Bạch Nhật Đề Đăng

Chương 16: Hà Yên



Edit: Ys

Hạ Tư Mộ vỗ vỗ lỗ châu mai, nói: “Bức tường này tu bổ cũng thật kiên cố.”

Từng ấy người công thành mà lại thất bại liên tiếp, đành phải đứng dưới thành chửi bậy.

“Tường thành của Phủ thành Sóc Châu là một trong số ít những tường thành còn sót lại ở bờ Bắc sông Quan. Năm đó người Hồ Khế xâm lược, tiền triều dựa vào tường thành mà nhiều lần thành công ngăn chặn quân Hồ Khế, sau khi chiếm được 17 châu phía Bắc, người Hồ Khế hận việc này nên lệnh cho các nơi dỡ bỏ tường thành. Kết quả, khi Đan Chi lập triều, phản loạn xảy ra nhiều nơi, việc dỡ bỏ tường thành khiến cho các đoàn nghĩa quân công thành thế như chẻ tre, lúc này Đan Chi mới cho ngưng mệnh lệnh. Tường thành của Phủ thành Sóc Châu có thể được bảo tồn.” Đoạn Tư kéo Hạ Tư Mộ từ sát bên lỗ châu mai lại, giải thích.

Hạ Tư Mộ quay đầu nhìn hắn: “Đan Chi lập triều có nhiều phản loạn, cùng lắm chỉ kéo dài mười năm. Hiện giờ Đan Chi trông vậy mà lại rất thái bình.”

“Lúc ấy khi người Hán ở Đan Chi khởi nghĩa, quân Đại Lương lại sợ Đan Chi nên chỉ an phận thủ thường ở một góc. Bá tánh ở bờ Bắc tất nhiên là thất vọng, quân đội Hồ Khế cũng hùng mạnh lắm, khởi nghĩa cứ như vậy mà từ từ bình ổn.”

Dừng một chút, Đoạn Tư rũ mắt, không rõ biểu tình. Hắn cười nói: “Bây giờ chẳng phải cũng vậy sao, Đại Lương cho rằng có ranh giới sông Quan rồi liền kê cao gối mà ngủ, cũng không định lấy lại bờ Bắc, càng không nghĩ đến quê hương và những bá tánh nơi đây. Nếu không phải người Hồ Khế xâm lược, chỉ sợ vẫn còn đang chìm trong đấu đá nội bộ.”

Hắn nói ra những lời này, dường như hắn thật sự là một vị tướng quân yêu nước thương dân, mong muốn cả một đời chính là giành lại mười bảy châu ở bờ Bắc.

Nếu hắn là tam đại hàn lâm, Tam công tử Đoạn Tư của Đoạn gia hoàng thân quốc thích, nguyện vọng như này quả thực hết sức bình thường. Nhưng dựa vào mối quan hệ phức tạp giữa hắn và Đan Chi, nguyện vọng này có vẻ không hợp lý.

Hạ Tư Mộ nghĩ nghĩ, nàng chỉ vào doanh trại của địch nói: “Hình như ta vừa thấy có một binh lính cầm phong thư đi vào doanh trướng thứ ba ở phía Nam. Chữ trên phong thư ta có thể thấy, có điều đó là chữ Hồ Khế, ta đọc không hiểu.”

Đoạn Tư lập tức vẫy tay, bảo người đem giấy và bút mực đến, bảo Hạ Tư Mộ chép lại.

Hạ Tư Mộ vén tay áo lên, nhanh chóng viết lên giấy mấy hàng chữ rồng bay phương múa kỳ lạ. Khi nàng viết xong, đưa tờ giấy cho Đoạn Tư, trong mắt hắn hiện lên một tia sáng lạ thường, sau đó nhướn mày tò mò nhìn nàng.

Hạ Tư Mộ nhìn vẻ mặt nghiêm túc mà đoan trang của hắn thì bật cười.

“Ha ha ha ha, quả nhiên ngươi đọc hiểu được những lời này.”

Những lời này chính là mấy câu mắng người trong tiếng Hồ Khế, dịch sang tiếng Hán có nghĩ là — Ngươi là con rùa rụt cổ.

