Bạch Nhật Đề Đăng

Chương 2: Trầm Anh



Edit: Ys

Thế cục thiên hạ phân phân hợp hợp, trải qua bao cuộc bãi bể nương dâu, thiên hạ bây giờ chia làm 36 châu lấy sông Quan làm ranh giới, bắc nam giằng co. Phía Nam là Trung Nguyên thuộc về người Hán, vương triều Đại Lương; phía Bắc là nước Đan Chi do dân tộc du mục Hồ Khế lập nên. Mười bảy châu phía Bắc sông Quan từng là nội địa Trung Nguyên của người Hán, được vô số văn nhân thi sĩ ca ngợi cảnh sắc núi non, đáng tiếc vài thập niên trước đã đổi chủ, trở thành địa bàn của người Hồ Khế.

Mặc dù sức chiến đấu của binh sĩ nước Lương và người Hồ Khế đến từ thảo nguyên chênh lệch rất lớn, nhưng cách nhau một đạo phòng ngự sông Quan, người Hồ Khế lại không giỏi thuỷ chiến, hai phe coi như cũng yên ổn nhiều năm. Nào ngờ người tính không bằng trời tính, sông Quan bao năm vẫn sóng to gió lớn, năm nay trải qua một mùa đông giá rét, các con sông chảy qua Lương Châu, Dư Châu đều bị đóng băng.

Người Hồ Khế nghe được tin này vui mừng khôn siết, chỉ huy binh lính đi trên mặt sông tiến về phía Nam, chưa đến mười ngày đã chiếm được Lương Châu và đánh hạ mười huyện, mười ngày tiếp lại ngầm chiếm hơn một nửa Vũ Châu, đánh thẳng về Nam Đô.

Loại chuyện chấn động thế gian này, lão quỷ hơn bốn trăm tuổi như Hạ Tư Mộ đã nhìn qua không biết bao nhiêu lần, nhân gian thái bình thịnh thế cũng tốt, loạn thế chém giết cũng được, đối với loài quỷ như nàng chẳng khác nhau là bao. Nàng nắm rõ hết chiến sự trong lòng bàn tay cũng chỉ vì có một sở thích đặc biệt.

Nàng là một con quỷ kén ăn, chỉ thích ăn người sắp chết, lại không ăn người chết vì bệnh, bởi thế phạm vị lựa chọn đồ ăn rất hẹp, chủ yếu chỉ có trên chiến trường.

Cho nên chỗ nào có đánh nhau thì chỗ đó chính là bàn tiệc, nàng nhất định sẽ vui vẻ chạy đến.

Vốn dĩ nàng đang bận một vài việc, vì vậy khi người Hồ Khế đánh bại quân Lương, giành lấy hai Châu nàng không đến kịp. Đến khi giải quyết chuyện xong xuôi thì người Hồ Khế đã ăn thiệt hại lớn ở Lương Châu, bị quân đội Đại Lương tập kích bất ngờ đánh bại, thậm chí chưa kịp hội họp với nhánh quân ở Vũ Châu đã bị đánh cho chạy về phía Bắc sông Quan.

Dường như không cam tâm từ bỏ miếng mồi dâng đến tận miệng mà lại phải nhả ra, người Hồ Khế lúc rút khỏi Lương Châu đã tàn sát cả thành. Một nửa bách tính đã chết trong trận thảm sát, cũng chính là cảnh mà Hạ Tư Mộ gặp đêm đó.

Hạ Tư Mộ chống cằm xoay xoay dây chuyền ngọc trong tay, chờ thằng nhóc trên giường tỉnh lại.

Thái thú Lương Châu bị người Hồ Khế giết chết, phủ đệ bỏ trống nên tiểu tướng quân tạm thời trưng dụng nó để ở. Thân thể này của nàng té xỉu nên cũng được xếp cho một chỗ ở trong viện, nàng ngất suốt một ngày trời chỉ vừa mới tỉnh lại.

Tiểu tướng quân là một người cẩn thận, đã cứu đứa nhỏ từ trong đống xác chết ra theo lời dặn của nàng trước lúc ngất, còn xếp cho nó ở cùng chỗ với nàng. Đứa nhỏ này không bị thương nghiêm trọng gì nhưng cứ ngủ mãi không tỉnh lại.

