Cảm giác mơn trớn trong lòng bàn tay, như có như không dụ dỗ trêu chọc, khiến lòng người ngứa ngáy, cả linh hồn cũng ngứa ngáy.
Tô Dĩ Trần mặt không đổi sắc nhìn vào bàn đầy món ăn thịnh soạn.
Bùi Túc Nguyệt dùng tay phải lắc ly rượu ngọt, cậu cười nhẹ, đôi mắt tuyệt đẹp, nốt ruồi đỏ ở đuôi mắt lấp lánh, càng thêm phần quyến rũ.
Không ai phát hiện những cử chỉ dưới bàn tiệc.
Cảm giác như đang yêu đương vụng trộm trước mặt mọi người, cảm giác này, kín đáo và kích thích vô cùng.
“Sao mặt anh đỏ vậy?”
Bas
Cố Khinh Chu thắc mắc chỉ vào Tô Dĩ Trần.
Tô Dĩ Trần cắn đầu lưỡi, cố gắng để bản thân trông thật tự nhiên, ánh mắt lo sợ nhìn về phía Cố Khinh Chu, trả lời: “Có lẽ... là do lâu rồi mới gặp nhiều người như vậy, tạm thời chưa thích nghi được.”
Cố Hàn Chu nhíu mày, Tô Dĩ Trần như vậy thật sự làm mất mặt hắn. Ánh mắt lạnh lẽo nhìn thẳng vào cậu: “Không quen thì đi vào phòng mà ngồi.”
Triệu Kỳ Căn cười nhạo: “Tôi thấy là do Túc Túc ngồi bên cạnh anh ta, anh ta ngại thì đúng hơn.”
Ánh mắt của mọi người trở nên kì quái, bạch nguyệt quang chính chủ và thế thân ngồi cùng nhau, đây đúng là tình địch gặp tình địch, đỏ mắt vì ghen.
Túc Túc hoàn hảo như vậy, chắc chắn sẽ không thèm ngồi chung với người như Tô Dĩ Trần.
Tô Dĩ Trần không nói gì, cụp mắt xuống, nhìn lướt qua bàn tay bị Bùi Túc Nguyệt nắm chặt, năm ngón tay của anh đều bị Bùi Túc Nguyệt xoa bóp đến mức sắp hỏng rồi.
“Hôm nay Tô Tô và Túc Túc mặc cùng một kiểu áo sơ mi này.” Lục Minh Thần đan tay chống cằm, tinh ý phát hiện ra điểm giống nhau của hai người.
“Cả kiểu tóc cũng giống nhau nữa.”
“Phong cách của Túc Túc và Tô Tô cũng rất giống nhau.”
“Đúng vậy, đúng vậy, thậm chí sở thích cũng giống, Túc Túc thích hoa dành dành, thích màu trắng, thích...”
“Trừ nốt ruồi lệ ở đuôi mắt, những thứ khác đều cực kỳ giống.”
Mọi người vây quanh hai người nói chuyện, phần lớn là giọng điệu chế giễu, trêu chọc, nhìn Tô Dĩ Trần bằng ánh mắt cười cợt và khinh bỉ. Họ liên tục nhắc nhở anh rằng, anh chỉ là một bản sao tầm thường thấp kém.
“Còn nữa, tên gọi thân mật của Túc Túc và Tô Tô, phát âm cũng giống nhau, không chú ý thì không biết đang gọi ai nữa.”
“Không biết thường ngày sếp Cố gọi Túc Túc, thì là đang gọi Túc Túc hay Tô Tô đây?”
Đối diện với ánh mắt trêu chọc của mọi người, Cố Hàn Chu uống một ly rượu vang, sau đó lơ đãng nhìn thoáng qua Tô Dĩ Trần, bình thản nói: “Túc Túc là Túc Túc, Tô Tô là Tô Tô, tôi sẽ không nhầm lẫn.”
“Ý của anh Cố là.” Lục Minh Thần hắng giọng, cười nói: “Anh ấy sẽ không bao giờ nhầm lẫn người mình yêu thương.”
Triệu Kỳ Căn cười nói: “Ai mà nhầm lẫn chứ? Túc Túc là con trưởng của nhà họ Bùi, xuất sắc như vậy, thiên tài như vậy, hoàn hảo như vậy, một số người cho dù có cố gắng thế nào đi nữa cũng không thể so bì được với chính chủ.”
“Người thông minh đều biết chọn ai, anh Cố giỏi như vậy, chỉ có người xuất sắc hoàn hảo như Túc Túc mới xứng đôi vừa lứa.”
Lục Minh Thần đẩy nhẹ bạn thân, cười nói: “Được rồi, đừng nói nữa, coi chừng làm người ta khóc.”
Trên bàn tiệc, món ăn còn chưa kịp ăn được mấy miếng, mà Tô Dĩ Trần đã bị bọn họ hạ thấp đến mức không đáng một xu.
Thân phận của Tô Dĩ Trần là một thế thân đáng xấu hổ, mọi người đều biết.
Lục Minh Phong bình thản liếc nhìn Tô Dĩ Trần đang cúi đầu ăn, thấy anh nhấm nháp từng ngụm canh, đối mặt với sự chế giễu của mọi người mà không biết phản bác, ngoan ngoãn nhưng nhu nhược, tính cách như vậy thật dễ bị bắt nạt, nhưng lại đáng trách vì không chịu đấu tranh.
Nếu người bị đối xử như vậy là em trai của anh ta, anh ta chắc chắn sẽ xé toạc miệng của tất cả bọn họ.
Nhưng anh ta cũng sẽ không can thiệp quá nhiều vào chuyện của người khác.
