Bạch Nhật Đề Đăng

Chương 14: Minh châu



Edit: Ys

Giọng hắn rất nhẹ, kéo ra một hơi dài, như thể một tiếng thở dài thổi qua linh hồn nàng.

Một tiếng Hạ Tiểu Tiểu này làm Hạ Tư Mộ ngây ngẩn. Nàng kinh ngạc một hồi lâu mới nhướn mày hỏi: “Ngươi có thể thấy ta?”

Đoạn Tư không đáp lại.

Lúc này Hạ Tư Mộ mới phát hiện, không phải Đoạn Tư đang nhìn nàng, ánh mắt hắn xuyên qua hồn phách của nàng nhìn về nơi xa xăm phía sau nàng.

Hạ Tư Mộ quay đầu lại nhìn theo mắt hắn, thấy một đàn quạ đen nghìn nghịt chao đảo trên bầu trời sông Quan.

Những con quạ đó như một trận mưa lớn màu đen, vì thấy được đồ ăn mà hưng phấn kêu to, vây quanh thi thể của lũ Hồ Khế đáng thương rỉa mổ. Khung cảnh này giống hệt như ngày đó nàng đến Lương Châu.

“Hạ Tiểu Tiểu… Nàng tới sao?”

Đoạn Tư nhẹ giọng nói, hắn không muốn để ai khác nghe thấy, hiển nhiên là đàn quạ này khiến hắn nhớ tới Hạ Tư Mộ.

Hạ Tư Mộ quay đầu nhìn vào ánh mắt sâu thẳm như đáy đại dương của Đoạn Tư, hết thảy sự việc xảy ra từ lúc mới gặp cho đến bây giờ xẹt qua đầu nàng, khoé môi chậm rãi cong lên.

“Ngay từ đầu ngươi đã chú ý đến ta sao?”

Nơi đầu đường Lương Châu đầy ắp những con quạ, nàng cầm một cái đầu đứng ở đó, bởi vì hắn đã chú ý từ lúc đó, nên mới nghĩ nàng và quạ đen có liên quan với nhau.

“Như vậy, ngày đó ở nghĩa trang, cũng là ngươi cố ý đi tìm ta?”

“Sau đó sắp xếp cho ta ở cách vách ngươi, tìm ta hỏi gió, thử ngũ cảm của ta, từng bước tìm hiểu chi tiết về ta.”

Hạ Tư Mộ lắc đầu, thưởng thức mặt dây chuyền ngọc hình đèn Quỷ vương trong tay, trong mắt là một mảnh tăm tối, mà Đoạn Tư vẫn cứ yên lặng nhìn đàn quạ đen trên bầu trời sông Quan.

“Lá gan thật lớn, quân tử không đứng dưới bức tường sắp sập, mà ngươi thì cứ muốn đứng dưới bức tường nguy hiểm đó, là đang muốn đánh cuộc rằng bức tường ta đây sẽ không đổ sao?”

Hắn không nghe được giọng nàng, nàng cũng không cần hắn trả lời.

Đột nhiên Đoạn Tư cất bước, xuyên qua thân thể Hạ Tư Mộ đi về phía trước, hắn nói với các thủ hạ: “Chúng ta nên rút lui rồi.”

Trong khoảnh khắc thân thể hắn và hồn phách nàng giao nhau, viên minh châu trong lồng ngực nàng bỗng nhiên chấn động, sự chấn động không bình thường này khiến Hạ Tư Mộ sững sờ.

Nàng không thể tin nổi quay đầu lại nhìn bóng người Đoạn Tư đứng giữa toán lính, một bóng đen giữa hồn hoả đầy trời.

— Tư Mộ, dì có chuẩn bị cho con một món quá. Con xem viên minh châu này đi, nó sẽ mãi đi theo hồn phách của con, con có thể liên lạc với dì bất cứ lúc nào. Sau khi dì chết, con cũng có thể dùng nó để liên lạc với huyết thống của dì.

— Bên trên còn có một loại chú văn đặc biệt. Không phải con hỏi dì làm người có cảm giác thế nào sao? Chú văn này cho phép con mượn năm giác quan từ người kết chú. Nếu nó gặp người có thể liên kết với con, tự nhiên sẽ báo cho con biết.

Giọng nói của dì phảng phất xuyên qua hơn ba trăm năm vang lên bên tai nàng.

Người có thể cùng nàng kết chú.

Người có thể cho nàng mượn năm giác quan.

Ba trăm năm rồi chưa từng có ai xuất hiện.

Đoạn Tư, Đoạn Thuấn Tức.

