Bạch Nguyệt Quang Vạn Nhân Mê HE Với Thế Thân Rồi!

Chương 24: Bạch nguyệt quang chính là một trà xanh tâm cơ



"Tô Tô, quay người lại đi."

Tô Dĩ Trần nghe vậy liền quay sang, Bùi Túc Nguyệt ôm eo anh, cúi xuống hôn lên vành tai anh.

Tai nhanh chóng đỏ lên.

Tô Dĩ Trần nắm chặt cổ áo của Bùi Túc Nguyệt, ánh mắt vô thức liếc nhìn ra phía sau cậu, sợ rằng ai đó sẽ xuất hiện, phát hiện ra tư thế mờ ám của bọn họ.

“Cậu vậy mà không sợ bị họ phát hiện.”

Tô Dĩ Trần cố tình hạ giọng xuống thật thấp.

Ngón tay Bùi Túc Nguyệt nhẹ nhàng đặt lên cằm Tô Dĩ Trần, cậu cúi đầu nhìn anh, đôi mắt phượng đong đầy ý cười: "Tô Tô đỏ mặt rồi, có phải đang ngại không?"

Tô Dĩ Trần trừng mắt nhìn Bùi Túc Nguyệt.

Sau đó nắm lấy cổ áo cậu, đẩy ra sau, khẽ nói: "Cút."

Bùi Túc Nguyệt lùi lại một bước, con môi cười: "Được thôi, em cút liền đây, cút vào lòng Tô Tô."

Tô Dĩ Trần quay người lại, cầm lấy quần áo cần giặt, bỏ vào máy giặt, nhấn nút. Bỗng anh nghe thấy tiếng Cố Hàn Chu vang lên, giọng ra lệnh không thể cãi lời:

"Tô Tô, lại đây."

Tô Dĩ Trần định bước đi.

Bùi Túc Nguyệt kéo tay anh lại, lắc đầu, tự mình đi ra ngoài.

“Anh Hàn Chu, em muốn hỏi Tô Tô một số chuyện, để Khinh Chu rửa bát đi, coi như rèn luyện kỹ năng làm việc nhà.”

Vừa nói xong, Cố Khinh Chu lập tức than vãn: "Ai muốn rửa bát chứ?!"

Sắc mặt Cố Hàn Chu không thay đổi, chỉ vào bát đũa trên bàn: "Đi rửa."

Cố Khinh Chu dù mặt mày ủ rũ, nhưng vẫn nghe lời anh trai, đứng dậy đi rửa chén.

Phòng khách rộng lớn nhanh chóng không còn một bóng người.

Bùi Túc Nguyệt lại càng không kiêng nể gì, dính lấy Tô Dĩ Trần, giống như một chú chó con phấn khích khi gặp chủ nhân, liên tục vẫy đuôi đòi được vuốt ve.

Tô Dĩ Trần lạnh mặt đẩy cậu ra: "Đây là nhà họ Cố, chú ý một chút."

Bùi Túc Nguyệt không để ý đến vẻ mặt lạnh lùng của Tô Dĩ Trần, nắm lấy tay anh: "Chính vì đây là nhà họ Cố, nên em mới muốn để lại dấu vết của chúng ta ở đây."

Nốt ruồi lệ màu đỏ dưới đuôi mắt cậu càng thêm phần quyến rũ, khi cười rộ lên, giống như đang câu dẫn người trước mặt.

"…"

Tô Dĩ Trần thừa nhận, trong một khoảnh khắc, mình đã bị vẻ đẹp của bạch nguyệt quang mê hoặc.

Bùi Túc Nguyệt rất cao, 1m85, làn da trắng mịn, môi hồng răng trắng, khuôn mặt đẹp như tranh vẽ, là chuẩn mực cái đẹp của những ngôi sao nam nổi tiếng hiện nay. Đặc biệt là nốt ruồi đỏ ở khóe mắt, làm tăng thêm phần quyến rũ mê người.

Gia thế tốt, khả năng học tập trời ban, có đầu óc kinh doanh.

Bùi Túc Nguyệt trở thành ánh trăng sáng trong lòng mọi người không có gì lạ.