Nghe có tiếng gõ cửa vang lên, Hạ Tư Mộ chưa kịp mời vào thì cửa đã bị đẩy ra, có thể thấy người bên ngoài thật thiếu kiên nhẫn.

Một nữ tướng trong bộ giáp sáng bóng bước vào, nàng ta dùng chiếc khăn tím buộc cao tóc về phía sau, nét mặt tràn đầy anh khí tựa như nam tử. Bưng một hộp đồ ăn tới, không mặn không nhạt nhìn thoáng qua Hạ Tư Mộ đang ngồi ở cạnh bàn, đặt hộp đồ ăn lên bàn rồi bình thản nói.

“Tỉnh rồi? Đại phu đã xem cho ngươi, ngươi và em trai chỉ là mệt nhọc quá độ, không có gì đáng ngại, đợi em trai ngươi tỉnh thì các ngươi rời phủ đi.”

Rời phủ?

Còn chưa thăm dò được tiểu tướng quân, nàng chỉ vừa mới tìm được trò thú vị sao mà để vuột mất được đây?

Hạ Tự Mộ nắm tay nữ tướng, bày ra vẻ mặt hâm mộ, lưu loát nói: “Tỷ tỷ tư thế thật hiên ngang, là nữ tử mà lại có thể ở trong quân đội, ta rất ghen tị với tỷ đó, tỷ có thể cho ta biết tên không?”

Nữ tướng cúi đầu nhìn Hạ Tư Mộ, mắt phượng sắc bén nhướn lên, ngắn gọn đáp: “Mạnh Vãn.”

Nàng ta không hỏi lại tên Hàn Tư Mộ, trông sắc mặt thờ ơ hiển nhiên là muốn mau chóng kết thúc cuộc trò chuyện.

Nhưng Hạ Tư Mộ không cho nàng ta cơ hội đó, nắm chặt tay áo Mạnh Vãn, mặt không đổi sắc nói: “Xin chào, dân nữ tên Hạ Tiểu Tiểu. Bây giờ ta và em trai đều mệt mỏi, muốn ở trong phủ nghỉ ngơi một thời gian, có thể nhờ tỷ tỷ báo với tướng quân đại nhân châm chước cho một chút không? A đúng rồi, không biết tướng quân đại nhân đã cứu ta hôm nay tên họ là gì?”

Mạnh Vãn nheo mắt lại, ánh mắt nàng ta vốn đã sắc bén, giờ phút này lại như mang theo lưỡi dao, chậm rãi cúi đầu nhìn thẳng vào mắt Hạ Tư Mộ, như muốn lột da nàng ra xem rốt cuộc bên trong có gì, Hạ Tư Mộ không né tránh, ánh mắt vẫn mang ý cười.

“Ngươi quá bất thường.” Mạnh Vãn nói.

“Hả? Bất thường chỗ nào cơ?”

“Chỗ nào cũng bất thường. Dân trong thành Lương Châu bị tàn sát, em trai ngươi hôn mê bất tỉnh, vì sao ngươi lại không hề sợ hãi chút nào?”

Hạ Tư Mộ quay đầu đi, nhàn nhạt nói: “Làm sao Mạnh tỷ tỷ biết ta không sợ hãi? Ta sợ hãi nên mới như vậy đó. Cả Lương Châu bị tàn sát hết như chốn địa ngục, ta và em trai đều sống sót, bây giờ tướng quân giống như thần tiên hạ phàm, chúng ta không thể an tâm hơn sao?”

Mạnh Vãn bắt lấy tay Hạ Tư Mộ, gằn giọng: “Trực giác của ta chưa sai bao giờ, ngươi nhất định chẳng phải loại tốt đẹp gì. Tại sao lại muốn tiếp cận tướng quân nhà chúng ta? Ngươi có phải…”

Hạ Tư Mộ sáng mắt, vẫn mỉm cười nhìn Mạnh Vãn.

“Ngươi có phải tay sai của… Bùi quốc công không?”

…Gì cơ? Cái gì quốc công?

Hạ Tư Mộ mê man chớp mắt, sau đó phì cười: “Tỷ tỷ đang nói gì vậy? Cái gì đồ bỏ quốc công cơ, ta chưa từng nghe qua.”

Tuy từ đầu tới giờ không có câu nào của nàng là thật, nhưng câu này nàng nói chắc chắn thật.

Dù quý tộc có quyền cao chức trọng cỡ nào ở nhân gian, thì liên quan gì nàng?