Hạ Tư Mộ nhìn bóng dáng Đoạn Tư đã đi xa, bóng lưng mơ hồ hoà vào màn đêm, chìm vào bóng đêm của hồi ức. Hồi ức về cha mẹ nàng, dì và dượng đều còn tại nhân thế, bọn họ vẫn khoẻ mạnh.

Trải qua bao thăng trầm, những gì được cất giữ trong viên minh châu này là nguyện vọng mà nàng dường như đã quên mất.

Khi quỷ Phương Xương đi tìm Hạ Tư Mộ phục mệnh, Quỷ Vương đại nhân của bọn họ đang ở trong căn phòng thoải mái tại nhà phú thương Sóc Châu, cầm đèn lồng, chống cằm ngây ngốc. Ánh mắt nàng trống rỗng, không biết đang nghĩ gì.

Quỷ Vương đại nhân của bọn họ tuy tuổi còn trẻ nhưng vẫn luôn cao thâm khó đoán, khiến người người sợ hãi.

Thấy hắn ta tới, ánh mắt Hạ Tư Mộ trở nên hờ hững, không chút để ý hỏi: “Ngươi tới làm gì?”

“Hồi bẩm vương thượng, Thiệu Âm Âm đã bị xử tử, Quan Hoài đại nhân đã bị phạt. Nhưng hạ thần bao che cho Thiệu Âm Âm cũng là có tội, nên tới phục mệnh lĩnh tội” Phương Xương quỳ trên mặt đất cúi đầu.

“Hẳn là Quan Hoài muốn ngươi tới, đúng là lão xảo quyệt. Ngươi là cấp dưới của hắn ta, sao còn muốn ta phạt?” Hạ Tư Mộ liếc Phương Xương một cái liền thấy cánh tay chống trên mặt đất nắm chặt thành quyền, vì dùng sức quá lớn mà run rẩy.

Nàng trầm mặc một lúc, sau đó cười một cách nhàm chán, nói: “Sao nào, ngươi không phục lắm nhỉ?”

Phương Xương khẽ cắn môi, ngước mắt nhìn Hạ Tư Mộ. Trong lòng ngổn ngang bao nỗi bất bình, cuối cùng vẫn không thể nhịn nổi.

“Vương thượng, hạ thần chỉ là cảm thấy ngài thiên vị người sống quá mức… Âm Âm vốn mang chấp niệm đối với trẻ con mà hoá thành quỷ, khao khát trẻ nhỏ là thiên tính của nàng ấy. Ngài bảo nàng ấy không được ra tay với trẻ nhỏ dưới mười tuổi là không thể. Quỷ săn người sống chỉ như người sống giết cừu mổ dê mà thôi, chẳng lẽ không phải là chuyện hiển nhiên, thiên kinh địa nghĩa hay sao? Vì sao ngài lại áp đặt nhiều hạn chế như vậy, thật vô lý.”

Một con quỷ trẻ tuổi ăn mặc như thư sinh, lại rất có khí thế, thần thái hiên ngang lẫm liệt.

Hạ Tư Mộ nghe hắn ta nói, không khỏi bật cười ha hả, nàng đứng dậy cúi người nhìn Phương Xương đang quỳ: “Đạo lý? Ta ngăn cản các ngươi vì có đạo lý của ta, như thế các ngươi có phục ta làm Quỷ Vương không?”

Chiếc đèn Quỷ Vương bên hông nàng bỗng sáng rực lên, Phương Xương quỳ trên đất đột nhiên bị ma trơi thiêu cháy dữ dội, hắn ta sợ hãi kêu lên, tay chân quơ quào, liều mạng giãy giụa nhưng vô ích.

Hạ Tư Mộ ngồi xổm xuống nhìn Phương Xương lăn lộn trên mặt đất, chậm rãi nói: “Tức giận không? Tuyệt vọng không? Dựa vào cái gì mà ta có thể làm nhục ngươi như vậy, huỷ hoại ngươi, nắm ngươi trong lòng bàn tay tuỳ ý chơi đùa?”

Nàng búng tay một cái, ma trơi chợt tắt, Phương Xương nằm trên đất vẫn còn sợ hãi, há miệng thở hổn hển. Hạ Tư Mộ nâng cằm hắn ta lên, nhìn đôi mắt oán hận mà sợ hãi của hắn ta, duyên dáng cười.

“Những người sống bị ngươi giết chết kia, trước khi chết cũng nghĩ như vậy.”

Phương Xương giật mình.

Hạ Tư Mộ buông tay, thản nhiên nói: “Thiên kinh địa nghĩa? Cái gì là thiên kinh địa nghĩa, có lợi cho người thì là thiên kinh địa nghĩa?”