Chỉ tiếc rằng quá giả tạo và gian xảo, Tô Dĩ Trần thu lại ánh mắt, lấy quần áo ra phơi: "Nếu Cố Hàn Chu phát hiện ra chuyện của chúng ta, người gặp rắc rối sẽ là tôi, không phải cậu."

“Em sẽ không để Cố Hàn Chu động đến anh dù chỉ một chút.” Bùi Túc Nguyệt mỉm cười nói.

Tô Dĩ Trần bình tĩnh nhìn cậu: "Ai tin cậu?"

Sau khi phơi quần áo xong, anh lên lầu trở về phòng ngủ.

Bùi Túc Nguyệt theo sát anh như một cái đuôi.

Tô Dĩ Trần vào phòng, bật đèn, chuẩn bị tắm rửa đi ngủ.

Biết Tô Dĩ Trần chuẩn bị tắm, cơ thể Bùi Túc Nguyệt nóng lên. Tô Dĩ Trần cầm bộ đồ ngủ, trong mắt Bùi Túc Nguyệt, đôi chân dài trắng mịn lại có lực trông vô cùng quyến rũ, đặc biệt khi anh cúi xuống, chiếc quần sọc trắng rộng làm nổi bật hình dáng căng tròn của mông.

Khi cởi áo, lưng anh thẳng tắp, đường nét cơ thể tuyệt đẹp, toàn thân anh tương đối gầy, đặc biệt là...

Ánh mắt Bùi Túc Nguyệt sáng lên, chuyển đến vùng bụng và n.g.ự.c phẳng của Tô Dĩ Trần, cái nhìn nóng rực đến mức người nào đó không thể làm lơ.

Tô Dĩ Trần lập tức không dám cởi áo nữa, anh dừng động tác lại: "Bùi Túc Nguyệt, quay lưng lại."

Lần này, Bùi Túc Nguyệt không nghe lời.

Đôi mắt phượng nhìn chằm chằm vào phần hơi nhô lên dưới chiếc quần rộng của Tô Dĩ Trần, thật là đáng yêu, cậu cười khẽ: “Buổi tối Tô Tô có chăm sóc cho ‘Tô Tô nhỏ’ không?”

Tô Dĩ Trần siết chặt tay, đặc biệt khi nhìn thấy vẻ mê mẩn không thể che giấu của Bùi Túc Nguyệt, anh cảm thấy mình đang bị một kẻ biến thái dòm ngó: "Bùi Túc Nguyệt, nếu cậu động dục thì đi tìm trai bao đi, đừng tới làm phiền tôi."

Hai mắt Bùi Túc Nguyệt đong đầy ý cười: "Nếu Tô Tô thích, em có thể giúp Tô Tô bất cứ lúc nào, bất kể là dùng tay hay dùng miệng."

Tô Dĩ Trần thẹn quá hóa giận: "Không cần!"

Nói xong, anh lập tức mở cửa phòng tắm ra, đóng sầm lại, cởi quần áo bên trong. Chỉ một lát sau đã vang lên tiếng nước chảy. Qua mười phút, Tô Dĩ Trần lau tóc đi ra, Bùi Túc Nguyệt cầm máy sấy, giúp anh sấy tóc để lấy lòng.

Tô Dĩ Trần thích có người phục vụ, bản thân anh cũng lười tự làm.

Những ngón tay thon dài của Bùi Túc Nguyệt nhẹ nhàng xoa đầu Tô Dĩ Trần, vuốt ve những sợi tóc ướt của anh, vừa mở máy sấy, chóp mũi vừa hít hà mùi hương: “Người Tô Tô thơm quá đi.”

Tô Dĩ Trần không trả lời.

Một lúc sau, Bùi Túc Nguyệt nói: "Vấn đề của ba mẹ Tô Tô, em đã để trợ lý Kim tìm cách giải quyết. Tập đoàn Cố thị rất mạnh, có thể cần ít nhất hai tháng, nhưng em sẽ cử người âm thầm đối phó với tập đoàn Cố thị, để anh ta không rảnh chú ý đến việc này."

