Lời của cậu nhẹ nhàng như bông liễu, không khiến người khác cảm thấy bị xúc phạm.
Nhưng không ai để ý, dưới hàng lông mày dịu dàng đó là sự đố kỵ sâu sắc và ánh nhìn thù địch.
Cậu xem Lục Minh Phong như kẻ thù. Sau Cố Hàn Chu, đây là kẻ thù thứ hai có đủ tư cách và khả năng tranh giành Tô Tô với cậu.
Bas
Lục Minh Phong khẽ cười: “Trong bữa tiệc sinh nhật của Tiểu Thần, tôi đã ra tay, rất có lỗi với cậu ấy, nên đến đây xin lỗi.”
Cuối cùng, Lục Minh Phong hỏi thêm: “Còn cậu, Túc Túc? Cũng đến thăm cậu ấy sao?”
Lời vừa dứt, ánh mắt Lục Minh Phong thay đổi đôi chút.
Quan hệ giữa Tô Dĩ Trần và Bùi Túc Nguyệt là tình địch.
Cậu đến gặp Tô Dĩ Trần, vì lý do gì?
“Tôi thay mặt anh Hàn Chu đến thăm anh ấy.” Bùi Túc Nguyệt mỉm cười giải thích.
Ánh mắt Lục Minh Phong tối sầm lại, tình địch mà lại thân thiện thế này, thật không bình thường.
Cửa phòng bệnh từ từ mở ra.
Tô Dĩ Trần đang nằm trên giường bệnh, xem laptop, anh ngước đầu lên, nở nụ cười nhìn người vừa đến. Nhưng khi thấy Lục Minh Phong, nụ cười nhạt dần, ánh mắt trở nên lạnh lùng.
Lục Minh Phong nhìn thấy vẻ mặt của anh, cảm thấy người kia dường như không chào đón mình, bước chân cũng chậm lại.
Tô Dĩ Trần đóng máy tính, giọng lạnh lùng: “Tổng giám đốc Lục sao lại có thời gian đến đây vậy?”
Lục Minh Phong đặt quà lên bàn.
Tổng giám đốc Lục xưa nay đều mặc những bộ vest sang trọng, cao cao tại thượng, lúc này lại không còn thái độ ngạo mạn như trước.
Anh ta nhìn kỹ vào khuôn mặt nhợt nhạt của Tô Dĩ Trần, trong lòng bâng khuâng với kết quả xét nghiệm ADN chưa có.
Anh ta nói: “Tôi đến đây để xin lỗi về hành động bộc phát hôm sinh nhật.”
“Không cần đâu.” Tô Dĩ Trần lạnh lùng: “Tôi không cần lời xin lỗi, tôi chỉ cần tổng giám đốc Lục và em trai anh tránh xa tôi ra, đừng làm phiền tôi. Tôi đã cảm ơn trời đất rồi.”
Lục Minh Phong nhìn đối phương: “Xin lỗi.”
“Tôi không nhận nổi.” Tô Dĩ Trần khinh miệt.
Không khí giữa hai người trở nên căng thẳng.
Bùi Túc Nguyệt theo thói quen ngồi trên mép giường, gọt táo.
Nghe Tô Tô châm chọc Lục Minh Phong, nụ cười trên môi Bùi Túc Nguyệt thêm phần hả hê.
Lục Minh Phong cao lớn đứng trước giường bệnh, đôi mắt đẹp đẽ đỏ lên, nhìn chằm chằm vào Tô Dĩ Trần.
Anh ta cố gắng tìm ra những đường nét quen thuộc trên khuôn mặt Tô Dĩ Trần, nhưng không có kết quả, anh ta chỉ biết rằng nét mặt của Tô Dĩ Trần thanh tú, nhợt nhạt, đôi mắt trong veo.
Đây là lần đầu tiên anh ta nhìn kỹ Tô Dĩ Trần.
Vẻ nhợt nhạt của chàng trai khiến người khác đau lòng.
Lục Minh Phong không khỏi nhớ lại những lời mình đã nói, những việc mình đã làm với Tô Dĩ Trần...
Những hình ảnh đó liên tục lặp đi lặp lại trong đầu anh ta, mỗi lần nhớ lại, m.á.u như dâng trào.
Lục Minh Phong không thể tưởng tượng nổi, nếu Tô Dĩ Trần thật sự là em trai mình, thì anh ta sẽ phải đối mặt thế nào với việc mình đã từng làm tổn thương em trai ruột của mình?
“Xin lỗi.” Lục Minh Phong xin lỗi lần hai.
Lần này lời xin lỗi rất chân thành.
Tô Dĩ Trần có phần ngạc nhiên. Lục Minh Phong uống nhầm thuốc gì rồi?
“Dạ dày của cậu còn đau không?” Lục Minh Phong nhìn vào bộ đồ bệnh nhân, và cơ thể gầy yếu bên trong bộ đồ đó.
“Tổng giám đốc Lục, nếu anh muốn dùng cách này để sỉ nhục tôi, không cần thiết đâu.”
Nhìn vào ánh mắt cảnh giác và không tin tưởng của chàng trai, Lục Minh Phong nắm chặt tay, trong lòng chua xót.
Điện thoại lúc này vang lên tin nhắn từ ba anh ta.
[Có tin tức từ Trần Cường rồi, ba gửi cho con vị trí của ông ta. Mẹ con đã cho người đi theo dõi. Chúng ta cũng đang truy tìm ông ta, con cũng giúp đỡ nhé.]
Lục Minh Phong lập tức đặt điện thoại xuống, nhìn Tô Dĩ Trần, nói: “Tôi có việc gấp, xin phép đi trước, hẹn gặp lại. Tạm biệt.”
Bùi Túc Nguyệt gọt xong quả táo, đưa đến miệng Tô Dĩ Trần: “Tô Tô, ăn táo đi, a ~”
Tô Dĩ Trần mở miệng nhận lấy quả táo mà Bùi Túc Nguyệt gọt.
Rất ngọt.
…
Lục Minh Phong vừa ra ngoài, lập tức vội vã lái xe đến địa điểm, theo chỉ dẫn của định vị, anh ta lái xe đến một nhà máy bỏ hoang ở ngoại ô.
Lúc này, điện thoại đổ chuông, là giọng của Lục Bá Đình: “Trần Cường ở nhà máy thứ ba bên trái, Minh Phong, ông ta có thể đã nhận ra điều gì đó và đang chạy trốn, con hãy canh chừng bên ngoài, đừng để ông ta thoát.”
Lục Minh Phong gật đầu: “Vâng.”
Đôi mắt vốn dĩ điềm tĩnh lúc này đã nhuốm màu máu, như một vị vua sư tử đang săn mồi, thủ đoạn từ xưa đến nay luôn nhanh chóng, chính xác và tàn nhẫn.
Lục Minh Phong xuống xe, nhanh chóng phát hiện ra bóng dáng Trần Cường, anh ta lao tới như một cơn gió, bộ âu phục không làm hạn chế động tác của anh ta, được đào tạo võ thuật tốt nhất từ nhỏ, anh ta còn có sức khỏe phi thường.
Trần Cường thấy Lục Minh Phong chạy về phía mình, sợ hãi mở to mắt, chạy ngược lại, trong quá trình chạy, ông ta còn đánh rơi một chiếc giày.
Nhưng không kịp nghĩ nhiều, Trần Cường toát mồ hôi hột vì sợ hãi.
Chỉ trong tích tắc.
Trần Cường cảm thấy lưng đau dữ dội, chân ông ta bị người ta khống chế, không thể động đậy, cả người ngã xuống đất, cổ bị người ta nắm chặt.