“Quỷ mang theo dục vọng mãnh liệt nhất trên đời này. Khương ngải yêu tiền, Yến Kha tham quyền, Quan Hoài ham sống, còn ngươi lúc sinh thời thi cử nhiều lần không đậu, khát cầu công danh. Nếu quỷ không thể độ, nếu dục vọng không thể kiềm chế, thì chính là bờ vực không đáy, thăm thẳm nhất trên đời này.”

Phương Xương im lặng hồi lâu, nằm trên đất nói: “Là Phương Xương suy nghĩ thiển cận.”

Hạ Tư Mộ quay người đi đến cạnh bàn, nhẹ nhàng ngồi xuống cầm chén trà lên, chậm rãi lắc lắc. Nàng không biết sự phục tùng của hắn ta có bao nhiêu phần là thật, nhưng có thể khẳng định rằng nàng không phải là một vị quân chủ lấy đức phục chúng.

Hạ Tư Mộ vuốt ve chén trà một lát, đột nhiên hỏi: “Phương Xương, ngươi chết bao lâu rồi?”

Phương Xương ngẩn người, đáp: “Khởi bẩm vương thượng, đã hơn năm trăm năm.”

“Có còn nhớ rõ cảm giác tồn tại là thế nào không? So với việc thành quỷ thì thế nào?”

“Cảm giác tồn tại… Không nhớ rõ lắm.” Phương Xương cười khổ, nói: “Nhưng cảm giác khi chết thì vẫn luôn khắc sâu.”

“Chết đi không phải chỉ là chuyện trong nháy mắt sao?”

“Không phải, vương thượng. Đối với thần, cảm giác chết kéo dài rất lâu. Từ lần đầu tiên thi không đỗ, thần đã bắt đầu chết dần chết mòn, tốc độ chết càng tăng gấp bội trong các lần tiếp theo. Cuối cùng chết trên đường đi thi, kia không phải khởi đầu của cái chết, mà là sự kết thúc của cái chết.”

Hạ Tư Mộ trầm mặc, gió luồn qua khe cửa sổ thổi vào làm ngọn đèn dầu chập chờn, ánh sáng trong phòng lúc mờ lúc tỏ.

Có một câu nói rằng, sống có gì vui, chết có gì khổ.

Nàng mở miệng nói: “Ngươi đi đi, thời gian tới đừng đến quấy rầy ta.”

Phương Xương hành lễ, đứng dậy rời đi.

Hạ Tư Mộ lấy viên mình châu trong ngực ra, nhìn một hồi lâu, tựa như có thể nhìn ra đáp án từ viên minh châu này, nàng đột nhiên bật cười nói: “Kệ đi, đây là cơ hội ngàn năm có một.”

Dừng một chút, nàng ngắn gọn gọi: “Yến Kha.”

Bên phải nàng có một trận khói nhẹ thổi qua, một nam tử áo đen xuất hiện giữa làn khói. Nam tử kia trông tầm 27, 28 tuổi, thân hình cao lớn, sắc mặt tái nhợt hệt Phương Xương. Mày kiếm mắt sáng, ngũ quan kiên nghị sắc như đao, môi mím chặt, thoạt nhìn không dễ đến gần.

Kỳ quỷ điện chủ, hữu thừa của Quỷ giới, Yến Kha.

“Vương thượng.” Yến Kha hơi cúi người, hành lễ nói.

Hạ Tư Mộ nhíu mày liếc hắn ta một cái, Yến Kha lập tức thẳng lưng, sửa lại lời nói: “Tư Mộ.”

Hơn ba trăm năm trước khi Quỷ Vương chết, không có người đứng đầu nên phản loạn nổi lên tứ phía, Khương Ngải và Yến Kha là hai vị điện chủ phò tá Hạ Tư Mộ dẹp yên phản loạn. Bây giờ thiên hạ thái bình, hai vị này trở thành tả hữu tướng của Quỷ Vực.

Quỷ giới cũng chỉ có hai người có thể gọi Hạ Tư Mộ bằng tên.

Hạ Tư Mộ chỉ vào chiếc ghế bên cạnh, cười giả lả: “A Yến, ngồi đi.”

Vị Quỷ Vương trẻ tuổi này luôn vui giận thất thường, nói trở mặt là trở mặt ngay, hai mươi bốn quỷ thần đứng trước mặt nàng không một ai là không nơm nớp lo sợ, ngay cả Yến Kha và Khương Ngải cũng phải cẩn thận dè dặt.