Tô Dĩ Trần mở mắt, nhìn vào trong gương, thấy Bùi Túc Nguyệt đang cúi đầu nhìn mình một cách dịu dàng, anh bình tĩnh hỏi: "Bùi Túc Nguyệt, Cố Hàn Chu thích cậu như vậy, nuông chiều cậu, coi cậu là người trong lòng, là ánh trăng sáng của anh ta. Cậu lại vì tôi mà bí mật đối phó Cố Hàn Chu, cậu không thấy áy náy sao?"

"Áy náy?" Bùi Túc Nguyệt cười nhạo hai từ này. Cậu nheo mắt: “Anh ta cướp đi vật quan trọng nhất của em, lấy đi thứ em quý trọng nhất. Em không g.i.ế.c c.h.ế.t anh ta đã là cực kỳ kiềm chế rồi. Em làm sao có thể áy náy?”

Tô Dĩ Trần thật sự cảm nhận được sát khí trên người bạch nguyệt quang.

Tô Dĩ Trần hơi khó chịu, nhưng vẫn cố gắng ổn định tinh thần, hỏi tiếp: “Cậu giúp tôi như vậy, là muốn nhận lại gì từ tôi?”

“Em không muốn có bất kỳ sự trao đổi lợi ích nào với Tô Tô.”

Bùi Túc Nguyệt đặt máy sấy xuống, ôm lấy eo Tô Dĩ Trần, nhẹ nhàng hít hà hương thơm sau khi tắm của anh. Cậu cong môi cười nhẹ, nhìn vào gương mặt hoàn hảo của Tô Dĩ Trần, si mê nói: “Em chỉ muốn làm chó của Tô Tô, nghe lời Tô Tô. Mọi thứ của em đều thuộc về Tô Tô, bao gồm cả cơ thể, tinh thần và linh hồn của em, tất cả mọi thứ đều muốn được Tô Tô kiểm soát.”

"Tô Tô, anh là duy nhất, không thể thay thế, anh không phải là người thay thế cho bất kỳ ai, anh xứng đáng được ngồi trên ngai vàng, Cố Hàn Chu không nên nhận được lòng thương từ anh, không nên nhận được đặc ân của anh. Một con ch.ó không nghe lời, thì nên bị Tô Tô bỏ rơi."

Tô Dĩ Trần cảm thấy tai mình hơi nóng, anh cụp mắt xuống, nhìn đôi tay đang ôm eo mình: "Tôi tưởng cậu ít nhất sẽ yêu cầu tôi ở bên cậu."

"Tô Tô, em không dám." Bùi Túc Nguyệt dịu dàng nhìn vào tai Tô Dĩ Trần, cẩn thận hỏi: “Em có thể không?”

Tô Dĩ Trần quay đầu lại, ánh mắt lạnh nhạt: "Nhưng tôi không tin cậu, chuyện của ba mẹ tôi, tôi sẽ tự giải quyết. Tôi mặc kệ cậu có thật sự muốn giúp tôi hay không, tóm lại, tôi sẽ không đáp lại hành động đơn phương của cậu."

"Không sao." Bùi Túc Nguyệt nói: “Em cam tâm tình nguyện giúp Tô Tô, không cần đáp lại, chỉ cần được ở bên cạnh Tô Tô.”

Dưới ánh đèn, ánh mắt của Bùi Túc Nguyệt như một tín đồ cuồng tín ngưỡng, ngước nhìn vị thần của mình.

Sau khi tắt đèn.

Tô Dĩ Trần lén lấy điện thoại ra, gửi một tin nhắn cho Thẩm Nguyên.

[Giúp tôi điều tra Bùi Túc Nguyệt, tìm hiểu kỹ về cậu ta.]

Thẩm Nguyên: [!]

Thẩm Nguyên: [Bùi Túc Nguyệt bắt đầu đối phó với cậu rồi sao?!]

Bas

Thẩm Nguyên: [Tô Tô, cậu nhất định phải cẩn thận! Trực giác của tôi cảm thấy mục đích trở về nước của bạch nguyệt quang này không đơn giản! Cậu ta chắc chắn đã nghe nói bên cạnh tổng giám đốc Cố có thế thân, sau đó chuyển đến nhà họ Cố để đối phó với cậu, đuổi cậu đi, chiếm được Cố Hàn Chu!]

[Tôi mới nhìn qua đã nhận ra cậu ta là một tên trà xanh tâm cơ!]