Bạch Nguyệt Quang Vạn Nhân Mê HE Với Thế Thân Rồi!

Chương 47: Cố Lục đàm phán



Lục Minh Phong lạnh nhạt nhìn chàng trai trẻ trên ghế sofa.

Tô Dĩ Trần dùng khuỷu tay dựa vào ghế, từ từ ngồi dậy, có thể thấy rõ vết hằn trên cổ tay, vô cùng đáng sợ, chiếc áo rách bên eo để lộ vết m.á.u trên da thịt. Chàng trai cúi đầu, hốc mắt đỏ lên, cảm thấy bất công, nhưng vẫn không dám làm trái lệnh của Cố Hàn Chu.

Chỉ dám im lặng, đứng lên rót trà cho khách.

Lục Minh Phong thu lại ánh mắt, dập tắt một chút đồng cảm khác thường trong lòng, anh ta cúi đầu, chú ý đến đống tài liệu trên sàn.

Cụm từ "La Khánh Phong" "ra tù" đập vào mắt.

"Dừng lại." Cố Hàn Chu lạnh lùng ra lệnh.

Tô Dĩ Trần quay người, đôi mắt trong veo hơi ngạc nhiên: “Anh Cố?”

Cố Hàn Chu nhíu mày, chỉ vào đống tài liệu trên sàn: "Nhặt lên."

"Vâng..."

Tô Dĩ Trần ngồi xổm xuống, nhặt tất cả tài liệu lên, vì bên eo quá đau, nên anh chỉ có thể nửa ngồi nửa quỳ, cổ tay trắng nõn hằn một vết đỏ do thắt lưng siết chặt, trông vô cùng đáng sợ.

Anh vươn tay nhặt tài liệu, có một tờ giấy đang bị chân Lục Minh Phong dẫm lên.

Tô Dĩ Trần ngước mắt lên, nói: “Xin anh nhấc chân ra.”

Lục Minh Phong lùi lại một bước, anh ta thờ ơ nhìn chàng trai trẻ đang sắp xếp tài liệu gọn gàng, sau đó vào bếp rót nước bưng trà, vô cùng bận rộn. Tô Dĩ Trần làm những công việc như một bảo mẫu, như một đầu bếp hiền lành của gia đình.

“Tổng giám đốc Lục, ngồi đi.”

Cố Hàn Chu chỉnh lại quần áo, mời Lục Minh Phong ngồi xuống.

Bác Giang bên cạnh cầm theo hộp quà.

Lục Minh Phong ngồi xuống, chân phải thon dài gác lên chân trái, hai tay bắt chéo, ngũ quan đẹp mắt thâm sâu khó lường, đôi mắt đen như mực là vẻ bình tĩnh, anh ta gần ba mươi tuổi, có sức hút của một người đàn ông trưởng thành, có uy quyền mạnh mẽ của một người lãnh đạo.

Cố Hàn Chu cong môi cười, nói: “Vừa rồi chỉ là đùa giỡn với vật cưng thôi, hy vọng tổng giám đốc Lục không chê cười.”

“Sếp Cố thật tao nhã lịch sự.” Lục Minh Phong nhìn chàng trai trẻ đang bận rộn trong bếp, đôi mắt chớp nhẹ: “Túc Túc đã về nước, anh vẫn ở đây đùa với người tình, trong lòng anh thật sự có Túc Túc sao?” 

Sắc mặt Cố Hàn Chu cứng đờ, trong mắt lóe lên vẻ lạnh lùng: “Tất nhiên, khống ai thay thế được vị trí của Túc Túc trong lòng tôi! Sao vậy? Sếp Lục đang nghi ngờ lòng chân thành của tôi đối với Túc Túc sao?”

Lục Minh Phong thong thả nói: “Cũng không phải, chỉ là khi người ta có lòng tham, muốn cùng lúc kiểm soát hai con thuyền, một ngày nào đó đột ngột lật thuyền, rơi xuống bùn lầy, c.h.ế.t không có chỗ chôn, như vậy thì mất nhiều hơn được.” 

“Chúng ta không phải lúc nào cũng có được thứ mình muốn, phải lựa chọn giữa cái này và cái kia, không thể có cả hai, tôi hiểu đạo lý này, không cần tổng giám đốc Lục nhắc nhở. Chính chủ và thế thân, tôi tự biết rõ nên vứt bỏ ai. Tô Tô không thể sánh bằng Túc Túc, lúc cần thiết, tôi sẽ vì Túc Túc mà vứt bỏ Tô Tô.”

Cố Hàn Chu rít một hơi thuốc.

Khói thuốc lượn lờ.