Thế nhưng lúc bình thường, nếu Hạ Tư Mộ gọi hắn ta là Yến Kha thì bọn họ là quân thần. Nếu Hạ Tư Mộ gọi hắn ta A Yến thì bọn họ là bằng hữu.

Yến Kha thoáng thả lỏng, đôi môi mím chặt ôn hoà cong lên, đi đến ghế bên cạnh Hạ Tư Mộ ngồi xuống.

“Gần đây A Yến rất bận sao? Khương Ngải vẫn luôn không thích quản lý, sợ là chuyện lớn chuyện nhỏ gì ở Quỷ Vực cũng rơi vào tay ngươi, thật vất vả.”

Người khởi xướng Hạ Tư Mộ ngoài miệng thì nói thế, nhưng trên môi vẫn treo một nụ cười ung dung, hiển nhiên là không hề cảm thấy tội lỗi.

Yến Kha cau màu nhìn về phía nàng, hỏi: “Lần này ngươi muốn nghỉ ngơi bao lâu?”

“Nửa năm đi.”

“Nửa năm? Quỷ Vực là nơi như thế nào, vương thượng lại lười nhác như vậy, sợ là không áp chế nổi những tên có lòng muốn ngo ngoe rục rịch kia!”

Hạ Tư Mộ hai mắt sáng quắc nhìn Yến Kha, trong đôi mắt ẩn chứa cảm xúc phức tạp, cười như không cười.

“Ta có từng ngăn chặn sao? Không phải trước nay vẫn giết sạch à? Ngày nào bọn họ còn không thắng được ta thì ngày đó vẫn phải phục tùng ta.” Nàng xua xua tay ngăn cản Yến Kha thuyết giáo, nói: “Ta nhớ vùng Thuận Châu thuộc sự quản lý của ngươi.”

“Đúng vậy.”

“Ta muốn tìm một linh hồn lang thang, tháng tám, năm Thiên Nguyên thứ năm, trong số những người chết oan uổng ở Cổ Thai Thuận Châu có ai biến thành linh hồn lang thang không? Ngươi đem tên của bọn họ cho ta.”

Yến Kha nhìn Hạ Tư Mộ một lát, nói: “Được. Nhưng mà ngươi muốn mấy cái đó làm gì?”

“Ta muốn làm gì à, rảnh quá không có gì làm, tìm vài chuyện thú vị chơi thôi.” Hạ Tư Mộ vuốt ve viên minh châu trong tay.

Yến Kha nhìn, lần này nàng ký túc trong một cô nương xinh đẹp ngọt ngào, xem vẻ mặt sung sướng khoan khoái kia, có vẻ lần nghỉ ngơi này nàng chơi rất vui. Chỉ khi nàng nhập vào con người, hắn ta mới có thể nhìn thấy nàng tươi cười thoải mái như vậy.

Yến Kha bỗng nhiên nhớ tới lần đầu tiên gặp nàng, nàng mặc một chiếc áo tang màu trắng. Vị thiếu chủ thần bí của Quỷ giới vẫn luôn lớn lên ở nhân gian này nâng mắt lên, khẽ cười nói: “Cha ta mất rồi, bọn họ liền cho rằng ta dễ bặt nạt sao?”

Sau đó nàng cầm theo đèn Quỷ Vương, lấy thiên phú kinh người một đường đánh giết Quỷ giới, làm cho mấy kẻ có ý đồ xấu im như thóc đổ bồ.

Nàng vốn rất lười biếng.

Cửa sổ phía sau phòng Hạ Tư Mộ mở ra, gió từ cửa sổ tràn vào, cuốn tấm mành cửa bay phấp phới. Trong bóng đêm ngoài cửa sổ, ánh sáng lộng lẫy của hồn hoả trong đêm rốt cuộc cũng từ từ lụi tàn.

Đan Chi đánh lén tổn thất nặng nề, Đoạn Tư đại thắng trở về, một trận này nâng cao sĩ khí Đại Lương, cũng giảm bớt áp lực trên chiến trường Vũ Châu.

Nhưng đồng thời ở bên này, quân chi viện hô lan của Đan Chi cũng tràn vào Sóc Châu, nhanh chóng thu hồi bốn thành Sóc Châu. Đạp bạch quân hầu như không hề chống cự, một bộ phận rút về Lương Châu, làm nổ tung sông Quan, phần còn lại gấp rút lui về Phủ thành Sóc Châu, binh lực ở Phủ thành Sóc Châu nhất thời đạt đến năm vạn.

Phủ thành Sóc Châu, con đường duy nhất để Đan Chi chi viện cho Vũ Châu, đã trở thành một hòn đảo cô lập.