Bạch Nguyệt Quang Hương Hoa Nhài

Chương 52: Gặp lại



Thẩm Thư Vân từ sân bay đi ra, cánh cửa tự động đóng lại từ từ sau lưng anh, ngăn lại khí lạnh tràn ra ngoài. Hơi nóng của ngày hè ập thẳng đến, Thẩm Thư Vân giơ tay che lại ánh nắng chói mắt của mặt trời, sau đó kéo vali đón xe.

Thành phố này khiến Thẩm Thư Vân cảm thấy vừa xa lạ vừa quen thuộc, sau ba năm vắng bóng, có vài thứ lặng yên thay đổi. Thẩm Thư Vân nằm nhoài lên cửa sau xe taxi, nhìn ra những tòa nhà mới xây bên ngoài cửa sổ, vùng đất bên cạnh đường cao tốc chỉ là một công trình xây dựng trong ký ức của anh ba năm trước, không ngờ rằng đến hôm nay đã là một tòa nhà cao cao đứng sừng sững,để lại nỗi kinh ngạc trong lòng Thẩm Thư Vân một hồi lâu.

Tuy nhiên, khi chiếc xe lao vào thành phố, những ký ức khắc sâu trong xương mạnh liệt dâng lên, cùng từng cọng cây ngọn cỏ, từng mỗi nhành hoa, mỗi một phong cảnh, Thẩm Thư Vân mệt mỏi xoa huyệt thái dương, trở lại thành phố W, anh không còn cách nào lại lừa mình dối người —— anh chưa từng quên đi mỗi một sự việc nơi đây, kể cả những sự vật hay con người, thậm chí ngay cả cột đèn giao thông nơi đây anh vẫn nhớ mỗi lần đèn đỏ sẽ phải đợi bảy mươi giây.

Anh cũng nhớ rằng sau khi qua ngã tư này, rồi qua hai cái đèn xanh đèn đỏ, có thể đến ngôi nhà cũ của mình.

Thời gian có thể làm giảm bớt nỗi đau và che đậy ký ức, nhưng chảng thể xóa nhoà những gì đã quá khắc sâu trong miền ký ức.

Chiếc taxi không đi thẳng ở ngã tư tiếp theo, mà rẽ vào một góc, chở Thẩm Thư Vân đến nơi khách sạn mà anh đã đặt.

Thẩm Thư Vân trở lại lần này, là để xử lý tài sản còn lại ở Thành phố W —— kỳ thực sớm nên trở về, chỉ là anh mãi mới gom đủ dũng cảm trong ba năm, mới dám một lần nữa đặt chân về vùng đất này, mới dám trở về một lần nữa đối mặt với tất cả những thứ này.

Anh có một ngôi nhà và một chiếc ô tô trên danh nghĩa ở Thành phố W, lần này trở về, chính là định bán hai thứ này đi. Về lý do tại sao anh có nhà mà vẫn ở khách sạn, là do Thẩm Thư Vân đã ba năm không ở chỗ đấy, không quét dọn gì cả, nên chắc giờ chỗ đó đã không thể cho người ở nữa rồi… Anh cũng lười về đó dọn dẹp, thôi đành tìm một khách sạn ở mấy ngày. Chờ người môi giới bán được nhà và xe Audi, Thẩm Thư Vân sẽ về Singapore.

Hôm nay là thứ Bảy, Thẩm Thư Vân và người môi giới đã đồng ý bàn giao các thủ tục vào thứ Hai, Thẩm Thư Vân dự định sẽ quay trở lại nhà vào ngày mai để lấy giấy chứng nhận tài sản, anh ngồi trong phòng khách sạn một lúc và cảm thấy đói, vì vậy lấy thẻ phòng xuống đi ăn tối.

Bác sĩ tâm lý đã khuyên anh nên đi ra ngoài nhiều hơn, tiếp xúc với đám đông, tốt nhất không nên đơn độc giam mình trong không gian kín quá lâu. Thẩm Thư Vân cầm thẻ phòng, đi xuống cầu thang ăn bát mì, dự định làm theo lời khuyên của bác sĩ và đi dạo. Anh dọc theo đường nhỏ đi, chọn con đường rợp bóng cây, không biết làm sao lại đi tới một cái quảng trường.

Thẩm Thư Vân mua một túi thức ăn cho chim bồ câu ở bên cạnh, ngồi trên một chiếc ghế gỗ và rải vụn bánh mì trên mặt đất. Một vài con chim bồ câu xám sà xuống chân anh, đập cánh phành phạch mổ lấy mổ để vụn bánh mì.

Bầu trời buổi tối biến thành màu tím hồng tuyệt vời, khiến anh không khỏi nhớ tới mấy quán ven đường bán kẹo bông. Mặt trăng nhợt nhạt ẩn sau những đám mây, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt, hàng cây xa xa dần tối đi, như cắt ra thành từng mảnh từng mảnh, tiếng cười và tiếng la hét của trẻ em bị trộn lẫn, Thẩm Thư Vân tựa lưng vào ghế ngồi, ngơ ngẩn nhìn chằm chằm bầu trời, không biết đang suy nghĩ gì.

Đột nhiên, một quả bóng lao qua đường, đập vào mấy con bồ câu bên chân anh làm chúng bay tán loạn, đập vào mắt cá chân Thẩm Thư Vân mới dừng lại, cơn đau nho nhỏ ngắt mạch ý thức của Thẩm Thư Vân, giữa một màn lông phấp phới của đàn chim, anh nhìn thấy một cậu bé với làn da trắng treo và đôi mắt sáng ngời.

Đứa bé trai kia thoạt nhìn ba, bốn tuổi, thân hình không cao, nhút nhát nhìn chằm chằm Thẩm Thư Vân, úp úp mở mở: “Xin, xin lỗi… Con không cố ý…”

Thẩm Thư Vân nâng mí mắt lên và nhìn nó, không biết chuyện gì xảy ra, khi anh bắt gặp ánh mắt của đứa trẻ, một tia điện nhỏ bé trong phút chốc chảy qua khắp toàn thân anh, khiến anh tê liệt trong giây lát. Thẩm Thư Vân nháy mắt mấy cái, phớt lờ cảm giác kỳ lạ này, cúi xuống nhặt quả bóng dưới chân, vỗ vỗ bụi bẩn trên quả bóng rồi đưa cho đứa nhỏ, một nụ cười dịu dàng xuất hiện trên khuôn mặt anh: “Không sao, cái này trả lại cho con.”

Đứa trẻ thấy anh không tức giận, tiến lên một bước nhận lại trái bóng, ôm thật chặt vào ngực. Thẩm Thư Vân cúi đầu thả nối chút bánh mì vụn sót lại trong túi xuống đất, chuẩn bị quay về khách sạn, anh mới vừa bước được hai bước, góc áo bị người kéo lại: “Chú ơi, chú giúp con tìm ba được hay không?”