Người có quyền có thể ăn cũng chẳng ngon, nàng lại không phải Kỳ quỷ điện chủ Yến Kha, chuyên ăn thịt mấy tay quan chức cầm quyền.

Mạnh Vãn tất nhiên chẳng tin lời nàng, buông lỏng tay ra, nghiêm nghị nói: “Mặc kệ ngươi có ý định gì, nhưng mau từ bỏ đi! Công tử nhà chúng ta có thân phận ra sao, tài năng cỡ nào, chỉ vì tính tình thiện lương, không đề phòng mà bị đám tiểu nhân các ngươi hãm hãi, suýt thì thân bại danh liệt. Bây giờ thì khác rồi, đây là chiến trường chứ không phải triều đình, ta có đổi cả tính mạng này cũng không để các ngươi đụng đến một cọng tóc của công tử!

Mạnh Vãn dõng dạc hùng hồn tuyên bố khiến cho Hạ Tư Mộ nhất thời không nói nên lời, chỉ cảm thấy như vừa bị ụp một cái nồi.

Nghe những lời của Mạnh Vãn làm nàng nhớ đến bàn tay đã đưa chiếc khăn cho nàng, móng tay cắt tỉa gọn gàng, thon dài mảnh mai nhưng lại chi chít sẹo.

Bàn tay này vốn nên cầm bút ở thư phòng chứ không phải thứ thuộc về chiến trường.

Nghe cách Mạnh Vãn gọi tiểu tướng quân thì có lẽ bọn họ đã biết nhau từ trước.

“Tỷ nói như vậy, tướng quân đại nhân còn thảm hơn ta sao?.”

“Ngươi bớt giả bộ đi…”

Mạnh Vãn định nói gì tiếp thì nghe thấy tiếng bụng kêu òng ọc. Hai người quay đầu lại thấy nhóc con trên giường kia đã tỉnh lại từ lúc nào, đang nhìn chằm chằm hộp cơm ở giữa bọn họ.

Tiết Trầm Anh ngủ một ngày một đêm bị mùi đồ ăn gọi tỉnh.

Hạ Tư Mộ nhìn đứa nhỏ ăn ngấu ăn nghiến, an ủi: “Ăn từ từ thôi, có ai giành ăn với nhóc đâu mà sợ. Đệ nói đệ tám tuổi, tên… gì nhỉ?”

“Tiết… Trầm Anh…” Thằng nhỏ vừa nhai nhồm nhoàm vừa nói.

“Ồ vậy tỷ kêu đệ là Trầm Anh nhé.”

“Dạ… Tỷ tỷ là ai vậy… Cha đệ đi đâu rồi?”

Hạ Tư Mộ nghĩ nghĩ, không đành lòng phá mất tâm trạng ăn cơm của nó, chỉ nói: “Tỷ tên Hạ Tiểu Tiểu, còn cha đệ thì ăn xong đi rồi tỷ nói cho nghe.”

Trầm Anh gật gật đầu, khuôn mặt nhỏ vùi vào bát cơm.

Hạ Tư Mộ chống cằm, thằng nhỏ này thế mà lại không phòng bị gì ngồi đây ăn.

Mạnh Vãn bận việc quân, nói mấy lời cay nghiệt với vài người trong sân xong thì đi luôn. Trầm Anh chỉ lo ăn cơm, Mạnh Vãn vừa đi nó đã nhảy khỏi giường chạy đến bàn, hỏi Hạ Tư Mộ nó có thể ăn đồ này không.

Cho nên bây giờ nó đang vùi đầu ăn như hổ đói, Hạ Tư Mộ chống cằm nhìn nó ăn đến sáng mắt, hỏi vu vơ: “Thơm không? Ăn ngon không?”

“Thơm! Ăn ngon lắm!” Trầm Anh ăn phồng mang trợn má thi thoảng nhìn Hạ Tư Mộ hẩy hẩy thức ăn, hỏi: “Tỷ tỷ, tỷ không thích sao?”

“À.. Thích, cũng không thích…” Hạ Tư Mộ câu được câu chăng đáp cho có lệ, cũng giả vờ gắp thức ăn vào bát.

Quỷ không có vị giác, ăn cũng không ra vị gì. Hồn hoả của con người cũng vậy, chỉ ăn cho no thôi.

Xem đi, làm quỷ cũng chán lắm.

