Em trai là do anh ta đánh mất, cũng là anh ta đã hại c.h.ế.t em.
Nếu không phải vì anh ta khi đó mới tám tuổi, ham chơi, đi bắt bướm một mình, không trông coi xe nôi của em trai, mải chơi quên cả thời gian, chơi đến mức quên hết mọi thứ, đến khi quay lại nhìn, xe nôi vẫn còn đó.
Nhưng em trai trong xe nôi đã biến mất…
Cứ thế biến mất…
Đến khi anh ta gặp lại em trai, đã là một t.h.i t.h.ể không còn nguyên vẹn.
Cả gia đình chìm trong sự đau khổ mất con, không thể thoát ra.
Hằng đêm, trong giấc mơ, Lục Minh Phong luôn thấy em trai đã chết, khóc trong đêm gọi: “Anh ơi, tại sao anh lại để mất em…”
Sự tự trách và bóng tối khổng lồ này đã theo anh ta suốt cuộc đời.
Là em trai ruột của anh ta, mà anh ta cũng không thể bảo vệ được.
Tại sao ngay cả Tiểu Thần, anh ta cũng không thể bảo vệ được?!
Lục Minh Phong như chìm vào vòng xoáy vô tận của sự tự trách, khuôn mặt yếu đuối của người trong vòng tay như đang tố cáo sự bất lực của anh ta khi đó! Gân xanh trên trán nổi lên, hốc mắt đỏ hoe.
Sự tự trách này thúc đẩy Lục Minh Phong nhìn về phía Tô Dĩ Trần đang lạnh lùng đứng giữa đám đông. Trong khoảnh khắc đó, Tô Dĩ Trần dường như chính là kẻ g.i.ế.c hại em trai anh ta.
Anh ta đột ngột đứng dậy, bước nhanh về phía trước, túm lấy cổ áo Tô Dĩ Trần.
Tô Dĩ Trần nắm lấy cổ tay Lục Minh Phong, đôi mắt lạnh lùng nhìn đối phương, không có chút cảm xúc nào.
Lục Minh Phong cao hơn Tô Dĩ Trần, mạnh hơn Tô Dĩ Trần, cũng đã từng luyện võ, thậm chí còn trải qua những huấn luyện khắt khe và dày đặc hơn Tô Dĩ Trần, Tô Dĩ Trần hoàn toàn không phải đối thủ của anh ta.
“Tô Dĩ Trần, mày dám làm hại Minh Thần! Mẹ kiếp mày dám làm hại em ấy!”
Tô Dĩ Trần theo bản năng nhắm mắt lại, nắm đ.ấ.m của đối phương đập mạnh vào mặt anh, đầu óc anh lập tức tối sầm, trước mắt toàn là sao, trong cổ họng toàn mùi máu, mũi cũng chảy máu.
Lại một cú đ.ấ.m nữa vào bụng, anh ngã xuống đất, khuôn mặt trở nên tái nhợt, mồ hôi lạnh đổ ra, tay anh nắm chặt ngọn cỏ trên mặt đất, nước mắt không kiểm soát được mà rơi xuống.
“Tô Tô!”
Đó là một tiếng gọi ấm áp xen lẫn với tiếng khóc.
Khi Bùi Túc Nguyệt và Cố Hàn Chu vừa đến đã thấy cảnh tượng này.
Bùi Túc Nguyệt chạy lên trước Cố Hàn Chu, ôm lấy Tô Dĩ Trần. Thấy vết thương của anh, cậu gần như mất kiểm soát mà phát điên, run rẩy ôm lấy khuôn mặt Tô Dĩ Trần, nước mắt không ngừng rơi.
Tô Dĩ Trần nhẹ nhàng đặt tay lên cổ tay Bùi Túc Nguyệt, nói khẽ: “Đừng kích động.”
Lần này anh đã quá kích động, anh đã quá xem nhẹ tình yêu của Lục Minh Phong dành cho em trai mình, Túc Túc không nên bị lôi vào chuyện này.
Bùi Túc Nguyệt đỡ Tô Dĩ Trần, cúi đầu, hai tay run rẩy, cả hai đang nói nhỏ với nhau.
Cố Hàn Chu vừa định đỡ Tô Dĩ Trần, không ngờ đã bị Bùi Túc Nguyệt cướp trước. Hắn khó hiểu nhìn hai người.
Đám đông xung quanh chỉ trỏ về phía Tô Dĩ Trần.
Lục Bá Đình cau mày, lạnh lùng khiển trách: “Minh Phong, con đừng quá kích động, ít ra cũng phải làm rõ đầu đuôi sự việc rồi hẵng nói. Con đánh người như thế, nếu người ta có mệnh hệ gì con tính sao?”
Bas
Lục Minh Phong lập tức bình tĩnh lại. Anh ta nhìn Tô Dĩ Trần quỳ trên mặt đất, mũi chảy máu, đôi mắt ngấn lệ.
Hình ảnh này khiến anh ta không thể suy nghĩ được gì, đôi tay run rẩy không rõ nguyên nhân.
Cùng lúc đó, Hoắc Nam Diên dẫn theo bác Giang tới, bà lạnh lùng cau mày, lắng nghe những tiếng xì xào xung quanh, cũng hiểu đại khái chuyện gì đã xảy ra.
Bà nhìn chàng trai đang ngã trên mặt đất, chiếc áo sơ mi trắng lấm tấm vết máu, mũi và miệng đều chảy m.á.u đỏ tươi, đôi tay trắng trẻo yếu ớt nắm chặt ngọn cỏ trên mặt đất, cúi đầu chịu đựng ánh mắt chỉ trỏ của mọi người.
Hoắc Nam Diên cau mày, bà lạnh lùng nói: “Bác sĩ Từ, qua đây xem vết thương cho cậu ấy.”
“Được.” Bác sĩ Từ lại cầm hộp thuốc đi tới chỗ Tô Dĩ Trần.
Bùi Túc Nguyệt nhanh chóng để bác sĩ xem cho anh.
Bác sĩ Từ đẩy kính, cau mày nhìn vết thương, ông vén tóc anh lên, phát hiện các đường nét trên khuôn mặt đối phương hoàn hảo đến mức không thể chê vào đâu được, đôi mắt trong như nước hồ lúc này đẫm lệ, m.á.u mũi và m.á.u miệng chảy ra khiến người ta thương xót.
Bác sĩ Từ chăm chú xử lý vết thương cho anh.
“Cầm m.á.u ở mũi là được, không có vấn đề gì lớn.”