Bạch Nguyệt Quang Vạn Nhân Mê HE Với Thế Thân Rồi!

Chương 96: Đêm Trước Tiệc Đính Hôn



Thang máy mở ra, trước mắt hiện lên cảnh tượng tuyệt đẹp, ánh đèn trắng xóa đổ dồn vào con đường dẫn đến hội trường bữa tiệc.

Trên trần được trang trí bằng kim cương lấp lánh hình mặt trăng và ngôi sao trắng, ánh trăng mờ ảo tỏa xuống, như đưa ta vào một cảnh tiên mơ hồ huyền ảo.

Nhân viên phục vụ dẫn các vị khách vào hội trường tiệc, tắm mình trong ánh trăng sáng này.

Tiệc đính hôn do nhà họ Bùi tổ chức, hội trường tiệc trang nhã đầy tính nghệ thuật.

Đẹp đến nghẹt thở. 

“Túc Túc thật sự đã bỏ nhiều tâm huyết.” Có người nhận xét.

Triệu Kỳ Căn sững sờ, nhìn những viên kim cương trắng tinh khôi rải khắp nơi, không thể không khen ngợi: “Đây là những viên đá tiên nguyên gốc từ núi Bạch Vân, mỗi viên có giá một vạn, những ngôi sao và mặt trăng này ít nhất cũng phải một nghìn viên, trang trí bên ngoài ít nhất cũng tốn hàng ngàn vạn. Có thể thấy Túc Túc thật sự rất yêu anh.”

Cố Hàn Chu nhìn hội trường đính hôn tiêu tốn vô số công sức này, nghĩ đến việc Túc Túc đã bỏ nhiều công sức vì hắn, tâm trạng phiền muộn mấy ngày nay cũng dần sáng lên.

Túc Túc yêu hắn, thế là đủ.

Một khi nhà họ Bùi liên kết với nhà họ Cố qua hôn nhân, quyền lực và cơ nghiệp khổng lồ của hai nhà sẽ hòa quyện vào nhau, một cộng một lớn hơn hai, chắc chắn sẽ tạo nền tảng vững chắc cho việc mở rộng thị trường Vân Thành.

Hắn và Túc Túc đã là thanh mai trúc mã, hơn nữa Túc Túc còn cứu mạng hắn.

Sau này khi mặt Túc Túc bị thương và phải nhập viện, đợi khi cậu xuất viện.

Bas

Hắn mỗi ngày đều đến nhà họ Bùi thăm Túc Túc, lúc đó Túc Túc rất yên tĩnh, không nói một lời, nhưng có một thói quen, thi thoảng lại mỉm cười dịu dàng trước gương, dường như đang luyện tập điều gì, sau khi cười trước gương, cậu sẽ đăm chiêu nhìn vào hình ảnh của mình trong đó.

“Em cười rất đẹp.” Cố Hàn Chu thích nụ cười này của Túc Túc, mang lại một cảm giác đặc biệt.

Túc Túc sẽ cười với Cố Hàn Chu bằng nụ cười đã luyện tập đó.

Cậu cười nói: “Cảm ơn anh đã khen.”

Thời gian đó Cố Hàn Chu ngày nào cũng chạy đến nhà họ Bùi, chỉ tiếc rằng, chưa đầy một năm, nhà họ Bùi đã ra nước ngoài phát triển sự nghiệp, Túc Túc cũng đi du học nước ngoài.

Những giấc mơ nửa đêm của Cố Hàn Chu luôn tràn ngập nụ cười của Túc Túc.

Cố Hàn Chu chú ý đến Tô Dĩ Trần cũng chỉ vì nụ cười của anh giống Túc Túc.

Cố Hàn Chu lắc đầu, gạt bỏ hình ảnh nụ cười của Tô Dĩ Trần ra khỏi tâm trí.

Lục Bá Đình dìu Hoắc Nam Diên, cả hai lạnh lùng liếc nhìn Cố Hàn Chu, đi vào hội trường tiệc trước.

Quản gia nhà họ Bùi đến lối vào, ông ấy nở một nụ cười lịch sự, nói: “Cậu Cố, cậu chủ nhà tôi mời cậu đến phòng chờ riêng.”

Nghe vậy, những người xung quanh đều hiểu ý.

Triệu Kỳ Căn cười mờ ám: “Anh Cố, còn chần chờ gì nữa? Mau đi thôi! Túc Túc chắc chắn đang chờ anh.”

Cố Hàn Chu gật đầu, đi theo quản gia nhà họ Bùi về phía khác.

“Cố Hàn Chu.” Lúc này Lục Minh Phong lạnh lùng gọi hắn.

Cố Hàn Chu quay đầu lại, ánh mắt đầy vẻ u ám và thù địch: “Anh Lục có chuyện gì à?”

Lục Minh Phong nắm chặt tay, đôi mắt ngày càng lạnh, lửa giận bùng lên trong lòng anh ta, anh ta hỏi: “Anh Cố, anh đính hôn với Túc Túc, chẳng lẽ không có chút áy náy nào với Tô Dĩ Trần, người đã hết lòng đi theo anh gần hai năm qua?”

Anh ta tưởng rằng Cố Hàn Chu ít nhất cũng sẽ có chút tình cảm cũ với Tô Dĩ Trần.

Nhưng không ngờ.

Cố Hàn Chu nhướng mày, thậm chí còn cười khẩy, giọng điệu khinh miệt: “Tô Dĩ Trần? Anh đang nói đến kẻ tự ti nhút nhát luôn cam chịu đó sao? Tại sao tôi phải áy náy với cậu ta? Cậu ta xứng đáng sao?”

“Cậu ta tự nguyện làm thế thân cho Túc Túc, cậu ta tự hạ thấp bản thân mà bám lấy tôi nói yêu tôi, cậu ta thật sự nghĩ mình có thể bước chân vào nhà họ Cố sao? Tô Dĩ Trần có tư cách gì chứ?”

Những lời này như lưỡi kiếm đ.â.m vào tim Lục Minh Phong.

Cố Hàn Chu nói những lời này, lòng hắn cũng càng thêm phiền muộn.

Mắt Lục Minh Phong đỏ ngầu, lạnh lùng nói: “Anh vốn không coi em ấy là người.”

“Anh cũng đâu có coi cậu ta là người. Không chỉ mình tôi, anh thử hỏi những khách mời tham gia bữa tiệc này xem, họ có coi cậu ta là người không?”

“Cậu ta rất bẩn, cậu ta chỉ là một món đồ chơi có giá trị trên giường.” Cố Hàn Chu siết chặt tay, lạnh lùng nhìn Lục Minh Phong: “Sao đây? Anh cũng muốn thử à?”

Hận ý trong mắt Lục Minh Phong càng thêm sâu sắc, anh ta bước tới, muốn g.i.ế.c Cố Hàn Chu ngay lập tức.

Triệu Kỳ Căn vội ngăn lại: “Anh Lục, có gì từ từ nói, có gì từ từ nói.”

Cố Hàn Chu cười lạnh một tiếng, phủi bụi trên áo vest, bước đi theo quản gia nhà họ Bùi với vẻ chiến thắng.

Lục Minh Phong nắm chặt tay, mắt đầy tơ máu, nhìn chằm chằm vào bóng lưng Cố Hàn Chu, ánh mắt như muốn g.i.ế.c người.

Triệu Kỳ Căn không ngừng khuyên nhủ: “Anh Lục bớt giận, bớt giận…”