Lục Minh Phong hoàn toàn không nhận ra, hôm nay mình đặc biệt chú ý đến Tô Dĩ Trần.
Giọng điệu mỉa mai của Lục Minh Thần lại vang lên: “Tôi nói đúng mà! Túc Túc mới là người bạn đời hoàn hảo của anh Cố, có một số người không biết xấu hổ dám tranh giành với Túc Túc?”
Cậu ta nhìn về phía Cố Hàn Chu, hỏi: “Anh Cố, anh thích Túc Túc, đúng không?”
Đôi mắt đẹp đẽ của Cố Hàn Chu nhìn về phía Bùi Túc Nguyệt và Tô Dĩ Trần đang ngồi, khẽ ừ một tiếng.
Túc Túc chính là ánh trăng sáng hoàn hảo trong lòng hắn, cầu mà không được, không thể chạm tới, hoàn mỹ đến mức không có khuyết điểm nào, nhưng thái độ hờ hững của cậu, và những phản ứng mập mờ lại khiến hắn không thể đoán được, không thể hiểu rõ.
Còn Tô Tô là người “vợ hiền” trong nhà, lặng lẽ cống hiến mà không mong hồi đáp, có ngoại hình và phong cách giống Túc Túc, nhưng cuối cùng vẫn thiếu chút gì đó, không thể so sánh được với Túc Túc, chỉ là một thế thân thấp kém. Ưu điểm duy nhất là anh yêu hắn hết lòng.
Trong lòng Tô Tô, ánh mắt Tô Tô chỉ chứa đựng hình bóng hắn, tình yêu của Tô Tô dành cho hắn sâu sắc, độc nhất vô nhị, hắn có thể phung phí tình yêu của Tô Dĩ Trần mà không cần phải đáp trả. Ai lại từ chối một người tình ngoan ngoãn nghe lời cơ chứ?
Bạch nguyệt quang và thế thân, Cố Hàn Chu đều muốn cả hai.
“Tôi nghĩ mỗi người đều là độc nhất vô nhị.” Bùi Túc Nguyệt mỉm cười, giải quyết những lời trêu chọc này: “Không ai là bản sao của ai cả.”
“Đúng vậy, vẫn là Túc Túc của chúng ta hiền lành.”
“Túc Túc thật sự rất tốt bụng.”
“Túc Túc, người đẹp lại còn tốt bụng, như một thiên thần vậy…”
Bùi Túc Nguyệt chỉ cười chứ không nói, hiền lành ư? Nếu không có Tô Tô ở đây, cậu chắc chắn không kiềm chế được mà ra tay với đám người này.
Tô Dĩ Trần lặng lẽ ăn uống, anh sắp không nhịn được cười. Người đẹp, tốt bụng, thiên thần... Những lời này có thể dùng để miêu tả Bùi Túc Nguyệt sao…
Dưới bàn ăn, đôi chân dài của Bùi Túc Nguyệt đã cọ sang.
Tô Dĩ Trần thả một tay ra, hung dữ véo vào chân Bùi Túc Nguyệt.
Bùi Túc Nguyệt vẫn giữ vẻ mặt bình thản, cậu gắp một miếng thịt kho tàu, bỏ vào chén của Tô Dĩ Trần, cười nói: “Em nghe nói Tô Tô rất thích ăn thịt, ăn nhiều một chút, béo lên một chút, anh gầy quá rồi.”
Triệu Kỳ Căn đột ngột ngồi thẳng dậy, nhìn hai người một cách kỳ lạ, Bùi Túc Nguyệt gắp thức ăn cho Tô Dĩ Trần??
Những người khác cũng có biểu cảm khó hiểu.
Bùi Túc Nguyệt tính tình kiêu ngạo, là một cậu ấm nhà giàu chỉ chuyên tâm vào chuyện học, nhưng lại hạ mình gắp miếng thịt kho cho thế thân của mình, hành động này thật sự khiến người khác hoang mang.
Hơn nữa, họ còn là tình địch.
Trong lòng mọi người đều cảm thấy khó hiểu.
Các món ăn trên bàn đều là hải sản và thịt cá mà giới nhà giàu yêu thích, cùng với một số món lạnh và rau củ.
Cố Hàn Chu nhíu mày, hắn đưa tay gọi phục vụ đến: “Những món tráng miệng này là ai gọi, không biết có người không thể ăn sao?”
Phục vụ cầm đơn lên xem, nói nhỏ: “Phần lớn là phu nhân gọi, phần còn lại là do Tô Tô gọi.”
“Chẳng lẽ cậu không biết Túc Túc dị ứng với xoài sao? Sao lại làm toàn món tráng miệng từ xoài thế này?” Ánh mắt sắc lạnh của Cố Hàn Chu nhìn thẳng vào Tô Dĩ Trần.
Ánh mắt của mọi người trên bàn ăn lập tức chuyển sang Tô Dĩ Trần.
Tô Dĩ Trần hơi giật mình, anh không gọi các món tráng miệng từ xoài, hơn nữa anh cũng dị ứng với xoài, làm sao có thể gọi nhiều món tráng miệng từ xoài như vậy?
“Em không có, chắc là phu nhân…” Tô Dĩ Trần vừa định nói.
“Cậu ăn luôn phần của Túc Túc đi.” Cố Hàn Chu hoàn toàn không nghe cậu giải thích, ra lệnh: “Túc Túc dị ứng với xoài, ăn vào sẽ phải vào viện, cậu ăn đi.”
Nhưng tôi cũng dị ứng, không thể ăn được.
Tô Dĩ Trần nhìn Bùi Túc Nguyệt chiếc bánh xoài trước mặt mình, chìm vào suy nghĩ.