“Từ Thương Ngôn Kinh cho tới mấy lời tục tĩu ở chợ, cái gì ngươi cũng biết, Đoạn tướng quân đúng là học rộng đa tài. Mấy thứ này, ở Nam Đô không dạy mà nhỉ.”

Cho đến nay, quan điểm, thân phận của hắn, mỗi lời mà hắn nói ra đều khiến người khác phải nghi ngờ.

Ánh mắt Đoạn Tư loé lên, biết vừa rồi Hạ Tư Mộ lừa hắn. Hắn cũng không tức giận, chỉ nói: “Việc này nói ra thì rất dài, có một ngày khi ta đi qua cầu, có một ông lão cố tình đánh rơi giày xuống dưới cầu, bảo ta nhặt lên đeo vào cho ông ta, lặp đi lặp lại ba lần…”

Đây là câu chuyện xưa quen thuộc.

Huyệt thái dương Hạ Tư Mộ giật giật, nàng tiếp lời: “Ngươi làm theo nhiều lần, sau đó ông ta nói trẻ nhỏ dễ dạy, bảo ngươi hừng đông đến cầu tìm ông ta. Nhưng lần nào ông ta cũng đến trước rồi trách mắng ngươi, cho đến một ngày, nửa đêm ngươi đã đến chờ, rốt cuộc cũng đến trước ông ta. Sau đó ông ta lấy ra một quyển 《 Thái công binh pháp 》giao cho ngươi?”

“Là 《 Thương Ngôn Kinh 》.” Đoạn Tư sửa lại lời nói.

“Ta không biết đấy, hoá ra ngươi tên là Trương Lương?”

“Ha ha ha ha ha ha ha.” Đoạn Tư bám vào tường thành cười rộ lên, hắn hơi nghiêm mặt nói: “Có điều, đúng là ta có một sự phụ người Hồ Khế rất lợi hại, ta cũng xem như là đệ tử đắc ý nhất của ông ấy.”

“Ồ, bây giờ ông ấy ở đâu?”

“Bị nhạn mổ mù mắt nên thoái ẩn rồi.”

“…”

Hạ Tư Mộ cảm thấy người này nửa câu nói thật cũng không có. Đoạn Thuấn Tức, hắn đúng là thay đổi trong nháy mắt, không thể hình dung ra nổi.

“Vừa rồi ngươi thấy cái gì? Thật sự không thấy được gì sao?” Đoạn Tư kéo chủ đề về quỹ đạo.

“Thấy binh lính kia vào doanh trại thứ ba bên trái, nhưng thứ hắn ta cầm trên tay không phải tin tức, mà là mấy con cá nhỏ đuôi đỏ.”

Ánh mắt Đoạn Tư bỗng ngưng lại, hắn hỏi: “Doanh trại thứ ba bên trái?”

“Không sai.” Hạ Tư Mộ có chút buồn bực vì hắn đột nhiên nghiêm túc.

Ngón tay Đoạn Tư đặt lên môi, hắn suy nghĩ trong chốc lát rồi khẽ cười, thấp giọng nói: “Hắn ở nơi đó.”

Dứt lời hắn liền hành lễ với Hạ Tư Mộ, nói: “Cô nương có nhãn lực thực tốt, cảm ơn cô nương.”

Hạ Tư Mộ cũng không biết những lời này giúp được gì, nhưng xem biểu hiện của Đoạn Tư, giống như nàng vừa lập công lớn vậy. Thậm chí hắn còn cười khanh khách muốn đưa nàng về, xem ra mấy ngày nay hắn không chỉ có thời gian thở, mà còn khá nhàn rỗi nữa.

Thế nhưng tục ngữ nói không sai, người không tìm việc, việc ắt đưa đến tận cửa — quá nửa là chuyện xấu. Hạ Tư Mộ vừa mới theo Đoạn Tư xuống tường thành liền thấy một làn khói đen bốc lên trong thành.

Sắc mặt Đoạn Tư chợt biến, chỉ thấy Hàn giáo uý vội vàng chạy xuống thành, nét mặt ngưng trọng, bẩm báo: “Tướng quân! Kho lúa… Kho lúa bị thiêu cháy!”

