Cố Hàn Chu ngồi trước bàn làm việc trong văn phòng, ngón tay thon dài gõ trên bàn phím, ánh sáng từ máy tính nhẹ nhàng chiếu lên khuôn mặt điển trai của hắn, làm tăng thêm vẻ lạnh lùng. Khi hắn làm việc vô cùng tập trung, tập trung đến mức không ai dám đến gần làm phiền.
Là con trai trưởng của nhà họ Cố, là tổng giám đốc của tập đoàn Cố thị, trong công việc, Cố Hàn Chu như một Diêm Vương sống, hắn hành động quyết đoán, nắm giữ vị trí và quyền lực tuyệt đối trong nền thương mại của giới thượng lưu. Có thể nói, hắn và Lục Minh Phong, mỗi người chiếm giữ một nửa bầu trời thương mại của thành phố Giang.
Thư ký đến đưa tài liệu cần ký cho Cố Hàn Chu, báo cáo về nội dung công việc, cô ấy pha một tách cà phê, đặt ở bên tay phải của hắn.
Cố Hàn Chu thuận tay nhận lấy, nhấp một ngụm.
Hắn cau mày: “Cà phê này có hương vị của cà phê hòa tan! Cô có biết pha cà phê không vậy?”
Thư ký bị tiếng quát làm giật mình, cô ấy đẩy kính lên, giải thích: “Tất cả đều được pha theo công thức mà cậu Tô để lại.”
Cố Hàn Chu không hài lòng, nhíu mày sâu hơn: “Tô Dĩ Trần có gửi cho cô công thức hoàn chỉnh không?”
Vẻ mặt Thư ký đầy khó xử: “Cậu Tô đã gửi cho tôi rồi, và còn cẩn thận quay video, dạy tôi cách pha cà phê cho anh, có thể là lần đầu tôi pha chưa quen, để tôi pha lại.”
“Pha lại đi.” Cố Hàn Chu vốn đã phiền lòng vì công việc, nay lại uống phải cà phê kém chất lượng, tâm trạng càng tồi tệ hơn. Thư ký không dám chọc giận tổng giám đốc Cố, vội vã đi pha lại tách khác.
Cô ấy mang cà phê đến, tự tin rằng lần này cà phê sẽ đúng vị. Thư ký nhìn Cố Hàn Chu nhấp một ngụm, sau đó, cô ấy thấy sắc mặt sếp còn tệ hơn.
Cố Hàn Chu đổ hết cà phê đi, những phiền muộn tích tụ gần đây và cảm giác bực bội không thể nói rõ bùng nổ vào lúc này. Hắn ném ly xuống đất, thảm trải sàn mềm mại đỡ lấy chiếc ly, Cố Hàn Chu tức giận hét vào mặt thư ký: “Ban đầu thấy cô thông minh nên mới tiến cử cô, không ngờ cô lại làm việc tệ đến mức này! Cô chẳng khác nào đồ vô dụng, cô còn làm được cái gì nữa? Hả? Cô còn làm được cái gì?”
Cố Hàn Chu trút giận vào thư ký, mắng chửi một trận, sau đó ném một đống tài liệu vào người cô ấy, chỉ vào tài liệu, nói: “Kế hoạch công việc này không đạt yêu cầu, làm lại!”
Thư ký có tâm lý vững vàng, bị sếp lớn mắng cũng chỉ đỏ mắt, cô ấy nói: “Xin lỗi, sếp Cố, tôi sẽ nộp lại cho anh trước năm giờ hôm nay.” Cô ấy thu dọn tài liệu, nghe thấy giọng Cố Hàn Chu vang lên trên đỉnh đầu: “Hai giờ chiều gọi tất cả quản lý đến phòng họp.”
“Vâng.” Thư ký nhặt tài liệu, sau đó rời khỏi văn phòng.
Bas
Sau khi thư ký rời đi.
Cố Hàn Chu như quả bóng xì hơi, ngồi phịch xuống ghế làm việc, ôm trán đang đau âm ỉ, nhẹ nhàng xoa bóp thái dương, hắn vô thức cầm điện thoại lên, định nhờ Tô Dĩ Trần chuẩn bị sẵn thuốc cho mình.
Công việc của hắn vừa bận rộn vừa mệt mỏi.
Hắn lướt qua một loạt số điện thoại.
Nhẹ nhàng ấn nút, sau đó mới nhớ ra hắn và Tô Dĩ Trần đã không còn quan hệ gì nữa.
Nhưng cuộc gọi đã kết nối.
Trong khoảnh khắc ấy, không hiểu sao Cố Hàn Chu lại cảm thấy vui vẻ, tràn đầy mong đợi.
Cảm giác như mọi phiền muộn đều tan biến.
Nhưng ngay sau đó, giọng nói máy móc lạnh lùng vang lên: “Xin lỗi, số điện thoại hiện không tồn tại.”
Cố Hàn Chu ngơ ngác nhìn điện thoại.
Thẻ SIM này Cố Hàn Chu đã làm cho Tô Dĩ Trần khi hai người mới bắt đầu thiết lập quan hệ. Hắn yêu cầu Tô Dĩ Trần phải luôn luôn mở máy 24/24, bất kể khi nào gọi cũng phải nhận ngay trong vòng một phút.
Tô Dĩ Trần luôn ngoan ngoãn nghe lời, chưa bao giờ bỏ lỡ cuộc gọi nào của hắn.
Thậm chí khi nghe hắn bận công việc và đau đầu, sẽ chu đáo chuẩn bị thuốc hoặc nấu món canh cá mà hắn thích nhất.
Có một lần, sau khi nhận được điện thoại của hắn, chỉ nửa tiếng sau, Tô Dĩ Trần đã xuất hiện ngay trước cửa văn phòng, khuôn mặt thanh tú nở nụ cười dịu dàng, mang theo bữa trưa tình yêu tự tay anh làm.
Tô Dĩ Trần yêu hắn, ánh mắt luôn dõi theo hắn.
Nhưng lúc đó hắn lại chê Tô Dĩ Trần quê mùa, bảo anh về nhà, còn vô ý làm đổ bữa trưa mà anh chuẩn bị, cơm rơi vãi khắp nơi, Tô Dĩ Trần khóc sưng cả mắt, không ngừng xin lỗi: “Là lỗi của em làm anh mất mặt.”
Cố Hàn Chu yêu cầu bảo vệ đưa Tô Dĩ Trần ra ngoài, sau đó, khi hắn kết thúc công việc và về nhà vào lúc nửa đêm, hắn còn nghĩ rằng Tô Dĩ Trần sẽ giận dỗi, tại vì những người tình nhỏ trước đây đều có thái độ như vậy.
Nhưng Tô Dĩ Trần vẫn chưa ngủ, anh khoác tấm chăn mỏng, yên lặng ngồi đợi hắn trên ghế sofa, khuôn mặt anh tái nhợt, hai mắt đỏ hoe, không nhắc gì đến chuyện ở văn phòng, thậm chí còn nhẹ nhàng nói: “Anh, chào mừng anh về nhà.”
Lúc này đây, Cố Hàn Chu chỉ muốn uống một tách cà phê yêu thích mà thôi, cà phê do Tô Dĩ Trần pha luôn đúng vị hắn thích nhất, còn cà phê của thư ký thì thiếu mất hương vị độc đáo đó.
Rõ ràng là cùng một công thức…
Hắn bực mình ném điện thoại xuống đất.
Cố Hàn Chu nhìn văn phòng rộng lớn qua kẽ ngón tay, bỗng cảm thấy một cảm giác trống vắng khó tả.