Tô Dĩ Trần ngây ngốc nhìn cơn mưa lớn, không khỏi nhớ lại một năm trước, anh cũng từng mắc sai lầm, Cố Hàn Chu đã nổi giận, phạt anh đứng ngoài cửa suốt một đêm. Lúc đó là mùa đông, tuyết rơi rất dày, anh chỉ mặc bộ đồ ngủ mỏng manh, phải tự mình sưởi ấm ở bên ngoài.
Sau đó, anh bị cảm và phát sốt suốt ba ngày ba đêm, dẫn đến hệ miễn dịch của anh yếu đến mức c.h.ế.t đi sống lại, chỉ cần cảm lạnh nhẹ cũng sẽ trở thành một trận ốm nặng.
Đang nghĩ ngợi, âm thanh của xe cứu thương 120 vang lên bên tai.
Tô Dĩ Trần kinh ngạc nhìn về phía trước, Cố Hàn Chu đầu đầy m.á.u được đưa lên xe cứu thương.
Anh lập tức đứng thẳng người, đầu óc nhỏ bé đầy khó hiểu, chuyện gì xảy ra vậy? Sao Cố Hàn Chu lại vào viện?!
“Tô Tô, đây là quà em tặng cho anh, có vui không?”
Bas
Bùi Túc Nguyệt không biết đã ở sau lưng Tô Dĩ Trần từ lúc nào, cậu che ô cho Tô Dĩ Trần, khoác áo gió sạch sẽ lên người anh, đôi mắt phượng chứa đựng nụ cười.
Tô Dĩ Trần hoảng sợ nhìn cậu: “Chuyện của Cố Hàn Chu là do cậu làm?”
“Anh ta khiến Tô Tô đau lòng thì phải chịu trừng phạt.” Bùi Túc Nguyệt nhận thấy ánh mắt Tô Dĩ Trần ngày càng kinh ngạc, ý thức được mình đã nói sai, cậu lập tức mím môi, nhẹ giọng nói: “Em ra tay có chừng mực mà, hơn nữa, Cố Hàn Chu không nhìn thấy em đưa chân ra, anh ta mắt mù tự ngã xuống cầu thang, liên quan gì đến em chứ?”
Tô Dĩ Trần không thể tin nổi nhìn cậu: “Bùi Túc Nguyệt, cậu biết mình đang làm gì không?”
“Em biết.” Bùi Túc Nguyệt rất ngoan ngoãn: “Nhưng em không thể nhìn nổi anh ta bắt nạt anh, mưa lớn thế này, mà anh ta còn để anh đứng đây dầm mưa, anh ta thật sự quá tệ bạc.”
“…”
Tô Dĩ Trần không biết nói gì hơn: “Cậu tin tưởng tôi đến mức kể cho tôi nghe chuyện này, không sợ tôi tố cáo cậu à?”
Bùi Túc Nguyệt khẽ cười, nói: “Không sợ. Vì tất cả của em đều là của Tô Tô, Tô Tô có toàn quyền xử lý em.”
Tô Dĩ Trần trong chốc lát không tìm ra lời nào để đáp lại, anh nhìn kỹ Bùi Túc Nguyệt, nhưng không thể thấy bất kỳ dấu vết diễn xuất nào trong ánh mắt cậu.
Bùi Túc Nguyệt cao hơn Tô Dĩ Trần một cái đầu. Cậu gần như ôm trọn Tô Dĩ Trần trong lòng, mu bàn tay áp nhẹ lên trán anh, hơi nhíu mày: “Tô Tô, đầu anh nóng quá, anh bị sốt rồi.”
Tô Dĩ Trần dầm mưa, cả người đều ướt đẫm, bây giờ lại bị gió lạnh thổi qua người, hắt hơi một cái.
Bùi Túc Nguyệt đưa ô cho anh, rồi một tay bế ngang Tô Dĩ Trần lên.
Tô Dĩ Trần một tay cầm ô, một tay nắm lấy cổ áo Bùi Túc Nguyệt, anh vẫn chưa kịp phản ứng vì sao mình lại bị nhấc bổng lên: "Bùi Túc Nguyệt! Cậu lại nổi điên gì vậy?"