Đoạn Tư nhanh chóng vén vạt áo chạy xuống, chân vừa chạm đất đã cầm lấy dây cương, chân trái giẫm lên chân đứng phóng lên ngựa, vạt áo bay múa phấp phới đẹp tuyệt trần, phóng thẳng về phía kho lúa.

Các binh lính ở đây đều sững sờ tại chỗ, chỉ có thể nhìn theo bóng hắn đi xa. Vừa rồi Đoạn Tư hành động nhanh đến kinh người, khiến người ta chẳng kịp phản ứng.

Chỉ tại thời điểm này, Hạ Tư Mộ mới có thể thấy được một chút chân thật của Đoạn Tư.

Lương thực có bị đốt hay không, đối với một con quỷ ăn người như Hạ Tư Mộ mà nói, chỉ là chuyện vặt vãnh. Đợi khi nàng chậm chạp đến xem náo nhiệt thì lửa đã được dật tắt, chỉ là lại làn khói dày đặc, kẻ đầu xỏ phóng hoả đốt kho lúa cũng đã bị bắt. Bọn lính kéo giãn một vòng tròn, không cho người đến gần kho lúa, nhưng người vây xem vẫn chật như nêm cối, không một kẽ hở.

Hạ Tư Mộ gạt đám đông đang vây xem ra một bên, đầu sỏ gây tội thế mà lại là một nữ nhân mảnh mai.

Nàng ta đại khái chỉ mới mười bảy mười tám tuổi, khuôn mặt đáng yêu nhưng lại có vài chỗ xanh tím, tóc bị cạo một nửa, lộ ra da đầu màu trắng chói mắt. Nàng ta mặc quần áo chất liệu mềm mại, hoa văn cũng tinh xảo, nhưng đã có nhiều chỗ bụi bẩn rách nát, bông gòn trong áo khoác lòi ra khỏi vết rách, cả người chỉ có hai chữ “nghèo túng”.

Hạ Tư Mộ đưa tay che miệng, hỏi ông lão xem náo nhiệt bên cạnh: “Người này là ai vậy?”

Ông lão nói: “Hả. ngươi không biết à? Nương tử đứng đầu bảng của Thanh Du Viên, Hà Yên đó.”

Ông lão từng này tuổi rồi mà còn thích xem náo nhiệt, quá nửa là thích hóng hớt, miệng liền liến thoắng như cái máy hát kể chuyện.

Theo lời ông lão nói, Hà Yên vốn là con gái trong một gia đình giàu có, gia cảnh sa sút trở thành ca kỹ ở thanh lâu. Nàng ta xinh đẹp lại biết chữ nghĩa, tinh thông ca múa, còn biết tính kế, chẳng mấy chốc đã bám vào được một lão gia hiển quý người Hồ Khế. Lão quý tộc kia nuôi nàng ta ở Phủ thành Sóc Châu, cung cấp cho nàng ta ăn mặc, nhà cửa, nô bộc, tiền tiêu. Kim chủ của nàng ta còn có quan hệ rất tốt với vua Đan Chi, dựa vào mối quan hệ này, ngay cả Tri châu cũng không dám đắc tội Hà Yên.

Hà Yên nhất thời thành danh mà vênh mặt hất hàm sai sử, ỷ thế khinh người, tác oai tác quá ở Phủ thành Sóc Châu, bá đạo ngang ngược, bá tánh e ngại thế lực quyền quý nên chỉ có thể nén giận.

Kết quả khi quân đội Đại Lương kéo đến, không chỉ đánh đuổi quân đội Đan Chi, mà còn giết kim chủ lão gia của Hà Yên ở trong thành lúc bấy giờ. Hà Yên lập tức mất đi chỗ dựa, giậu đổ bìm leo, mọi người kéo đến, tính sổ cả thù mới hận cũ, ai nấy cũng đều đạp hai phát.

