Bạch Nguyệt Quang Vạn Nhân Mê HE Với Thế Thân Rồi!

Chương 54: Tô Tô không dễ chọc



Giây tiếp theo, tên đàn ông kia ép Tô Dĩ Trần rời đi, gã ta chọn bừa một vài người đàn ông, dẫn họ sang một phòng khác.

Lục Minh Phong cảm thấy buồn bực, rõ ràng Tô Dĩ Trần chỉ là một kẻ tầm thường, sao anh ta lại cảm thấy khó chịu như vậy?

Phòng bar vẫn tiếp tục trò chuyện sôi nổi, mọi người lại bắt đầu uống rượu.

Khung cảnh xa hoa náo nhiệt…

Lục Minh Phong hút thêm một điếu thuốc, anh ta lạnh lùng nhìn cảnh tượng này.

Vào lúc này, Lục Minh Phong không biết rằng, hành động phớt lờ việc cứu Tô Dĩ Trần trong tối nay sẽ trở thành nỗi ám ảnh thứ hai khiến anh ta hối hận cả đời. 



Tô Dĩ Trần có vẻ rất say, anh bị bốn người đàn ông kéo đến một căn phòng khác, anh chỉ muốn tìm thùng rác để nôn ra.

Màn hình điện thoại của anh sáng lên.

Thẩm Nguyên: [Tô Tô, cậu cố chịu đựng một lát, tôi sẽ đến sớm thôi.]

Ánh mắt Tô Dĩ Trần tối lại. 

Bốn người đứng sau anh đều là những ông chủ ở độ tuổi ba mươi hoặc bốn mươi, cùng lắm chỉ có thể được coi là những doanh nhân thuộc tầng lớp trung lưu, danh tiếng và quyền lực của bọn họ không đáng kể so với nhà họ Cố và nhà họ Lục. Nhưng tên đàn ông đề xuất thử thách tin rằng những người này có thể khắc chế được Tô Dĩ Trần.

Những người này nhìn chằm chằm Tô Dĩ Trần bằng ánh mắt ghê tởm, trên lưng anh như có kim chích vào.

Ánh mắt anh ngày càng lạnh đi, trong phòng chỉ còn lại một vài người, không còn người sau đi vào nữa… anh nắm chặt tay, xương cốt kêu răng rắc.

Bàn tay một người nhẹ nhàng chạm vào đỉnh đầu Tô Dĩ Trần.

“Tô Tô, đừng trách chúng tôi. Nếu có trách thì hãy trách anh Cố đã đưa cậu cho chúng tôi.”

“Đúng vậy, Tô Tô, mọi người đều biết người trong lòng tổng giám đốc Cố là thiếu gia nhà họ Bùi, cậu cũng không thể ở cạnh anh ta được bao lâu nữa. Sớm muộn gì thì cậu cũng sẽ bị anh ta bỏ rơi thôi, sau này cậu có thể đi theo chúng tôi.”

“Tô Tô ngoan, chúng tôi sẽ không làm đau cậu.”

Vừa dứt lời, một bàn tay nhờn bóng đã hướng về phía cổ Tô Dĩ Trần. Tên đàn ông tươi cười, đôi mắt nheo lại, lâu lắm rồi tên này mới được chơi một người trai đẹp trai như vậy, hơn nữa còn là người tình nhỏ của Cố Hàn Chu - người đứng đầu nhà họ Cố ở thành phố Giang. Có thể chạm vào đồ của Cố Hàn Chu, cũng là điều xứng đáng để khoe khoang.

Bàn tay nhớp nháp duỗi ra, giây tiếp theo, Tô Dĩ Trần nhanh chóng nắm lấy cổ tay gã đàn ông đó, anh nhanh chóng đứng dậy, dùng lực ở khuỷu tay, lập tức ném ông ta qua vai, chỉ vài giây đã quăng người đàn ông ngã xuống đất, cùng lúc đó, tiếng hét thảm thiết vang lên.