“Anh phát sốt rồi, em đưa anh đến bệnh viện.”
Bùi Túc Nguyệt ôm anh, tranh thủ lúc trời mưa lớn, nhà họ Cố không có ai, đưa Tô Dĩ Trần vào trong một chiếc xe.
Tài xế và trợ lý Kim ngồi ở ghế lái và ghế phụ, nghiêm túc nhìn về phía trước, nhưng vẫn không thể nhịn được mà lén nhìn qua gương chiếu hậu, xem người mà ông chủ của họ đã nhung nhớ nhiều năm.
Thật sự rất đẹp.
Bùi Túc Nguyệt lấy khăn sạch lau tóc cho Tô Dĩ Trần, có lẽ vì dầm mưa mà Tô Dĩ Trần sốt thật, cả khuôn mặt đều đỏ bừng lên, một màu hồng kiều diễm phủ lên má, đôi mắt cũng có phần mơ màng.
Nhìn qua trông rất dễ bắt nạt.
Bùi Túc Nguyệt nhẹ nhàng xoa nắn đôi tai mềm mại của Tô Dĩ Trần, nhẹ nhàng cảnh cáo: "Không ai nói cho hai người biết, không được nhìn lén khi người khác đang làm việc chính sao?"
Tài xế và trợ lý Kim lập tức ngồi thẳng lưng, khẽ ho vài tiếng.
Bùi Túc Nguyệt giống như đang ôm một con búp bê, ôm Tô Dĩ Trần vào lòng, lấy túi chườm đá đặt lên trán Tô Dĩ Trần để hạ nhiệt, rồi nhìn vào vết cắn trên cổ anh, cắn nhẹ vào đó.
Cậu muốn đánh dấu mùi hương và dấu ấn của mình lên người Tô Tô, từng tấc da thịt trắng muốt đều nên khắc tên của Bùi Túc Nguyệt.
Chỉ tiếc là chưa được chủ nhân cho phép, cậu không thể dễ dàng ra tay.
Hơn nữa, Tô Tô còn đang phát sốt, làm vậy là lợi dụng lúc cháy nhà mà đi hôi của.
…
Trong bệnh viện.
Tô Dĩ Trần đang truyền dịch, từ từ tỉnh lại.
Lúc này, Bùi Túc Nguyệt đang nghe điện thoại.
Tô Dĩ Trần có thể nghe được một vài đoạn ngắt quãng.
“Ừ, được, em đang ở chỗ khác, vâng ạ, anh Hàn Chu cũng phải nghỉ ngơi thật tốt nha.”
“Vâng, không có gì.”
Sau khi Bùi Túc Nguyệt cúp máy, cậu liền đối diện với ánh mắt của Tô Dĩ Trần.
“Tô Tô, anh tỉnh rồi.”
Bùi Túc Nguyệt dùng mu bàn tay chạm nhẹ vào trán Tô Dĩ Trần, cười nói: “Hạ sốt rồi.”
Tô Dĩ Trần nhìn vào khuôn mặt đang cười của Bùi Túc Nguyệt.
Nốt ruồi son ở đuôi mắt của Bùi Túc Nguyệt, không hiểu sao lại làm Tô Dĩ Trần cảm thấy có phần quen thuộc, như đã từng gặp qua ở đâu đó. Anh nhíu mày, quan sát cậu kỹ càng.
Bùi Túc Nguyệt giúp Tô Dĩ Trần ngồi dậy, rót cho anh một ly nước.
Sau khi uống nước xong, Tô Dĩ Trần chậm rãi nói: “Trước đây chúng ta đã từng gặp nhau rồi phải không?”
Đôi mắt Bùi Túc Nguyệt sáng lên, nhưng rồi lại nhớ ra điều gì đó, cậu cười nói: “Có lẽ vậy.”
“Có lẽ là sao? Nếu đã gặp, cậu không định giải thích rõ ràng sao?” Tô Dĩ Trần nheo mắt lại.
Bùi Túc Nguyệt tránh ánh mắt của anh, đôi mắt hơi cụp xuống: “Có thể không nói được không?”
