Đó là một người phụ nữ mặc chiếc váy hai dây màu đen gợi cảm ôm sát cơ thể, tay trái khoác áo vest, tay phải khoác tay một người đàn ông đeo kính, mặc vest màu nâu, trông rất tri thức nhưng cũng rất gian tà.
Cô ấy đưa tay tháo kính râm xuống, mái tóc xoăn sóng lớn bồng bềnh, đôi mắt long lanh chứa đầy nụ cười: “Tô Tô, lâu quá không gặp.”
“Lâu quá không gặp.” Tô Dĩ Trần lịch sự mỉm cười, anh nhận ra người phụ nữ trước mặt là bạn học cũ Tần Phi Phi, không lâu trước đã gặp lại ở quán bar Vân Gian.
Còn người đàn ông kia…
Tần Phi Phi giới thiệu: “Đây là người yêu của tôi, Hoắc Nam Nghiêu.” Cô ấy lại nhìn Hoắc Nam Nghiêu, nói: “Đây là bạn học cũ của em, Tô Dĩ Trần, còn người này là…”
“Bùi Túc Nguyệt.”
“Thì ra là CEO đương nhiệm của nhà họ Bùi. Chào cậu.”
Tần Phi Phi chăm chú nhìn Bùi Túc Nguyệt ba giây, đặc biệt là khi thấy nốt ruồi lệ ở đuôi mắt cậu, cô ấy hơi thất thần.
Bùi Túc Nguyệt mỉm cười: “Chào hai người.”
“Nếu hai người không phiền thì có thể ngồi chung.” Tô Dĩ Trần mời họ.
“Tấm lòng này thật khó từ chối, Tô Tô.” Tần Phi Phi cười tươi tắn.
Bùi Túc Nguyệt đứng lên ngồi cạnh Tô Dĩ Trần.
Bas
Tần Phi Phi kéo Hoắc Nam Nghiêu ngồi đối diện hai người.
Hoắc Nam Nghiêu là nhị thiếu gia của nhà họ Hoắc ở Phong Thành, hiện đang kiểm soát tài chính và kinh tế của nhà họ Hoắc, quyền lực rất lớn. Ở tuổi ba mươi bảy, trông anh ta vẫn trẻ trung, đeo kính gọng vàng, đôi mắt đen láy luôn nhìn người khác một cách lịch sự, các đường nét trên gương mặt lạnh lùng hoàn hảo, trông như một giáo viên hơn là một doanh nhân.
Nhưng Tô Dĩ Trần biết, nhị thiếu gia nhà họ Hoắc trước mặt, người trông có vẻ trí thức này lại có địa vị và tiếng nói tuyệt đối cao trong giới kinh doanh và chính trị, lời nói của anh ta là mệnh lệnh, khi tàn nhẫn lại khiến người ta phải gọi là Diêm Vương sống.
“Tô Tô, hai người đến uống cà phê, là đi hẹn hò à?” Tần Phi Phi không ngạc nhiên về việc hai người hẹn hò, cô chống cằm, nở nụ cười quen thuộc, liếc mắt qua lại giữa hai người.
Tô Dĩ Trần cười nói: “Đúng vậy, chúng tôi đang hẹn hò, còn hai người thì sao?”
“Đúng thế, tôi phải quấn lấy anh ấy mới khiến một người cuồng công việc như anh ấy tới đây được.” Tần Phi Phi cười nói: “Bận rộn với công việc nhiều quá. Sau này có lẽ trong công việc hai người sẽ có cơ hội hợp tác, hay là trao đổi thông tin liên lạc, biết đâu sẽ có việc cần đến.”
Tần Phi Phi vốn muốn Tô Tô kết giao được nhiều người trong giới thượng lưu hơn.
Lúc trước, khi gặp lại Tô Tô ở quán bar, cô ấy đã trao đổi thông tin liên lạc, hai người liên lạc với nhau vài lần, nghe Tô Tô nói anh thành lập công ty, nhưng không rõ là công ty nào. Cô ấy nghĩ nếu Tô Tô có hợp tác kinh doanh, cô ấy sẽ là đối tác tốt nhất của Tô Tô.
Cô ấy cũng muốn làm cầu nối cho Tô Tô có thêm nhiều mối quan hệ và cơ hội hợp tác hơn.
