Bạch Nhật Đề Đăng

Chương 29: Quá khứ



Edit: Ys

Đoạn Tư bật cười, hắn lắc đầu, tìm một tư thế thoải mái dựa vào giường, nói: “Báo thù? Ta báo thù cái gì? Thật ra sư phụ ta đối với ta không tồi, yêu quý ta giống như yêu một món vũ khí lợi hại vậy. Tuy rằng ta không muốn làm vũ khí, nhưng cũng không đến nỗi hận ông ta.”

“Sư phụ xuất thân từ gia đình quý tộc cao quý của Hồ Khế, không vừa mắt mấy thứ ngu dốt, ở trong mắt ông ta, người Hồ Khế mà ngu dốt thì cũng chỉ là phế vật rác rưởi, những tộc người ngu dốt không xứng để tồn tại. Cho nên Thiên Tri Hiểu chỉ chọn những người có tư chất tốt, không cần biết là dân tộc nào, sau khi vào Thiên Tri Hiểu chúng ta đều phải trở thành con dân của Thương Thần, tuyên thệ cả đời cung phụng cống hiến cho Thương Thần. Khi ta lưu lạc ở đầu đường, xe của ông ta đi ngang qua rồi cố ý quay đầu lại, từ trong đám ăn mày đầu đường mang ta về cung, chắc là vì coi trọng thiên tư của ta.”

“Sống ở Thiên Tri Hiểu… So với lúc ta lưu lạc đầu đường thì thoải mái hơn nhiều, ít nhất không cần lo cái ăn cái mặc, còn có tư tế đọc Thương Ngôn Kinh cho chúng ta, yêu cầu chúng ta ghi nhớ hết thảy về Thương Thần. Từ nhỏ ta đã nhìn qua một lần là không quên, trước khi đến Đan Chi, tuy tằng chưa đọc qua nhiều tứ thư ngũ kinh nhưng có thể thuộc lòng hơn phân nửa, đương nhiên có thể đọc làu làu Thương Ngôn Kinh.”

“Bởi vì sư phụ có hơi thiên vị ta, một trăm đệ tử trong kỳ, ông ta không đích thân dạy dỗ, chỉ khi khảo hạch mới xuất hiện, qua bảy năm e rằng chưa quen mặt hết mọi người. Thế nhưng đôi khi ông ta sẽ một mình đến khảo bài ta, còn đem binh thư của ông ta viết cho ta học, chỉ ta binh pháp. Ta nghe nói sư phụ không có con, nên đối đãi với ta như con đẻ.”

Ánh ban mai chiếu lên mặt Đoạn Tư, thoạt nhìn hắn có vài phần lười biếng, hơn nữa còn dùng giọng điệu nhẹ nhàng mà miêu tả Thiên Tri Hiểu, tựa như kể một trải nghiệm thú vị, thậm chí còn có chút cảm khái.

Hạ Tư Mộ chậm rãi uống trà, nói: “Hay cho một đôi cha hiền con hiếu, vậy mà ngươi còn nhẫn tâm chọc mù hắn ông ta rồi trốn đi.”

“Ta và ông ta vốn không giống nhau, đương nhiên ta chưa từng nói ra, ông ta cũng hoàn toàn không biết.” Đoạn Tư trầm mặc trong chốc lát, lại chỉ lắc đầu cười: “Bất cứ kẻ nào cũng đừng vọng tưởng có thể thay đổi người khác.”

“Vậy ngươi tham gia vào cuộc chiến này vì điều gì?” Hạ Tư Mộ hỏi.

Đoạn Tư ngước mắt nhìn Hạ Tư Mộ, vô tội mà ngây ngô chớp chớp mắt: “Ta nói rồi mà, nói rất nhiều lần rồi, ta muốn giành lại mười bảy châu phía Bắc sông quan.”

Hạ Tư Mộ nhíu mày thâm hiểm, trong căn phòng tối tăm tức khắc nổi lên bầu không khí như mưa bão sắp đến.

Đoạn Tư trông thấy vậy, lập tức giơ ba ngón tay lên, nghiêm túc nói: “Những chuyện ta vừa kể đều là sự thật, ta thề là ta nói thật.”

