Bạch Nguyệt Quang Trở Về Thế Thân Rời Đi

Chương 34



Lâm Du nhắm mắt lại.

Phó Thời Văn thở dài, ôm Lâm Du vào lòng: “A Du, đợi em khỏe lại, chúng ta cùng đi leo núi nào.”

“Trước đây em nói muốn leo núi ngắm bình minh, ngày mai anh dẫn em lên núi ngắm bình minh, thế nào?”

“Bác sĩ nói đối với đứa bé còn trong bụng, cần phải vận động nhiều, không thể cứ nằm trên giường.”

Nghe Phó Thời Văn nhắc đến hai chữ đứa bé, nước mắt chảy ra từ khóe mắt Lâm Du, những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt xanh xao của của cậu.

Phó Thời Văn nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên khóe mắt Lâm Du.

“A Du, tỉnh lại đi, chúng ta vẫn sẽ bên nhau, anh sẽ không bao giờ nói dối em nữa, chúng ta vẫn sẽ như trước, được không?”

Ngày hôm đó, Phó Thời Văn nhìn thấy cảnh tượng Lâm Du nằm trên vũng máu, cuối cùng anh cũng hiểu Lâm Du quan trọng như thế nào đối với anh.


Lâm Du từng gửi cho Phó Thời Văn một bức ảnh, đó là một bức ảnh quảng cáo du lịch.

Lâm Du nói rằng cậu ấy muốn cùng anh đi ngắm bình minh.

Ngày hôm sau, Phó Thời Văn đưa Lâm Du đi ngắm cảnh.

Trước đó Phó Thời Văn đã chuẩn bị sẵn một căn biệt thự riêng trên núi.

Nơi này là khu vực riêng tư, không mở cửa cho khách du lịch, môi trường tự nhiên và rất đẹp.

Phó Thời Văn đã đẩy Lâm Du đi trên con đường mòn giữa rừng núi.

“A Du, nếu sau này em còn muốn ngắm bình minh, chúng ta liền đến đây vui chơi nhé?”

“Dự báo thời tiết cho biết ngày mai trời sẽ nắng, và chúng ta có thể ngắm bình minh ở nhà vào buổi sáng.”

Lâm Du nhìn chằm chằm vào sương mù trên núi, vẻ mặt vẫn không chút suy nghĩ.

Trên núi có rất nhiều sương mù, chỉ lúc sau sương mù đã làm ướt gương mặt của Lâm Du, trên hàng mi mảnh mai đọng lại những giọt nước.
Phó Thời Văn quỳ xuống, cẩn thận lau mặt cho Lâm Du.

Mấy con sóc nhỏ nhảy lên trước tầm mắt họ.

Lâm Du mắt nhìn theo đàn sóc.

“A Du, em có thích sóc nhỏ không?”

Phó Thời Văn trong lòng có chút kích động, đây là động tác duy nhất của Lâm Du trong một tháng qua ngoại trừ nhắm mắt mở mắt.

Hệ sinh thái trên núi rất tốt, có rất nhiều sóc nhỏ.

“Phó tiên sinh, ngài có thể dùng một chút đồ ăn nhẹ, như vậy có thể gọi được chúng đến ăn.”

Đứa trẻ vừa nói là Tiểu Khúc, con trai út của cặp vợ chồng đang trông nhà cho họ. Tiểu Khúc trong túi lấy ra một gói bánh quy.

Phó Thời Văn rải một ít bánh quy lên mặt đất.

Một chú sóc nhỏ lá gan lớn, nhảy qua và bắt đầu ăn.

Ngay sau đó liền một đám kéo đến.

Phó Thời Văn quay lại nhìn Lâm Du, cậu đang chăm chú nhìn những con sóc nhỏ trên mặt đất.
Những chiếc bánh quy nhỏ mà Phó Thời Văn ném ra chẳng mấy chốc đã được ăn hết sạch, những chú sóc nhỏ quay lưng bỏ đi.

Lâm Du trở lại biểu hiện trước đây của cậu.

Phó Thời Văn lấy ra một xấp tiền mặt 100 nhân dân tệ từ trong túi ra, nói với đứa nhỏ.

“Anh bạn nhỏ, còn bao nhiêu bánh quy, tôi mua hết.”

Nhưng lúc này, trong túi của Tiểu Khúc chỉ còn lại hai gói bánh quy.