Hoắc Nam Nghiêu trông có vẻ trí thức, nhưng nụ cười không chạm tới đáy mắt. Anh ta tin vào mắt nhìn của Phi Phi, cũng để giữ thể diện cho Phi Phi, anh ta trao đổi thông tin liên lạc với Tô Dĩ Trần.
Tô Dĩ Trần hiểu tấm lòng của cô ấy, sau khi trao đổi thông tin liên lạc xong, anh nói một câu cảm ơn.
Tần Phi Phi nghe thấy tiếng “Cảm ơn” ấy, đôi mắt lập tức đỏ lên: “Đừng cảm ơn tôi, giúp cậu là điều nên làm. Dù sao, cậu cũng đã giúp tôi rất nhiều.”
“Chỉ là chuyện nhỏ thôi.” Tô Dĩ Trần nói.
Đôi mắt đen láy của Bùi Túc Nguyệt gần như dán chặt vào người anh. Chỉ là chuyện nhỏ, đúng vậy, chuyện nhỏ năm ấy đã trở thành ánh sáng chiếu sáng cuộc đời cậu.
Tần Phi Phi cười thành tiếng, cô ấy lại nhìn Bùi Túc Nguyệt: “Bùi... cậu và Tô Tô, vẫn ổn chứ?”
Tô Dĩ Trần nhạy bén nhận ra ánh mắt khác lạ trong mắt Tần Phi Phi. Anh không để lộ điều gì, thu lại ánh mắt.
Hai người này trước đây đã quen biết nhau?
“Nốt ruồi lệ ở đuôi mắt cậu... rất đẹp.” Tần Phi Phi cười khẽ.
“Cảm ơn.”
Sau một hồi ôn lại chuyện cũ, Hoắc Nam Nghiêu và Tần Phi Phi không quấy rầy họ nữa, chào tạm biệt rồi rời đi, đổi sang chỗ ngồi yên tĩnh hơn, gọi hai ly cà phê.
Tô Dĩ Trần và Bùi Túc Nguyệt cùng nhau về nhà.
Ngồi trên xe.
Tô Dĩ Trần tình cờ hỏi: “Em và giám đốc Tần có quen biết từ trước à?”
Nụ cười trên môi Bùi Túc Nguyệt thoáng cứng lại, cậu lắc đầu: “Không quen biết.”
Tô Dĩ Trần nhìn vào khuôn mặt Bùi Túc Nguyệt rất lâu, nói: “Không được giấu diếm anh bất cứ điều gì, Túc Túc.”
Bùi Túc Nguyệt bỗng cảm thấy lo lắng, mặt cậu tái nhợt, quay đầu nói: “Không quen biết. Chưa từng gặp.”
“Được thôi.” Tô Dĩ Trần không hỏi thêm nữa, giấu nỗi nghi ngờ trong lòng.
Anh có thể nhận ra Túc Túc đang nói dối.
Cậu và Tần Phi Phi trước đây quen biết nhau, tại sao không nói?
Tô Dĩ Trần: [Cậu và Túc Túc trước đây có quen biết nhau phải không?]
Tần Phi Phi: [Cái này…]
Tô Dĩ Trần do dự một lúc, trả lời:
[Tôi đã biết hết rồi.]
Bên phía Tần Phi Phi hiện đang nhập tin nhắn.
Cuối cùng, Tần Phi Phi gửi đến một đoạn.
[Xin lỗi, Tô Tô, tôi không cố ý giấu, tôi tưởng cậu không biết chuyện Bùi Túc Nguyệt chính là Bùi Diệu, khi tôi biết cũng rất ngạc nhiên... Khi đó các bạn học đều nói cậu ấy nhảy lầu c.h.ế.t rồi, tôi cũng tưởng cậu ấy c.h.ế.t rồi, thậm chí còn đau buồn mặc niệm một thời gian. Không ngờ cậu ấy lại ở bên cạnh cậu. Thấy hai người vẫn tình cảm như xưa, tôi thật lòng vui mừng cho hai người... ]
Chỉ đọc được một đoạn, đồng tử Tô Dĩ Trần co rút dữ dội.