Hạ Tư Mộ cười mỉa mai, không hề tin tưởng: “Lúc ngươi tiến vào Thiên Tri Hiểu, sợ rằng cũng từng thề cả đời này nguyện trung thành với Thương Thần đi?”

“Chẳng phải ta chưng từng thấy Thương Thần sao, không thể xác định thứ đó có tồn tại hay không, thề với ông ta không tính. Nhưng ta đã thấy điện hạ, lập lời thề với điện hạ hoàn toàn là sự thật.”

Đoạn Tư nói như đúng rồi.

Nhưng hắn cũng biết, câu trả lời như vậy khó làm Hạ Tư Mộ tin tưởng, hắn dừng một chút rồi tiếp tục kể: “Mấy tháng đầu ở Thiên Tri Hiểu rất vui vẻ, ngoại trừ làm bộ hết lòng tin theo một vị thần không đáng tin thì không còn gì cả. Mấy tháng sau, chúng ta mới bắt đầu được đào tạo thực sự.”

“Hoặc là nói, chúng ta bắt đầu giết người.”

Ý cười trong mắt Đoạn Tư dần ảm đạm, ngón tay đặt trên đầu gối, mắt nhìn xa xăm.

“Đứa trẻ bảy tuổi cầm kiếm, mấy người Hán cấp thấp phạm tội bị trói thành từng hàng quỳ trước mặt chúng ta, chúng ta giết từng hàng từng hàng một. Ban đầu chúng ta đều sợ hãi, có khóc có nháo không xuống tay được, sau đó đứa trẻ quấy khóc to nhất bị giết trước mặt chúng ta, còn khóc nữa sẽ bị phạt, giết người chậm cũng bị phạt, sau đó không ai náo loạn nữa.”

“Nhiều ngày sau, mọi người đều quen.” Đoạn Tư thu ngón tay lại, dùng đầu ngón tay đầy vết thương xanh tím sờ ngực mình, chậm rãi nói: “Ta cũng vậy.”

“Ban đầu ta cũng thấy sợ hãi, nhưng ta dần dần coi tất cả những điều đó là đương nhiên. Về sau, ta không còn cảm giác gì khi giết người nữa, giết mãi thậm chí còn cảm thấy – mệt mỏi quá, cánh tay đau hết rồi sao còn chưa giết xong? Nếu bọn họ lập tức chết hết thì tốt rồi.”

Câu chuyện về Thiên Tri Hiểu từ đây trút bỏ vẻ nhẹ nhàng bên ngoài, lộ ra dáng vẻ tàn khốc mà chân thật.

Nắng sớm nghiêng nghiêng chiếu tới, bị rèm giường che đi một phần, lờ mờ hắt lên sống mũi Đoạn Tư, đôi mắt hắn chìm trong bóng tối, làn da trần từ cằm tới thân trên tái nhợt chói mắt dưới ánh mặt trời.

Cũng như cảm giác mà hắn mang lại cho người khác, sáng tối đan xen, ái muội không rõ.

“Chẳng bao lâu sau, các đệ tử đồng kỳ bắt đầu rút thăm quyết đấu, kết quả của các kỳ khảo hạch lớn nhỏ hàng ngày sẽ xác định được ưu và khuyết điển của vũ khí chúng ta khi quyết đấu. Mỗi lần quyết đấu ắt có hai người phải chết, khi đó chúng ta không cảm thấy có gì không đúng cả, giống như việc dốc hết toàn lực đẩy người vào chỗ chết là chuyện bình thường nhất trên đời này. Thắng được quyết đấu là tiến gần Thương Thần thêm một bước, các cuộc quyết đấu này cứ luân phiên diễn ra cho đến trận minh thí bảy năm sau.”

“Đại khái qua hai năm, có một ngày giống như bao ngày huấn luyện khác, ta đi giết những tên dân cấp thấp phạm tội. Bọn họ đều bị trói tay chân, bị bịt miệng không thể phát ra âm thanh gì, ngày đó có người miệng chưa bịt kín, lúc ta đi đến trước mặt gã thì miếng vải bịt miệng rơi ra.”

“Gã hoảng loạn nhìn ta, ngày đó ánh mặt trời rất tốt, từ trên trời cao chiếu thẳng xuống sân hành quyết, trong ánh nắng trôi nổi rất nhiều bụi bặm. Gã như nhận mệnh, run rẩy nói với ta – đại nhân… Hôm nay thời tiết thật tốt… Ngài xuống tay nhẹ thôi.”

