Ông ta có phần ngạc nhiên, vậy mà Tô Dĩ Trần lại biết ông ta là ai.
Nụ cười trên bàn ăn đều là giả tạo.
Tô Dĩ Trần khẽ nói: “Anh đi vệ sinh một lát, em ở đây tiếp khách.”
Bùi Túc Nguyệt khó khăn lắm mới có thể công khai mối quan hệ với Tô Dĩ Trần, có được danh phận, có thể quang minh chính đại đứng bên cạnh Tô Tô. Cậu không muốn rời xa Tô Tô một chút nào.
Ánh mắt Bùi Túc Nguyệt tràn đầy lưu luyến, còn có phần ấm ức: “Em cũng đi.”
Bas
Tô Dĩ Trần nhẹ nhàng xoa đầu cậu, ghé sát vào tai, nói: “Ngoan nào, ở đây tiếp đón khách, anh đi một lát rồi về ngay.”
Nói xong, anh hôn nhẹ lên má Bùi Túc Nguyệt.
Những ngón tay thon dài khẽ vuốt ve chiếc vòng da màu đen trên cổ cậu.
“Được.” Bùi Túc Nguyệt luôn nghe lời Tô Dĩ Trần.
Tô Dĩ Trần mỉm cười, sau đó đứng dậy rời đi.
Mọi người trên bàn ăn nhìn cảnh hai người thân mật, mặt ai cũng đỏ bừng.
…
Tô Dĩ Trần từ nhà vệ sinh đi ra, mở vòi nước rửa tay, anh ngẩng đầu lên, khóe mắt nhìn qua gương, không biết Cố Hàn Chu đã xuất hiện phía sau từ lúc nào.
Đang nhìn chằm chằm vào anh với vẻ u ám.
May mắn thay, Tô Dĩ Trần tâm lý vững vàng, mới không bị cảnh tượng kinh hồn này dọa sợ.
Anh rửa tay xong, quay người, không thèm nhìn Cố Hàn Chu, bước qua hắn chuẩn bị rời đi.
Khi đi qua Cố Hàn Chu, cổ tay anh bị người đàn ông nắm chặt.
“Có việc gì?” Đôi mắt Tô Dĩ Trần bình tĩnh, ánh mắt lạnh lẽo, lạnh nhạt nhìn hắn.
Ánh mắt đó giống như đang nhìn người xa lạ.
Trong lòng Cố Hàn Chu không khỏi dấy lên cơn đau nhói.
Cố Hàn Chu nắm c.h.ặ.t t.a.y anh, thấy biểu cảm của anh lạnh lùng như vậy, không khỏi bật cười giận dữ: “Tô Dĩ Trần, bây giờ cậu đang giả bộ gì đây? Giả bộ cao quý cho ai xem?”
Tô Dĩ Trần nhướng mày, lạnh lùng nhìn hắn: “Tổng giám đốc Cố nghĩ tôi đang giả bộ sao?”
“Không thì sao?” Cố Hàn Chu chất vấn.
“Ồ, không quan trọng anh nghĩ gì.” Tô Dĩ Trần nhíu mày: “Buông tôi ra.”
Ánh mắt Tô Dĩ Trần trở nên sắc lạnh, đầu gối đá thẳng vào hạ bộ hắn, khiến sắc mặt người đàn ông tái mét, anh còn đ.ấ.m mạnh vào mặt Cố Hàn Chu.
Cố Hàn Chu bị đ.ấ.m đến mức khóe miệng chảy máu, mặt tái nhợt, lảo đảo lùi lại, hắn ôm chặt chỗ bị đấm, hít vài hơi lạnh.
Đôi mắt Cố Hàn Chu đỏ hoe, kinh ngạc nhìn đối phương: “Tô Dĩ Trần, cậu dám!”
“Tất nhiên là tôi dám.” Tiếng xương tay của Tô Dĩ Trần kêu răng rắc, ánh mắt anh lạnh lùng: “Nếu anh còn giống như chó mà phát tình bừa bãi với tôi, tôi đảm bảo sẽ đánh cho đến khi cha mẹ anh không nhận ra.”
Chàng trai mặt lạnh nói lời hung hãn, khuôn mặt điển trai thờ ơ vô cùng, ánh mắt như hố băng, khiến người ta vô cớ mà sinh ra cảm giác lạnh lẽo.
Cố Hàn Chu nhìn Tô Dĩ Trần, rất lâu sau mới không thể tin nổi mà nói: “Tô Dĩ Trần, sao cậu lại trở nên như vậy?”
“Tôi vẫn luôn như vậy mà.” Tô Dĩ Trần đáp.
Cặp kính không gọng màu vàng khiến anh trông như được mạ vàng, nhìn rất quý phái.
Ánh mắt lạnh lẽo và tàn nhẫn của anh mang một sức ép vô hình.
Đầu óc Cố Hàn Chu thoáng trống rỗng.
Nhìn chàng trai lạnh lùng tàn nhẫn trước mặt, trong đầu hắn không ngừng hiện lên hình ảnh Tô Dĩ Trần ở nhà họ Cố ngày xưa, mắt đẫm lệ, tủi thân cầu xin tình yêu của hắn.
Tô Dĩ Trần yêu hắn, tình yêu này là vĩnh hằng, trên thế giới này không ai yêu hắn hơn Tô Dĩ Trần… Cố Hàn Chu tin tưởng điều đó.
Trong năm qua, chàng trai như một người nội trợ đảm đang lo toan cho hắn, dịu dàng, ngoan ngoãn, chịu đựng, hiểu chuyện, không bao giờ gây rắc rối, ưu điểm lớn nhất là rất rất rất yêu hắn, trong mắt chỉ có mình hắn.
Hắn được chăm sóc rất tốt.
Tô Dĩ Trần là một người tình hoàn hảo.
Nhưng tại sao chàng trai trước mặt giờ đây lại xa lạ đến vậy?
“Tô Dĩ Trần…” Giọng Cố Hàn Chu cực kỳ lạnh lẽo, còn hơi run rẩy: “Cậu vì muốn trả thù tôi, quyến rũ Túc Túc, giả vờ tàn nhẫn như vậy. Tất cả chỉ để khơi dậy sự quan tâm của tôi, rồi khiến tôi hối hận.”
“Thật ra, cậu rất muốn quay lại với tôi đúng không.”
Tô Dĩ Trần hoàn toàn không hiểu suy nghĩ của hắn, anh khó hiểu, nói: “Chúng ta đã kết thúc hợp đồng, quan hệ đã kết thúc từ lâu, tại sao anh lại nghĩ nhiều như vậy?”
Cố Hàn Chu vẫn không tin.
Tô Dĩ Trần không còn lời nào để nói: “Nếu anh nghĩ như vậy, tôi cũng không có cách nào.”