“Nàng ta bị đuổi ra đường, các nữ nhân trong Thanh Du Viên đều khinh thường phỉ nhổ, còn bắt lấy nàng ta, cạo một nửa tóc. Nàng ta đành phải trở về nghề cũ, nhưng nàng ta đã thành bộ dạng thế này, có mấy ân khách nguyện ý tìm nàng ta chứ? Thật đúng là nhân quả tuần hoàn, ác giả ác báo.”

Hạ Tư Mộ nhớ tới đại quân đen nghìn nghịt bên ngoài thành, cũng không biết khi mọi người trong thành nhìn thấy tư thế sắp xuất trận của người Hồ Khế thì còn có thể cứng rắn như bây giờ hay không.

“Lúc trước ở Phủ thành Sóc Châu, dựa vào người Hồ Khế mà ức hiếp người khác, chẳng lẽ chỉ có mình nàng ta sao? Các ngươi chỉ xem mỗi nàng ta là bia ngắm, bởi vì nàng ta là nữ nhân thấp kém, dễ bắt nạt nhất?”

Hạ Tư Mộ vừa dứt lời, liền nghe thấy Hà Yên quỳ rạp trên mặt đất cười rộ lên, cánh tay mảnh khảnh chống người ngồi dậy, hất cằm lên, tóc tai bù xù, khoé mắt xanh tím, nhìn như phát điên.

“Dựa vào cái gì mà các ngươi đều giày xéo ta? Dựa vào cái gì! Ta có sai sao? Không phải ta chỉ muốn sống tốt một đời, không chịu vất vả thôi sao, ta không dựa vào người Hồ Khế thì dựa ai? Làm người Hán thì phải hạ tiện, ăn không đủ no còn bị bắt nạt, dùng mấy con dê đầu đàn là có thể đổi một mang người. Nếu các ngươi có cơ hội, chẳng lẽ không leo lên người lão gia Hồ Khế à? Lâm gia hắn có thể buôn bán trong Phủ thành, chẳng phải cũng vì nịnh bợ người Hồ Khế sao? Ta không sai!”

Người Đan Chi được chia làm bốn giai cấp, người Hán kịch liệt chống đối Đan Chi chính là loại dân cấp bốn ti tiện nhất, chịu mọi thuế má nặng nề, hạn chế cực kỳ nghiêm đối với dụng cụ cắt gọt, mạng người thấp kém như dê bò. Hà Yên thân là “dân cấp bốn” hiển nhiên là không cam lòng.

Hà Yên trừng mắt nhìn đám người vây xem chung quanh, hung tợn nói: “Các ngươi đều chờ xem chuyện cười của ta, đều muốn ta chết đi, mơ cũng đừng nghĩ tới! Muốn chết thì chúng ta cùng chết!”

Hạ Tư Mộ trầm mặc chớp mắt một cái, bổ sung thêm với ông lão: “Có điều, chỉ bằng cái miệng này, nàng ta chết cũng đáng.”

Khi Hà Yên đang cuồng loạn mắng to, Lâm Quân vốn đứng ở trước kho lúa đi tới, vung tay tát nàng ta một bạt tai.

Kho lúa bị đốt chính là kho lương thực do gia đình của ông chủ Lâm xây dựng, Lâm gia chuyên buôn gạo, lần này Đạp Bạch quân vào Phủ thành, hơn phân nửa lương thực sử dụng đều lấy từ kho lương thực của Lâm gia, về sau lương thảo mà Đạp Bạch quân mang đến Phủ thành cũng để cả vào kho lương thực của Lâm gia.

Hôm nay bị Hà Yên phóng hoả, không biết đã thiêu mất bao nhiêu.

Vừa rồi nàng thấy Lâm Quân chạy tới, sắc mặt tái nhợt, hơi thở hỗn loạn, giờ đây càng tức giận đến run người. Hắn ta đánh Hà Yên xong, chỉ thẳng vào mặt nàng ta, lạnh giọng nói: “Đúng, không sai. Lâm gia ta khom lưng khuỵu gối nịnh nọt lấy lòng, chỉ để kiếm vài đồng tiền dơ bẩn dưới mắt của người Hồ Khế, tự mình cũng cảm thấy ghê tởm. Ngươi và ta đều như vậy, chẳng lẽ không muốn ngẩng đầu lên làm người sao? Chẳng lẽ người Hồ Khế sinh ra đã tôn quý à?”

