Bạch Nguyệt Quang Nàng Không Phụng Bồi

Chương 24



Đoạn Uyên Kiếm hung hăng đụng vào cánh sen sắt bén, trong nháy mắt sát khí phát ra.

Cự liên kia dường như bị đâm đau, lại giống như sợ sát khí của Đoạn Uyên kiếm, cả cành sen run rẩy vặn vẹo vài cái, trong nháy mắt cánh sen khép lại, một lần nữa co rụt vào giữa hồ nước.

Đoạn Uyên Kiếm tự động bay về trong tay Tần Phất. Tần Phất lạnh mặt bước nhanh đi tới, một phen đem Thiên Vô Tật kéo tới, lần đầu tiên giọng nói mang theo tức giận: "Thiên Vô Tật! Ngươi đang làm gì vậy?"

Dường như Thiên Vô Tật sửng sốt một chút, quay đầu nhìn nàng, vẻ mặt khó có được hai phần sững sờ.

Nhìn khuôn mặt vừa tức giận vừa sợ hãi của Tần Phất, trong nháy mắt, trong lòng Thiên Vô Tật dâng lên một cỗ cảm xúc gần như luống cuống.

Một lát sau, hắn ho nhẹ một tiếng, nhẹ giọng nói: "Ngươi đừng lo lắng, ta sẽ không có việc gì."

Dường như sợ Tần Phất nói gì nữa, hắn quay đầu nhìn về phía Cự Liên ở giữa ao, nói: "Thứ này nhìn đáng sợ, nhưng kỳ thật sẽ không đả thương người."

Tần Phất cố nén tức giận, lôi kéo hắn lui về phía sau hai bước, sau đó hỏi: "Ngươi có biết đây là cái gì không?"

Thiên Vô Tật cũng tỉnh táo lại, một lần nữa tìm lại sự thong dong của mình, gật đầu nói: "Yêu Liên, bình thường là cửa vào bí cảnh của Yêu tộc, nối liền một bí cảnh Yêu tộc. Bản thân Đồ Lan bí cảnh chính là một bí cảnh của Nhân tộc, yêu liên này không nên xuất hiện ở chỗ này."

Tần Phất nhíu mày.

Bình thường lối vào bí cảnh của Yêu tộc là các loại sinh vật không thể hóa người, như Yêu Liên Yêu Thụ các loại, nàng đương nhiên biết, nhưng vì sao lối vào một bí cảnh Yêu tộc lại xuất hiện trong một bí cảnh của Nhân tộc?

Trong bí cảnh lại xuất hiện bí cảnh sao?

Tần Phất quay đầu hỏi ba đệ tử phía sau: "Thấy rõ là ai đi vào không?"

Bọn họ lắc đầu: "Cách quá xa không thấy rõ, chỉ thấy rõ là ba đệ tử có phù văn Thiên Diễn Tông cùng một đệ tử phù văn phái Thanh Thành, giống như vừa rồi, Cự Liên đột nhiên há miệng nuốt hết bọn họ vào."

Xem ra bốn đệ tử kia vào nhằm bí cảnh Yêu tộc.

Trong bí cảnh Nhân tộc lại xuất hiện một bí cảnh Yêu tộc vốn rất quỷ dị. Cũng không biết trong bí cảnh Yêu tộc này là tình huống gì. Giống như Đồ Lan bí cảnh, là một bí cảnh cơ duyên thì còn tốt, nếu như là một bí cảnh rèn luyện nguy hiểm thì...

Tần Phất xoay người nhìn về phía Thiên Vô Tật, nói: "Ngươi và bọn họ ở cùng một chỗ, ta đi vào xem một chút."

Thiên Vô Tật: "Ta đi cùng ngươi."

Tần Phất cự tuyệt: "Không được, ta..."

Nhưng mà không đợi Tần Phất nói xong, dường như Cự Liên kia bị kích thích gì đó cả người đột nhiên kịch liệt đong đưa, Tần Phất thấy không đúng liền lôi kéo Thiên Vô Tật muốn lui về phía sau, nhưng trong nháy mắt cánh sen sắc bén như hàm răng nở rộ, đem Tần Phất cùng Thiên Vô Tật cùng nhau nuốt xuống, nhanh đến nỗi ai cũng không kịp phản ứng.

Ba người bên hồ nước vừa phản ứng lại, lập tức cầm kiếm xông lên.