Ánh mắt anh dán chặt vào bảy chữ [Bùi Túc Nguyệt chính là Bùi Diệu], như một cú đập thẳng vào đầu, khiến anh lạnh toát từ đầu đến chân, trong lòng dâng lên một cơn bão dữ dội.
Bùi Túc Nguyệt, chính là Bùi Diệu năm xưa?
Anh ngước lên, đôi mắt hơi đỏ, tim bắt đầu nhói đau.
“Anh ơi, bạn cùng phòng đuổi em ra khỏi ký túc xá rồi, em có thể đến chỗ anh ở không?”
“Anh ơi, anh thật tốt. Chúng ta sẽ là bạn tốt suốt đời đúng không?”
“Anh ơi, đừng rời xa em được không? Anh là người duy nhất trên thế giới này thật lòng quan tâm đến em.”
…
Trong đầu Tô Dĩ Trần lại vang lên những lời Tần Phi Phi nói.
“Cậu ấy bị bạn cùng phòng phát hiện viết thư tình cho cậu, bị chụp đăng lên diễn đàn trường.”
“Cả trường đều cười nhạo cậu ấy là đồng tính luyến ái.”
“Vùng da quanh mắt Bùi Diệu bị bỏng đến hoại tử, chảy rất nhiều máu, trực tiếp bị hủy dung.”
Tay siết chặt điện thoại.
Trong đầu Tô Dĩ Trần lại hiện lên hình ảnh lần đầu gặp Bùi Túc Nguyệt.
“Anh thật sự... không nhớ gì về em sao.”
Sự cẩn trọng và ánh mắt si mê ấy lại hiện ra trước mắt.
Những nghi ngờ trong lòng cuối cùng cũng được giải đáp.
Tô Dĩ Trần hít một hơi thật sâu, ép mình bình tĩnh lại.
Giây tiếp theo, anh bị người kia dùng hai tay che mắt, giọng nói vui vẻ của Bùi Túc Nguyệt vang lên bên tai: “Anh ơi, vào phòng, có bất ngờ nè.”
Tô Dĩ Trần dịu dàng: “Có gì mà xin lỗi? Em đâu có sai, bất ngờ gì vậy? Mau dẫn anh vào xem.”
“Vâng.”
Bùi Túc Nguyệt cẩn thận che mắt Tô Dĩ Trần, dẫn anh vào phòng.
Phòng được trang trí rất đẹp, có đèn sao, có khung ảnh của hai người, giữa giường còn có một hộp quà.
Vừa tỉ mỉ vừa tốn kém.
Bùi Túc Nguyệt thả tay che mắt Tô Dĩ Trần ra.
Ánh sáng từ đèn sao khiến đôi mắt Tô Dĩ Trần lóe lên sự ngạc nhiên.
Bùi Túc Nguyệt quỳ một bên gối trước mặt Tô Dĩ Trần, cầm hộp quà bạc chứa nhẫn, chậm rãi mở hộp ra, bên trong là một chiếc nhẫn bạc, viên kim cương trên nhẫn lấp lánh như dải ngân hà, tỏa sáng như ánh trăng.
Chiếc nhẫn này là mẫu thiết kế độc nhất vô nhị trên thế giới, vô cùng đẹp đẽ.
Cậu ngẩng đầu, mỉm cười: “Anh à, anh là ánh trăng không thể thay thế trong lòng em, là vị vua duy nhất em theo đuổi suốt đời, là người em muốn bảo vệ và che chở nhất.”
“Xin hãy cho phép em yêu anh.”
Đôi mắt Bùi Túc Nguyệt si mê nhìn Tô Dĩ Trần.
“Đồng thời.”
“Anh à, em cũng xin anh hãy yêu em.”
“Em muốn mãi mãi ở bên anh.”
“Nếu anh đồng ý, có thể nhận chiếc nhẫn này của em không?”
Bùi Túc Nguyệt quỳ một bên gối, ngước nhìn Tô Dĩ Trần, mạnh dạn cầu hôn người mình yêu.
Tô Dĩ Trần đưa tay ra, nhẹ nhàng nói: “Ừm, anh đồng ý.”
Bùi Túc Nguyệt vui mừng khôn xiết, đeo nhẫn đính hôn vào ngón áp út của Tô Dĩ Trần, sau đó nắm c.h.ặ.t t.a.y anh, hôn lên mu bàn tay.