Cuối cùng Trầm Anh cũng no, buông bát xuống ợ một cái, chớp chớp đôi mắt to nhìn Hạ Tư Mộ.

“Cảm ơn Tiểu tiểu thư, đệ ăn no rồi, cha đệ đang ở đâu vậy?”

Hạ Tư Mộ nhìn thằng nhỏ. Đứa nhỏ này mặc quần áo bằng vải thô, chắp vá lỗ chỗ, nhìn là biết nghèo khó cỡ nào, hơn nữa mấy chỗ chắp vá đường may xiên xẹo, chắc là cha may, nói không chừng mẹ nó cũng mất rồi.

Thằng nhóc này gầy gò ốm yếu, may mà gương mặt cũng ưa nhìn, khuôn mặt bầu bĩnh, đôi mắt tròn xoe, trông cũng đáng yêu phết.

“Ngoài cha ra, đệ còn người thân nào không, mẹ, ông bà, chú dì các thứ?” Hạ Tư Mộ hỏi.

Trầm Anh thành thật lắc đầu: “Trong nhà chẳng còn ai cả, từ nhỏ hai cha con đệ đã nương tựa nhau mà sống.”

Hạ Tư Mộ xoa xoa trán, nhóc con này hồn hoả đầy đủ mà sao vận khí xui xẻo như thiếu hồn hoà thế.

“Vậy đệ có nhớ chuyện gì xảy ra trước khi ngất không?”

Trầm Anh ngẩn người, dường như không muốn nhớ lại những ký ức kinh hoàng kia, mặt mày tái nhợt, nắm tay áo Hạ Tư Mộ: “Người xấu… Người xấu đang giết người… Cha đệ…. Cha đệ bị đâm vào bụng… chảy nhiều máu lắm…”

Vẫn nhớ à.

Hạ Tư Mộ mặc kệ nó kéo tay áo mình, bình thản nói một cách nghiêm túc: “Cha đệ chết rồi, ngày mai dẫn đệ đi an táng ông ấy.”

Nghe hai chữ “chết rồi”, hai mắt Trầm Anh mở to, miệng méo xệch, nước mắt rơi lã chã, vừa bối rối vừa uỷ khuất.

“Thật sao? Tỷ tỷ, tỷ nghĩ cách gì đi.. Cha đệ có thể sống lại mà đúng không? Trước đây cha đệ cũng bị lưỡi liềm cắt vào đùi, chảy rất nhiều máu… Nhưng mà sau khi đại phu đến… Cha không chảy máu nữa.. Còn có thể xuống giường làm vài việc nhẹ… Mẹ đệ khi còn sống từng nói bị mấy vết thương nhỏ này không sao cả… Ai cũng sẽ bị một hai lần thôi mà..”

Đứa nhỏ càng sợ càng nói nhiều, vừa nói vừa khóc, miệng không tự khống chế mà nói luyên thuyên, lôi cả mẹ đến ông bà, cô dì chú bác, tìm mọi cách để chứng minh cha nó có bị đâm vào bụng cũng không thể chết.

Hạ Tư Mộ lặng lẽ nhìn nó, không nói cũng không động tĩnh gì, chỉ nhìn nó khóc hết hơi, nói năng lộn xộn, dần dần chỉ còn những tiếng thều thào.

Cuối cùng Trầm Anh cũng ngưng lại, hít sâu một hơi, vô vọng nói: “Cha đệ nói… Người chết không thể sống lại, đúng không?”

Lần này Hạ Tư Mộ lên tiếng, gật gật đầu: “Là thật.”

Ánh mắt Trầm Anh run rẩy, nhưng không khóc, chỉ mờ mịt hỏi.

“Tỷ tỷ là ai vậy?”

“Cha đệ đã cho tỷ một bữa ăn, nếu đệ đã không nơi nương tựa thì tỷ sẽ chăm sóc đệ một thời gian, sau này tìm một nhà nào tử tế gửi đệ vào.”

Trầm Anh ỉu xìu lắc lắc gật gật, lí nhí nói: “Cha nói đệ luôn khóc nhè, chẳng giống nam tử hán gì cả.”

Hạ Tư Mộ xoa đầu nó, nói: “Lúc cha mẹ tỷ chết tỷ còn quậy đến trời long đất lở, nếu có thể khóc thì còn dữ hơn đệ nhiều. Đệ bây giờ đã là tốt lắm rồi.”