“Cậu thế này rất khó để tôi tin tưởng cậu, Bùi Túc Nguyệt.” Khuôn mặt Tô Dĩ Trần hơi tái đi, giọng điệu cũng trở nên lạnh lùng.
Bùi Túc Nguyệt mím môi, không nói gì.
Nếu Tô Tô không nhớ những chuyện đó, thì cứ để chúng mãi mãi bị lãng quên.
Những điều ghê tởm, bẩn thỉu, đẫm máu, đen tối, quá khứ kinh khủng ấy... thật sự quá bẩn, cậu sợ nói ra sẽ làm bẩn tai của Tô Tô.
Nếu không có ánh sáng của Tô Tô, cậu mãi mãi chỉ là con ch.ó hoang bẩn thỉu trong vũng bùn tối tăm.
Vì sự tồn tại của Tô Dĩ Trần, mới có Bùi Túc Nguyệt của ngày hôm nay.
Tô Dĩ Trần hơi nhếch môi: “Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt ghê tởm đó nữa.”
Đôi mắt của Bùi Túc Nguyệt vẫn dịu dàng nhìn anh: “Tô Tô, còn khát không? Để em rót nước cho anh.”
Tô Dĩ Trần liên tục nhìn chằm chằm Bùi Túc Nguyệt, phát hiện không thể nhìn ra điều gì, đành từ bỏ.
Nước ấm được đưa đến bên môi, Tô Dĩ Trần há miệng, Bùi Túc Nguyệt từ từ đút cho anh.
“Tôi thật không thể hiểu được, đám người của Cố Hàn Chu đối xử với cậu tốt như vậy, cậu không đi theo bọn họ, lại chạy đến đây phục vụ tôi.” Tô Dĩ Trần lạnh lùng liếc nhìn động tác gọt táo của Bùi Túc Nguyệt.
Bùi Túc Nguyệt mỉm cười, đút từng miếng táo đã gọt sẵn cho Tô Dĩ Trần.
“Vậy nên Tô Tô thích em như thế này sao?” Bùi Túc Nguyệt cười nhẹ: “Em có thể biến thành bất cứ bộ dạng nào mà Tô Tô thích.”
“Không cần thiết.” Tô Dĩ Trần lạnh lùng đáp lại, ai mà biết trong những lời nói nhảm nhí của Túc Nguyệt, có bao nhiêu phần thật bao nhiêu phần giả.
Nếu anh tin vào những lời nói của Bùi Túc Nguyệt, thì lợn nái cũng biết trèo cây.
Bùi Túc Nguyệt không bận tâm đến vẻ mặt lạnh lùng của Tô Dĩ Trần, vẫn nhiệt tình đáp lại.
“Tô Tô, ăn chậm thôi.” Bùi Túc Nguyệt đút táo đã cắt gọt sạch sẽ cho Tô Dĩ Trần, thấy anh ăn rất nhanh, lo sợ anh bị nghẹn.
Nhưng mà, dáng vẻ Tô Tô ăn cái gì cũng thật dễ thương.
Thật muốn chụp lại, rồi in ra để trong căn phòng bí mật chứa những bức ảnh đẹp của Tô Tô. Căn phòng đó có rất nhiều đồ liên quan đến Tô Tô, trên tường phủ kín những bức ảnh chụp lén Tô Tô, cậu luôn không tự chủ được ở trong căn phòng đó rất lâu, nhìn ngắm ảnh của Tô Tô để giải tỏa.
Tô Dĩ Trần ăn vài miếng liền không muốn ăn nữa, liếc nhìn cậu, thử hỏi: “Chuyện bên Cố Hàn Chu cậu định giải thích thế nào?”
“Cứ để anh ta ở bệnh viện vài ngày đã.” Đôi mắt Bùi Túc Nguyệt cong cong như vầng trăng khuyết: “Cố Hàn Chu vừa mới tỉnh lại còn gọi điện đến, nhưng anh ta không hỏi thăm tình hình của anh. Em thấy anh ta ngã xuống cầu thang còn nhẹ, tốt nhất là ngã đến mức tàn tật suốt đời.”
Đôi mắt mà mọi người thường khen ngợi ấy, lúc này chứa đầy những ác ý tối tăm, khiến người ta rùng mình.