Phòng bar cách âm rất tốt, Tô Dĩ Trần không sợ có người bước vào. Anh khởi động, giữa lông mày hiện lên vẻ hung dữ, giọng nói hờ hững: “Không phải muốn chơi với tôi sao? Nào, tới đây, chúng ta cùng nhau chơi.”

“Con mẹ nó, mày điên à!”

Vài người tiến lên muốn bắt Tô Dĩ Trần.

Mặc dù nhìn Tô Dĩ Trần rất gầy, nhưng anh thực chất là người học võ. La Khánh Phong và Tô Tuyết Quyên sợ anh bị bắt nạt, đăng ký cho anh tham gia nhiều lớp học võ khác nhau, vậy nên Tô Dĩ Trần biết rất nhiều môn võ. Nếu không có võ, thì năm xưa làm sao anh có thể trở thành đại ca trường?

Mấy tên tai to mặt lớn chỉ biết uống rượu này, Tô Dĩ Trần đánh bọn chúng căn bản không cần tốn sức lực. Anh hành động mạnh mẽ linh hoạt, nhanh chóng tóm lấy một người trong số bọn họ, ném tên đó xuống đất, đầu gối đá mạnh vào “cậu em” của người đàn ông đó, tên này đau đến mức ngã mạnh xuống ghế sofa, không thể cử động.

Một tên đầu trọc bị đánh gục, gã ta nhìn Tô Dĩ Trần với vẻ mặt kinh hãi.

Nhầm sói thành cừu rồi…

Tô Dĩ Trần đánh người rất mạnh bạo, tay cầm chai rượu chậm rãi tiến lên từng bước, khí thế mạnh mẽ, khiến người khác không rét mà run.

Anh giẫm lên người tên hói, rồi ngồi xổm xuống, dùng chai bia gõ nhẹ lên đầu ông ta, nói với vẻ trịch thượng: “Tôi đã từng gặp một người cũng có suy nghĩ như ông, khi đó tôi đã trực tiếp cầm chai bia đập vào đầu ông ta, chảy rất nhiều máu.”

“Ông ta đã xúc phạm tôi trước, tôi chỉ tự vệ thôi.”

“Tổng giám đốc Tôn, ông không ngờ chuyện hôm nay lại ầm ĩ đến vậy phải không?”

Tay của tổng giám tốc Tôn bị giẫm lên, vô cùng đau đớn, ông ta nghiến răng nghiến lợi nhìn Tô Dĩ Trần, muốn mắng anh, nhưng lại sợ chai rượu trong tay anh sẽ rơi lên đầu mình, tức giận mà không dám lên tiếng.

“Tô Dĩ Trần, mày dám làm chuyện này, mày không sợ Cố Hàn Chu tức giận sao?”

Một người khác che đi cái đầu đang sưng tấy của mình, ông ta trợn trừng mắt chỉ tay vào anh, toàn thân run rẩy.

Tô Dĩ Trần đứng lên, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn tên vừa nói: “Cố Hàn Chu là ai?”

“Ông nên lo cho bản thân mình trước đi.”

“Tổng giám đốc Vu, tôi nghe nói ông đã tham ô hơn năm triệu giá trị cổ phiếu của công ty, chuyện này mà bị lộ ra ngoài, chắc hẳn sẽ thân bại danh liệt nhỉ?”

Tô Dĩ Trần giẫm lên tay người đang nằm dưới đất, lạnh lùng nhìn những người còn lại, không ngừng đưa ra bằng chứng về tội của bọn họ, vẻ mặt của những người này lập tức biến sắc.

Một số doanh nhân đều đã từng làm những việc bẩn thỉu để được giàu có như bây giờ.

Đối với những người trong giới kinh doanh này, Tô Dĩ Trần nắm rõ trong lòng bàn tay, gọi là biết người biết ta, trận trăm thắng. Anh biết điểm yếu của những tên này, không sợ bọn họ nói chuyện đêm nay ra ngoài. Mấy tên đó tức giận, nghiến răng nghiến lợi: “Tô Dĩ Trần! Mày ở trong tay Cố Hàn Chu không ngoan ngoãn… mày… sớm muộn gì cũng sẽ bị Cố Hàn Chu xử lý.”