"Sư tỷ!"

"Tần sư tỷ!"

Yêu Liên nuốt Tần Phất cùng Thiên Vô Tật, lại lần nữa co rút ở giữa hồ ở giữa ao, ba người xông tới, cả người Yêu Liên lóe ra quang hoa màu đỏ, trong nháy mắt đem ba người đánh văng ra.

"Cái này... Làm thế nào bây giờ?"

Một người cầm đầu lạnh lùng nói: "Đi ra ngoài, thông tri tông môn."

......⁂......

Tần Phất bị yêu liên kia nuốt xuống liền cảm giác được một cỗ lực hút thật lớn đang khống chế nàng, làm cho nàng không thể động đậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn mình bị nuốt vào.

Mắt thấy trốn không thoát, Tần Phất lập tức thay đổi sách lược, một tay che chở Thiên Vô Tật, một tay rút kiếm ra.

Trong nháy mắt bị nhốt vào, một cỗ cảm giác không trọng lượng truyền đến, Tần Phất nhanh chóng mở mắt ra, phát hiện bọn họ đang từ đỉnh sơn động cao mấy trượng rơi xuống, mà phía dưới chờ bọn họ là một mạng nhện khổng lồ căng đầy sơn động.

Một tay Tần Phất năm chắc Thiên Vô Tật, tay kia nhanh chóng rút Đoạn Uyên ra chém xuống, mạng nhện dữ tợn trực tiếp bị chém thành hai nửa, Tần Phất mang theo Thiên Vô Tật thuận lợi rơi xuống đất.

Tần Phất đứng lên, may mắn nói: "Còn tốt còn tốt."

Sau đó quay đầu, phát hiện mình còn đang nắm lấy cổ áo Thiên Vô Tật, Thiên Vô Tật mặt vô biểu tình nhìn nàng.

Tần Phất lập tức buông tay ra, có chút ngượng ngùng cười cười.

Thiên Vô Tật chậm rãi sửa sửa cổ áo của mình.

Bình thường đều là bộ dạng quý công tử tự phụ, khó có được hình ảnh quần áo lộn xộn như bây giờ, Tần Phất nhịn không được nhìn thêm hai lần, không biết vì sao, trong lòng phảng phất như bị ai cào một chút.

Nàng ho một tiếng, vội vàng quay đầu, quan sát bốn phía.

Nơi bọn họ rơi xuống là một sơn động vừa cao vừa rộng, bốn phương tám hướng của sơn động có mười mấy lối ra lớn nhỏ, rất có khả năng là một cái mê cung.

Hơn nữa ngoại trừ cái mạng nhện khổng lồ mà họ vừa rơi xuống, toàn bộ sơn động lớn nhở trải rộng mạng nhện, yêu khí trong không khí nồng đậm đến mức không thể bỏ qua.

Tần Phất có một loại dự cảm không tốt. Nàng lẩm bẩm nói: "Đây là..."

Thiên Vô Tật nói ra suy đoán của nàng: " Sào huyệt của Yêu Chu."

Tần Phất thở dài, chỉ cảm thấy vận số năm nay không được may mắn cho lắm.

Yêu Chu là một trong những yêu thú có tính công kích mạnh nhất và khó đối phó nhất trong tất cả các loại yêu thú. Bởi vì tất cả các sinh vật xâm nhập vào lãnh thổ của nó đều sẽ bị coi là thức ăn.

Nàng thở dài, thấp giọng nói: "Đi, rời khỏi nơi này trước, không biết Yêu Chu trú ngụ ở nơi nào, chúng ta cẩn thận ứng phó."

Thiên Vô Tật gật gật đầu.

Tần Phất nhìn bốn phía, từ trong bốn phương tám hướng của sơn động chọn một cái chui vào.

Thông đạo chật hẹp bức bách, chỉ có một người đi qua, trải rộng khắp các loại hài cốt động vật, thậm chí còn có hộp sọ người.

Cũng không biết có phải vận khí của bọn họ kém đến trình độ nhất định là có thể vận khí đổi thay hay không. Tần Phất đi chưa được bao lâu, loáng thoáng nghe thấy xa xa có tiếng động thấp thấp truyền đến.

Ngay từ đầu Tần Phất còn cho rằng bọn họ kinh động đến Yêu Chu, nhưng mà cẩn thận nghe, lại phát hiện âm thanh đó có chút giống như tiếng người.