Hắn lại ngẩng đầu lên, hai mắt hơi híp lại, chứa đựng vẻ cảnh cáo: “Và tôi nhất định sẽ theo đuổi được Túc Túc. Tổng giám đốc Lục muốn cạnh tranh công bằng với tôi, cũng phải nhìn xem trong lòng Túc Túc hướng về phía ai.”

Lục Minh Phong thờ ơ nhìn Cố Hàn Chu, khí thế của anh ta không thua kém gì đối phương, khiến người khác vô thức cảm thấy căng thẳng.

"Nếu Túc Túc biết anh giấu cậu ấy tìm một người để thay thế, một trái tim chứa hai người, anh cảm thấy người kiêu ngạo như Túc Túc có thể chấp nhận được không?" 

Lục Minh Phong vừa nói vừa gõ nhẹ ngón tay lên đầu gối.

“Tổng giám đốc Lục đến đây để cảnh cáo tôi sao?” Ánh mắt lạnh lẽo của Cố Hàn Chu khẽ động: “Anh muốn nói hết mọi chuyện về Tô Tô cho em ấy nghe?”

“Mặc dù tôi rất muốn tìm cơ hội để nói cho Túc Túc biết con người thật của anh.” Lục Minh Phong vẫy tay: “Nhưng mà, hôm nay tôi đến không phải vì chuyện đó.”

Bác Giang đặt món quà đắt tiền lên bàn trà.

“Cái này có ý gì đây?” Cố Hàn Chu cong cong đôi mắt, mỉm cười nhìn đối phương.

"Là quà xin lỗi." Lục Minh Phong lạnh nhạt nói.

"Ồ?" Cố Hàn Chu nhìn Lục Minh Phong, chỉ thấy buồn cười.

“Không phải vào lúc sinh nhật mười tám tuổi của em trai anh đã xảy ra một chuyện đáng chê cười sao? Lần đó là do Tiểu Thần không hiểu chuyện, tôi làm anh trai mà không dạy dỗ tốt em mình, làm hại danh dự gia đình, về sau tôi sẽ cố gắng dạy dỗ em ấy tốt hơn. Mấy món quà này thay mặt cho tôi và nhà họ Lục xin lỗi nhà họ Cố, hy vọng không làm hỏng tình cảm giữa hai gia tộc chúng ta.”

“Còn có, việc tôi làm cho vật cưng của tổng giám đốc Cố sợ, tôi thật sự xin lỗi. Hy vọng có thể giải quyết tình huống này một cách tốt đẹp.”

Lục Minh Phong nhìn thoáng qua phòng bếp.

Trong bếp, sắc mặt chàng trai tái nhợt, chắn hẳn đã nghe được cuộc nói chuyện giữa hai người. Anh không dám lên tiếng, cũng không dám phản bác lại, đôi mắt đỏ hoe, vừa pha trà vừa lau đi những giọt nước mắt vương trên mi mắt, sau đó bưng trà ra ngoài.

Tô Dĩ Trần đặt khay trà lên bàn, rót trà cho Cố Hàn Chu và Lục Minh Phong, tận tình chu đáo, kỹ năng pha trà của anh cũng rất tốt, mùi hương thuần khiết của trà xen lẫn với hương thơm đắng lan tỏa, khiến hai người đàn ông am hiểu về trà không thể không cẩn thận thưởng thức.

“Mời tổng giám đốc Lục dùng trà.”

“Mời anh Cố dùng trà.”

Cố Hàn Chu dập tắt điếu thuốc, ném vào trong gạt tàn, lời nói như đang mời gọi người tình nhỏ của mình: "Tô Tô, đến đây."

Tô Dĩ Trần đi qua đó, ngồi bên cạnh Cố Hàn Chu, bị hắn khoác vai, dáng người anh mảnh khảnh, cũng không cao lắm, ở trong lồng n.g.ự.c Cố Hàn Chu trông rất bé nhỏ, Cố Hàn Chu tùy ý chơi đùa vành tai Tô Dĩ Trần, cong môi cười: “Tô Tô, nói cho sếp Lục biết, cậu không để ý chuyện này, có thể hoàn toàn quên đi chuyện này.”

Lục Minh Thần làm ra chuyện “vu oan hãm hại” như vậy đã được tính là phạm tội, đủ để khiến cậu ta bóc lịch.

Cậu ta có nhà họ Lục quyền lực chống lưng, Lục Minh Phong vì em trai mình, đích thân tới giải quyết, muốn ém nhẹm chuyện này đi.

Bas

Nếu Tô Dĩ Trần muốn truy cứu chuyện này, thì chẳng khác nào con thiêu thân chui đầu vào lửa.

Vậy nên hai gia đình có mối quan hệ thân thiết, chỉ có thể hy sinh một người.

Và người phải hi sinh này, chỉ có thể là Tô Dĩ Trần.