Phó Thời Văn đã đưa tất cả số tiền cho Tiểu Khúc để đổi hai gói bánh này.

Tiểu Khúc biết mấy chiếc bánh quy này không đáng ngần đấy tiền, cậu bé đã khéo léo từ chối: “Cảm ơn Phó tiên sinh, nhưng cháu không có tiền lẻ.”

Phó Thời Văn nghe thấy thì hơi ngạc nhiên, nói tiếp: “Tiền này là cho anh bạn nhỏ. Có thể giúp tôi mua thêm chút bánh quy rồi đem tới đây không, càng nhiều càng tốt.”

“Được a.” Tiểu Khúc nghe thấy vậy mới cầm tiền, chạy nanh đi.

Phó Thời Văn lại ngồi xổm trên mặt đất, tiếp tục gọi mời những chú sóc nhỏ bằng bánh quy.

“A Du, em có muốn thử cho sóc nhỏ ăn không?”

Lâm Du khẽ di chuyển ngón tay.

Phó Thời Văn hào hứng để bánh quy vào tay Lâm Du.

“A Du, cứ ném như vậy là được.”

Khoảnh khắc Phó Thời Văn đến gần, hai mắt Lâm Du nhắm lại.

Cậu không muốn anh đến gần mình.

Cảnh bình minh trên núi rất hùng vĩ, đẹp vô cùng.

Sương mù giữa núi chưa tan, cùng núi liền với mây, sương mù như biển động, ánh vàng tỏa ra ngàn dặm, đỉnh núi và rừng cây đều dát một lớp vàng mỏng, đẹp như mơ.

Không khí buổi sáng hơi se lạnh, hít thở cũng thấy hơi lạnh nhưng lại sảng khoái lạ thường.

“A Du, em có thích không? Nếu thích, sau này chúng ta sẽ thường xuyên tới đây chơi.”

Lâm Du nhìn mặt trời mọc ở đằng xa, đôi mắt trong veo vẫn còn trống rỗng.

Phó Thời Văn nhìn Lâm Du, đôi mắt đầy đau đớn, anh nâng mặt Lâm Du lên, nhỏ giọng cầu xin: “A Du, anh sai rồi. Làm ơn hãy nói gì với anh có được không?”

“Cầu xin em.”

“Em muốn đánh muốn mắng như nào cũng được, chỉ xin em đừng như thế này, được không?”

Nhưng trên mặt Lâm Du không có biểu hiện gì, tất cả chỉ còn lại là trống rỗng và nỗi đau tê dại, giống như một cái xác không hồn.

Nhìn dáng vẻ này của Lâm Du, trái tim của Phó Thời Văn như bị thắt lại.

Đôi mắt của cậu đã từng rất trong sáng tươi vui, trong đôi mắt ấy chỉ chứa duy nhất hình bóng của anh.

Nhưng linh hồn của cậu thiếu niên đã bị anh chính tay đánh mất, chỉ còn lại thể xác vô cảm.

Phó Thời Văn từ từ dùng ngón tay chạm nhẹ lên má trắng nõn của Lâm Du: “A Du, làm ơn quay lại.”

Phó đại thiếu gia xưa nay chưa từng nói chuyện khép nép như vậy với ai.

Chỉ là anh vẫn không nhận được phản hồi.

Gió rừng thổi vi vu.

Sương mù ngày càng dày lên một chút.

Phó Thời Văn cảm thấy ngón tay của Lâm Du đã hơi lạnh, anh cởϊ áσ khoác của mình rồi đắp cho Lâm Du.

“A Du, đi ngắm cảnh trên núi đi, không phải em thích sóc nhỏ sao? Anh dẫn em đi xem, được không?”

Phó Thời Văn vừa nói xong thì điện thoại trong túi đã reo. Anh liếc nhìn dãy số hiện trên màn hình, nói với Lâm Du một câu:

“A Du, em đợi anh một lát, anh nghe điện thoại rồi sẽ quay lại ngay.”

Phó Thời Văn dừng xe lăn, rời đi trả lời điện thoại.

Người gọi đến là trợ lý của Phó Thời Văn.

“Phó tổng, Tôn Bằng đã tìm thấy rồi, hắn ta đang ở nước ngoài.

Sắc mặt Phó Thời Văn ảm đạm: “Giữ lại cái mạng cho hắn, dù có tốn bao nhiêu người và tiền bạc cũng phải đem người sống tới đây.”