“Đó là việc sau này, không liên quan đến mấy người.” Tô Dĩ Trần buông ông ta ra, bình tĩnh nói: “Việc quan trọng bây giờ là, nếu như chuyện tối nay bị lộ ra ngoài, mấy người chờ hầu tòa đi.”

Nói xong, anh lập tức mở cửa, gấp gáp rời đi.

Tô Dĩ Trần cảm thấy chóng mặt, buồn nôn, toàn thân nóng bừng, có thể đoán ra đã có ai đó đã bỏ thuốc vào ly rượu anh uống. Anh vừa đi vừa run rẩy lấy điện thoại ra nhắn cho Thẩm Nguyên.

Trong lúc ý thức mơ hồ, anh rơi vào lòng một người đàn ông. Trong nháy mắt, chóp mũi anh ngửi được một mùi hương quen thuộc. Tô Dĩ Trần ngẩng đầu lên, nhìn thấy nốt ruồi lệ màu đỏ, người đó ôm chặt lấy anh, đưa tay xoa đầu anh: “Tô Tô, xin lỗi, em đến muộn.”

“Đưa tôi đi.” Sau khi xác nhận đó là Bùi Túc Nguyệt, Tô Dĩ Trần mới cảm thấy yên tâm. Cả người đổ mồ hôi khiến anh cảm thấy khó chịu, tay nắm chặt cổ áo Bùi Túc Nguyệt, giọng nói vô thức trở nên mềm mại, xen lẫn ý tứ ra lệnh.

Bùi Túc Nguyệt rất nghe lời, cậu bế anh lên, đi ngang qua đám đông. Sau đó, cậu liếc mắt nhìn, yêu cầu người của mình đi tới phòng bar thu dọn hậu quả.

Đi đến cửa, Tần Phi Phi đuổi theo, sắc mặt cô rất khó coi, lạnh giọng nói: “Dừng lại, cậu là ai? Muốn đưa cậu ấy đi đâu?”

Bùi Túc Nguyệt chậm rãi quay đầu lại, dưới ánh sáng mờ ảo, có thể nhìn thấy sườn mặt hoàn hảo của cậu, đồng tử đen láy, nốt ruồi son ở đuôi mắt càng tăng thêm quyến rũ tà mị. Cậu nhìn Tần Phi Phi đang vội vàng đuổi theo, cười nhẹ, nói: “Tần Phi Phi, lâu rồi không gặp.”

Tần Phi Phi lập tức dừng lại, đầu óc cô ấy trống rỗng, cô ấy nhìn chàng trai xinh đẹp cao quý dưới ánh đèn, dường như nhớ ra điều gì đó, môi trở nên trắng bệch.

“Cậu là?”

“Tôi họ Bùi.”

Tim Tần Phi Phi đập mạnh: “Cậu…”

“Suỵt, Tô Tô hiện tại đang khó chịu, tôi muốn đưa anh ấy ra khỏi đây, làm phiền chủ tịch Tần ở lại giải quyết hậu họa.”

Sau khi nói xong, Bùi Túc Nguyệt nhẹ nhàng đặt anh vào xe, cậu cũng ngồi vào trong, một tay giữ Tô Dĩ Trần, một tay lịch sự vẫy chào tạm biệt Tần Phi Phi.

Bas

“Lái xe đi.” Bùi Túc Nguyệt bình tĩnh ra lệnh.

Chiếc xe chậm rãi rời khỏi quán bar Vân Gian.

Tần Phi Phi đứng tại chỗ, ngơ ngẩn nhìn chiếc xe đang rời đi. Cô không biết mình đã đứng đó bao lâu, cũng không biết mình đang suy nghĩ gì. Có một chiếc áo vest được người khác khoác lên vai, người đàn ông có vẻ ngoài ăn chơi đứng đằng sau cô ấy, anh ta là tam thiếu gia nhà họ Hoắc: “Giấu người tình của em sau lưng tôi à?”

Tần Phi Phi lấy lại tinh thần, cô ấy quay người lại, trừng mắt nhìn anh ta: “Không phải người tình, là hai người bạn cũ.”

Màn đêm dần buông xuống.