Nàng lập tức nghĩ đến bốn đệ tử lạc vào bí cảnh sinh tử không biết.

Nàng theo thanh âm tìm tới, đi qua thông đạo quanh co lòng vòng, thanh âm càng ngày càng rõ ràng, rốt cục nàng cũng có thể nghe rõ thanh âm như có như không này là cái gì.

"..... Có người không? Ai đem thả ta ra!"

Giọng nói hơi quen thuộc.

Tần Phất nhớ tới cái gì, bất ngờ mở to hai mắt, lôi kéo Thiên Vô Tật nhanh chóng chạy tới.

......⁂......

Chu Tử Minh cảm thấy chính mình thật xui xẻo. Hắn thật vất vả mới có thể thuyết phục phụ thân để cho hắn cùng Tần tiên tử tiến vào bí cảnh, không nói đến việc không thể đồng hành cùng Tần tiên tử tiến vào bí cảnh, không nói đến việc không thể đồng hành cùng Tần tiên tử, rời đi không bao lâu đã ngoài ý muốn tách ra với đệ tử phái Thanh Thành, còn vừa vặn gặp phải mấy người hắn chán ghét.

Chẳng qua là hắn chỉ nói vài câu, mấy người kia ỷ vào người đông thế mạnh liền chuẩn bị động thủ.

Cũng chính bởi vì bọn họ nổi điên lên xung đột, vào thời điểm không có ai phát hiện nên yêu liên cổ quái kia mới mở miệng muốn đem bọn họ nuốt vào, cuối cùng bốn người cùng nhau rơi vào chỗ rách nát này.

Tất cả đều do mấy tên gia hỏa chán ghét kia!

Bất quá nghiêm túc mà nói tiếp, Chu Tử Minh vẫn cảm thấy chính mình vẫn là xui xẻo hơn một chút.

Đều là cùng nhau rơi xuống, nhưng hắn thật khéo không lại rơi xuống trên đầu của Yêu Chu, vừa mở mắt ra liền nhìn thấy một con Yêu Chu khổng lồ, bị kinh sợ không cần phải nói, quan trọng nhất là ngay cả phản kháng hắn còn chưa kịp phản kháng đã bị con Yêu Chu kia bọc thành kén treo ở nơi này, hiện tại còn không thể động đậy.

Thứ duy nhất có thể nhúc nhích cũng chỉ còn lại miệng, hắn vô ích hô nửa ngày, cảm giác suy yếu không kiềm chế được trong thân thể càng ngày càng mãnh liệt, chung quanh lại không có một người, thậm chí ngay cả con Yêu Chu treo hắn lên cũng không thấy bóng dáng đâu.

Hắn càng ngày càng mệt mỏi, cơ hồ muốn chống đỡ không nổi, nhưng trong lòng lại vô cùng rõ ràng, nếu như hiện tại hắn ngủ tiếp, vậy phỏng chừng sẽ không tỉnh lại được nữa.

Ai tới cứu ta...

Ai...

Tiếng bước chân dồn dập nhanh chóng truyền đến, nhanh đến mức khiến cho Chu Tử Minh cho rằng đây là ảo giác của mình.

Này!

Kiếm quang sắc bén hiện lên, bóng tối trước mắt bị phá vỡ, cùng với cái kén trói buộc tay chân hắn.

Chu Tử Minh từ giữa không trung trực tiếp rơi xuống, một bàn tay kéo lấy cổ áo hắn tránh cho mặt hắn chạm đất, giọng nói quen thuộc mang theo kinh ngạc vang kên bên tai hắn.

"Chu Tử Minh? Thật sự là ngươi."

Chu Tử Minh mở mắt ra, Tần Phất một thân hồng y ở trong mắt hắn như thần nữ giáng trần.

Hắn "Oa" một tiếng khóc lên, đưa tay muốn ôm Tần Phất.

"Tần tiên tử! Ô ô, ta liền biết ngươi sẽ đến! Ngươi lại cứu ta, tại hạ nhất định phải lấy thân báo đáp a!"

Tần Phất: "....."

Tần Phất vươn một tay đỡ Chu Tử Minh đang sống chết nhào tới, đen mặt nhìn hắn.

Thời điểm nàng nghe thấy giọng nói đã cảm thấy là Chu Tử Minh, không nghĩ tới thật sự là hắn.