Phó Thời Văn trước đây là một đại công tử ăn chơi trác tán, làm không ít những chuyện điên rồ. Trưởng thành hơn một chút, anh tiếp quản gia đình họ Phó, trở nên trầm tính hơn, nhưng điều này không có nghĩa là có thể động vào anh. Phó Thời Văn xưa đã không dễ động vào thì nay không ai có thể động vào.

Lúc Phó Thời Văn cúp điện thoại, quay lại nhìn thì không khỏi hoảng hốt.

A Du? A Du của anh đâu rồi?

Người ngồi trên xe lăn đâu rồi?

Chiếc áo khoác anh vừa khóa lên người Lâm Du đã rơi trên mặt đất.

Chỉ còn con sóc nhỏ đang nhảy nhót đến trước mặt anh.

Không nhìn thấy người đâu làm cho Phó Thời Văn không biết nên vui mừng hay lo lắng, không thấy người đồng nghĩa là Lâm Du cuối cùng đã có thể đứng dậy.

Phó Thời Văn kiềm chế lại cảm xúc đang nhảy nhót trong lòng mình, vội vàng đi tìm xung quanh. Người mới khỏi bệnh thì vẫn còn yếu, không thể đi xa được.



Lâm Du đi theo một con sóc nhỏ.

Nhưng con sóc nhỏ chạy quá nhanh mà cậu lại di chuyển chậm. Một đoạn gốc cây trồi lên khiến cậu vấp ngã, Lâm Du không buồn chú ý tới cú ngã đó, từ từ đứng dậy.

Một chút ánh sáng hiện lên trước mắt.

Lâm Du nhớ lại giấc mơ của mình, trong mơ đứa bé cũng đã biến mất như một tia sáng.

“Con!”

Lần này, Lâm Du đã rất cố gắng để tiếp cận những tia sáng nhỏ, nhưng cũng không thể chạm tới chúng, cậu chỉ có thể loạng choạng sau những tia sáng.

Cứ đi theo những tia sáng đó, chả biết từ khi nào, Lâm Du đã đến bên rìa vách núi.

Gió trên vách thổi rất mạnh.

Lâm Du nhìn tia sáng bay vào trong sương mù tràn ngập quanh núi, chỉ cần nhảy về phía trước là có thể bắt được ánh sáng đó.

“A Du! Đừng cử động!”

Khoảnh khắc Phó Thời Văn nhìn thấy Lâm Du đứng trên rìa bờ vực, trái tim anh gần như vỡ tung.

Lâm Du chậm rãi quay đầu lại, gió thổi tung tóc cậu, nhìn thấy Phó Thời Văn, chậm rãi nói: “Tiên sinh, con…ở đằng kia...”

“A Du, con không ở bên kia, con vẫn ở trong bụng em..”

Một tia bối rối xẹt qua mắt Lâm Du, ngay sau đó nước mắt chảy ra từ khóe mắt: “Tiên sinh, anh lại nói dối em…”

Phó Thời Văn từ từ tiến lại gần: “Anh không nói dối, A Du, tin anh đi, được không?”

Nước mắt bị gió thổi bay đi, Lâm Du lắc đầu: “Tiên sinh, em sẽ không bao giờ tin anh nữa.”

Lâm Vu quay đầu nhìn đám sương mù, tia sáng dường như đã ở gần trước mặt, chỉ cần cậu tiến lên một bước, liền có thể bắt lấy.

Lâm Du chậm rãi nhấc chân lên, trên mặt khẽ nở nụ cười, hướng mặt trời mọc, vươn tay bắt lấy tia sáng.

“Không! A Du, không!”

Phó Thời Văn lao đến, nhưng không kịp.

Anh hoảng sợ nhìn xuống vách đá. Nhưng phía dưới, sương mù dày đặc, ngoại trừ máu trắng đυ.c thì không thể nhìn thấy gì nữa.

“A Du..” Giong của Phó Thời Văn như lạc đi.

Phó Thời Văn sững sờ nhìn xuống, khóe mắt trào ra những dòng nước mắt, cơ thể như bị đâm thủng một lỗ, cả trái tim đều biến thành từng mảnh vụn. L*иg ngực đau nhói đến khó thở, một ngụm trào ra.

(Lời của edit: Mấy chương gần đây, tác giả viết cộc quá, chương trên là edit đã thêm rất nhiều chữ mới được như vậy đó)