Ăn sáng xong, hai người tách ra đi làm việc riêng. Thẩm Thư Vân vội vàng đến trường đại học để tham gia lớp học, còn Ninh Vãn thì ở nhà xử lý công việc của công ty.
Ninh Vãn xem bản báo cáo một lúc, gọi video cho Anna, nói với cô ấy về một số việc cần làm trong thời gian sắp tới. Sau khi làm xong chuyện này, đã đến giờ ăn trưa, Thẩm Thư Vân gửi tin nhắn cho cậu, nói buổi trưa anh sẽ không về nhà ăn cơm, Ninh Vãn cũng không có ý định tự mình đi mua đồ ăn, đi tủ lạnh tùy tiện tìm vài lát bánh mì, rót ly sữa bò, chắp vá cũng coi như xong bữa.
Cậu nhai mấy lát bánh mì cứng ngắc, dựa vào sô pha nhắm mắt nghỉ ngơi, đầu óc rảnh rỗi lại nhớ tới lọ thuốc thần bí hồi sáng Thẩm Thư Vân uống. Ninh Vãn sợ Thẩm Thư Vân sinh bệnh cũng cậy mạnh không nói cho mình, vì thế tính toán tìm nó để nhìn xem bao bì với cách sử dụng nó. Lần tìm kiếm này mất rất nhiều thời gian, cuối cùng cũng tìm thấy lọ thuốc trên đầu giường Thẩm Thư Vân. Ninh Vãn nhìn vỏ ngoài nhẵn nhụi của lọ thuốc, trong lòng nghi vấn càng lúc càng lớn: Nếu chỉ là vitamin bình thường, Thẩm Thư Vân vì sao lại cất kỹ như vậy? Làm gì có loại chai thuốc vitamin mà bên ngoài chẳng có lấy một chữ thế này?
Ninh Vãn nghĩ nghĩ, đổ từ trong lọ ra hai viên, gói trong khăn giấy, sau đó gọi một cuộc điện thoại.
Năm ngày sau, kết quả đã có —— thành phần trong lọ thuốc là paroxetine.
Ninh Vãn hỏi, paroxetine là gì?
Có một khoảng lặng trên điện thoại, sau đó đầu dây bên kia trả lời: “Là thuốc chống trầm cảm.”
Buổi tối, Thẩm Thư Vân mua một ít cá tươi từ một siêu thị gần đó chuẩn bị về để chiên. Nhưng ngay khi anh vừa mở cửa, lập tức có cảm giác như có gì đó không ổn – căn phòng tối om, không bật đèn và cũng không có một âm thanh nào cả. Thẩm Thư Vân cau mày, ngập ngừng kêu to: “Ninh Vãn?”
Nói chung, Ninh Vãn đều về sớm hơn anh một chút, rồi cắm cơm, sau đó đợi anh về nấu món chính. Dưới sự chỉ dạy tận tay của Thẩm Thư Vân, Ninh Vãn cuối cùng cũng học xong sử dụng nồi cơm điện nấu cơm như thế nào. Tuy rằng lúc mới bắt đầu, Ninh Vãn luôn đong lộn lượng nước, đem một nồi cơm hoặc thành cháo đặc hoặc thành cơm sống, nhưng với nghề nghiệp là giáo viên của Thẩm Thư Vân, cái anh am hiểu nhất chính là dạy dỗ, sự kiên nhẫn của anh đúng ở mọi khía cạnh. Mặc dù Ninh Vãn có nấu cơm thành thế nào, Thẩm Thư Vân vẫn sẽ cổ vũ động viên cậu, thế là sau một thời gian, Ninh Vãn cuối cùng cũng có thể làm ra một nồi cơm có thể ăn được.
Mọi ngày khi Thẩm Thư Vân mở cửa ra mùi đầu tiên ngửi thấy là mùi cơm thơm thơm, chờ Thẩm Thư Vân làm xong hai món chính, bọn họ có thể bắt đầu bữa tối, nhưng hôm nay, chỉ có bóng đêm im ắng.
Thẩm Thư Vân không nghe tiếng trả lời, liền cho rằng Ninh Vãn không ở nhà, cởi giày duỗi tay nhấn công tắc đèn, đèn vừa bật sáng, anh đã sợ tới mức trái tim suýt nhảy ra ngoài.
“Cậu ở nhà à?” Thẩm Thư Vân đặt túi trong tay xuống đất, nhìn Ninh Vãn đang ngồi trong phòng khách, im lặng như điêu khắc. “Sao lúc nãy tôi gọi cậu, cậu lại không lên tiếng?”
Ninh Vãn như một người máy bị rỉ xét, chỉ có lời của Thẩm Thư Vân là mệnh lệnh duy nhất khởi động được cậu, cậu ngẩng đầu nháy mắt, do một thời gian dài ngồi một tư thế, một khi cử động, xương cốt ngay lập tức phát ra những tiếng “cắc, cắc” giòn vang.
Khi cậu ngẩng đầu lên, Thẩm Thư Vân mới thấy hai mắt Ninh Vãn đỏ bừng, đáy mắt có chút nước, giống như một viên kim cương tinh xảo dưới ánh đèn.
“…… Làm sao vậy?”
Ninh Vãn đột nhiên từ trên sô pha đứng lên, bước hai bước đến trước mặt Thẩm Thư Vân, ôm chầm lấy anh, bởi vì dùng sức, ngón tay hơi hơi nhấn vào thịt.
Thân thể hai người sát vào nhau, không để lại khe hở, Thẩm Thư Vân dễ dàng nhận thấy Ninh Vãn đang run rẩy, vì vậy liền gọi một tiếng, “Ninh Vãn?”
Ninh Vãn vùi đầu vào vai Thẩm Thư Vân, chất lỏng nóng ẩm nhanh chóng thấm vào lớp vải trên vai Thẩm Thư Vân: “Vân ca, Vân ca, Vân ca……”
Cậu gọi tên anh hết lần này đến lần khác, không biết mệt mỏi, lại cực kỳ yếu ớt.