được tỉ mỉ sao chép lại.

Thư từ tín vật ra vào trong cung đều có người đặc biệt quản lý, Ngự Thư Phòng cũng có các Trung thư Xá nhân thư pháp siêu phàm, có thể bắt chước nét chữ của cả thiên hạ, chuyên sao chép chiếu chỉ cho hoàng gia.

Có thể làm ra được chuyện như vậy, ngoại trừ Độc Cô Đình thì còn có thể là ai?

Chú giải:

1. Bản gốc là 放她鸽子, là từ ngữ mạng thể hiện việc thất hứa hoặc có chủ ý không tốt với một cuộc hẹn.

2. Phong quyển tàn vân: Gió cuốn mây tan, thành ngữ ý chỉ sự càn quét sạch sẽ.

3. Ăn canh bế môn: thành ngữ biểu thị việc đến nhà nhưng không được chủ nhà tiếp đón, chủ nhà bị phớt lờ không tiếp.

4. Thanh lưu để chỉ một đảng phái trong triều đình, chuyên vạch tội gian thần và can gián Hoàng Đế.

5. Từ 'cắn' và từ 'kiềm' trong tiếng Trung đều là chữ 咬

6. Bác học vô thuật (不学无术): thành ngữ chỉ sự không hiểu biết và không có tài năng, sau này còn được dùng với nghĩa 'không học vấn, không nghề nghiệp'.

— QUẢNG CÁO —