Mắt thấy Chu Tử Minh sống chết nhào tới, Tần Phất uy hiếp nói: "Ngươi lại nhào tới chỗ ta, hiện tại ta liền đem ngươi treo trở về!"

Tiếng khóc của Chu Tử Minh dừng lại, ủy ủy khuất khuất "A" một tiếng, dựa vào tường đứng.

Lúc này Tần Phất mới phát hiện, cả người hắn hình như không còn khí lực, sau khi rời khỏi sự chống đỡ của nàng, dường như nếu không dựa vào tường thì đều đứng không vững.

Tần Phất nhíu nhíu mày, hỏi hắn: "Ngươi làm sao vậy?"

Thiên Vô Tật từ phía sau đi ra, thay hắn trả lời: "Đồ ăn được vây trong kén của Yêu Chu có độc ăn mòn, nếu như chúng ta đến trễ nửa canh giờ, khả năng người mà ngươi cứu được chính là một vũng nước thịt."

Nói xong, hắn đưa cho Tần Phất một viên đan dược đen như mực, nói: "Cho hắn ăn."

Tần Phất không chút suy nghĩ đem đan dược đút cho Chu Tử Minh.

Chu Tử Minh: "Nôn!"

Hắn thiếu chút nữa phun ra, vẻ mặt thống khổ.

Vẻ mặt Tần Phất khó hiểu.

Nàng thường xuyên ăn đan dược của Thiên Vô Tật đưa, đan dược của Thiên Vô Tật so với y tu khác không biết tốt hơn bao nhiêu lần, thậm chí còn có chút ngon, như thế nào Chu Tử Minh lại bày ra một bộ biểu tình rất khó ăn.

Nàng bất tri bất giác đem lời trong lòng hỏi ra.

Chu Tử Minh khó ăn đến nói không nên lời, không có cách nào trả lời.

Thiên Vô Tật ở một bên lạnh lẽo nói: "Có thể hắn bị độc tố của Yêu Chu ảnh hưởng đến vị giác đi, không sao, ăn đan dược vào có thể tốt lên."

Chu Tử Minh: "..." Không! Tiểu bạch kiểm vô sỉ này!

Sau một phen gà bay chó sủa, rốt cuộc Chu Tử Minh cũng khôi phục lại được một chút khí lực, đem chuyện vì sao hắn đến nơi này nói ra.

Thời điểm hắn nói đến chuyện đệ tử Thiên Diễn Tông không hợp với hắn, Tần Phất thuận miệng hỏi: "Đệ tử Thiên Diễn Tông không hợp với ngươi là?"

Chu Tử Minh đến Thiên Diễn Tông cũng không lâu, có thể không hợp với ai?

Sau khi Chu Tử Minh nghe được câu này lại ngẩn người.

Sau đó hắn đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, vỗ đầu, lớn tiếng nói: "Là hai sư đệ cùng một sư đệ cùng một sư muội của Tần tiên tử a! Ta quên mất!"

Tần Phất: "..." Như thế nào vòng đi vòng lại Chu Tử Minh vẫn kết oán với bọn họ?

Sau đó nàng đột nhiên phản ứng: "Bọn họ cũng ở bí cảnh này?"

Chu Tử Minh: "A a! Bọn họ cũng bị Yêu Chu bắt đi! Tần tiên tử ngươi đừng trách ta! Vừa rồi đầu óc ta không tỉnh táo, thật sự là vừa mới phản ứng nhớ lại chuyện bọn họ bị Yêu Chu mang đi!"

Chu Tử Minh: "Tần tiên tử, ta sẽ bồi ngươi cứu sư đệ sư muội coi như lấy công chuộc tội."

Nhưng mà hắn vừa quay đầu, lại thấy vẻ mặt Tần Phất cổ quái.

Một lát sau, nàng chậm rãi nói: "Không có việc gì, có lẽ chúng ta đi trễ một chút cũng được."

Chu Tử Minh:???

Hắn có một ý nghĩ kì lạ, chẳng lẽ Tần tiên tử rất để ý đến hắn, biết sư đệ sư muội nàng cùng hắn không hợp sau đó muốn dạy cho sư đệ sư muội một giáo huấn sao?

Bằng không vì sao khi Tần tiên tử đến bí cảnh lại đi tìm hắn trước!

Trong nháy mắt Chu Tử Minh đắt ý!