Hà Yên bị đánh chảy máu miệng, nàng ta ngẩng đầu oán hận nhìn Lâm Quân, nói: “Ngẩng đầu lên làm người? Ta là người thế nào, ngươi là người ra sao? Bước vào chốn lầu xanh rồi, đời này ta còn cơ hội ngẩng đầu lên được? Dù sao người Hán và người Hồ Khế đều xem thường ta, người đi đến chỗ cao, nước chảy về nơi thấp, nơi nào có thể trở mình thì ta đi thôi!”

“Ngươi!” Lâm Quân chỉ vào nàng ta, khuôn mặt tới nhợt đỏ bừng lên, một câu cũng không nói nên lời.

Đoạn Tư vỗ bả vai Lâm Quân, làm hắn ta bình tĩnh lại. Hắn khom lưng nhìn vào đôi mắt Hà Yên, nhàn nhạt nói: “Làm sao ngươi có thể lừa gạt người trông coi, tiến vào kho lúa?”

Hà Yên cúi đầu, u ám cười hả hê: “Trông coi thì thế nào, trông coi cũng là nam nhân.”

Ông lão vây xem thấy mình nắm được điều bí mật, nhỏ giọng nói với Hạ Tư Mộ: “Quản đốc trông coi kho lúa hôm nay là Tiểu Tạ, lúc trước từng thân mật với Hà Yên. Sợ là động lòng trắc ẩn, ai ngờ nữ nhân này lại điên cuồng như vậy.”

Ánh mắt Đoạn Tư chậm rãi trở nên tăm tối, hắn nhìn Hà Yên, không nói gì. Dưới ánh nhìn của Đoạn Tư, Hà Yên co rúm trên mặt đất bỗng nhiên phát cuồng, nàng ta vừa cười vừa khóc, nước mắt chảy ra từ khoé mắt xanh tím sưng húp, trông buồn cười mà lại đáng thương.

“Các ngươi một đám cao cao tại thượng… Ta dù có chết cũng tuyệt đối không buông tha cho các ngươi! Ta sẽ hoá thành lệ quỷ, bám lấy các ngươi!”

Nàng ta bất ngờ lao về phía vách tường kho lúa, muốn đâm đầu chết.

Đoạn Tư còn chưa ra tay ngăn cản, trong giây lát đã có một bóng người chạy ra từ trong đám đông, xẹt qua người hắn, duỗi tay rút kiếm Phá Vọng bên hông hắn ra, hàn quang bắn ra bốn phía, túm lấy Hà Yên sắp đâm vào vách tường.

Thanh kiếm trong tay người nọ xoay chuyển, chuẩn xác không do dự cứa vào cổ Hà Yên, máu tươi văng tung toé.

Mọi người im lặng, Hạ Tư Mộ nắm kiếm Phá Vọng, Hà Yên ngã trên mặt đất, máu từ trong thân thể nàng ta dọc theo thân kiếm nhỏ thành một vũng trên mặt đất.

Muốn hoá thành lệ quỷ? Đừng có mơ.

Nói thật, nàng không có ý kiến gì về việc Hà Yên muốn chết, nhưng đối với kỳ vọng trở thành quỷ của nàng ta thì lại thập phần để ý.

Cô nương điên này oán khí sâu nặng, nếu sự sát mà chết chắc chắn sẽ biến thành linh hồn lang thang, trăm năm sau rất có thể sẽ hoá thành quỷ.

Thế thì đã sao, Hà Yên muốn làm quỷ, cũng phải xem Hạ Tư Mộ nàng có đồng ý thu nhận nàng ta hay không? Loại thần dân khiến người ta đau đầu này, vẫn là càng ít càng tốt.

Chủ nhân của kiếm Phá Vọng là người nhân từ, kiếm giết người cũng hoá thành kiếm độ người. Người bị nó giết chết, oán hận tiêu tán, chết ngay lập tức, không thể hoá thành linh hồn lang thang.