Khoé môi Đoạn Tư khẽ cong lên trong nắng sớm, như nhớ lại tình cảnh người kia nói năng lộn xộn, chậm rãi nói: “Khi đó ta thoáng nhìn trời, ánh mặt trời chói chang, lá cây bị gió thổi lay động xào xạc, đúng là thời tiết tốt thật. Ta như bừng tỉnh từ trong cơn ác mộng dài, sợ đến phát run. Ta nghĩ ta đang làm gì vậy? Vì sao ta phải giết người này? Người này vì sao phải bị ta giết? Chúng ta giết người người như vậy, bọn họ thật sự phạm tội sao? Vì sao… Vì sao trước nay ta đều không ý thức được những vấn đề này?”

“Đây là người cùng sống trên đời này giống ta, gã cũng thích thời tiết tốt, chỉ cần nghĩ đến phải vung tay giết hắn thì ta đã mệt mỏi rồi.”

Đoạn Tư nhẹ hít một hơi, cười nhạt nói: “Trong một khắc kia, ta đột nhiên ý thức được, ta đang biến thành một con quái vật. Dù cuối cùng ta không chết dưới tay đồng kỳ, nhưng sống sót mà biến thành quái vật thì còn ý nghĩa gì nữa?”

Cõi lòng hắn đầy rẫy ác ý và vẩn đục, hắn đang bị thuần hoá để mất khối óc và trái tim, đánh mất lý trí và lương tâm – biến thành quái vật, biến thành vũ khí, chỉ cần bước thêm một bước sẽ vạn kiếp bất phục.

Hắn đã tỉnh ngộ giữa bờ vực thẳm.

Hạ Tư Mộ im lặng trong chốc lát, hỏi: “Vậy sau đó cái người nói chuyện với ngươi thế nào?”

Trên mặt Đoạn Tư không hề có chút gian nan nào, thậm chí còn cười chừ.

“Ta vẫn giết gã, nhóm giáo đầu đứng đằng sau ta, ta không giết gã thì người chết sẽ là ta. Sau gã còn có 83 người như vậy chết trong tay ta. Về sau ta bắt đầu chấp hành nhiệm vụ, giúp vương đình Đan Chi làm việc, chuyện biết được càng nhiều, nợ máu trong tay cũng càng tăng thêm.”

Khi đã tỉnh táo, nỗi sợ hãi giống như dòi bọ bám vào tận xương.

Hắn nhận ra mình đang sống trong địa ngục, còn bị một đám người cho rằng đang sống trên thiên đường vây quanh, không cách nào chạy thoát.

Điều hoang đường chính là, chỉ có hắn cho rằng đó là địa ngục.

Có một đoạn thời gian hắn cảm thấy mình muốn phát điên lên, nếu những giáo lý mà Thiên Tri Hiểu dạy cho hắn đều là giả, vậy làm sao hắn xác định được tứ thư ngũ kinh mà hắn đọc lúc có có phải thật không? Rốt cuộc hắn đang sống trong một thế giới như thế nào? Cái gì là thật cái gì là giả, đâu mới là đạo lý mà hắn nên làm theo?

Hắn chỉ mới mười tuổi, không biết mình sẽ biến thành cái gì, thế nhưng hắn biết mình đang bị dị hoá, hắn bắt đầu trở nên thích thú với việc giết chóc, trở nên khát vọng bạo lực, miệt thị sinh mệnh. Nhưng hắn không biết làm sao mới có thể trở lại làm người.

Những bài thơ ca văn chương mà hắn từng thọc thuộc, lúc học thuộc những câu chữ đó, hắn hoàn toàn không hiểu nó nghĩ là gì, lúc này lại bật ra từ trong ký ức sâu thẳm, cùng với sự thô bạo được dạy dỗ bởi Thiên Tri Hiểu xâu xé nhau.

Trong sự xâu xé ấy, hắn cực khổ chắp vá lại bộ dáng mà hắn cho rằng thế giới này nên có.

Đánh gãy những phần xương cốt vặn vẹo, cắt đi phần da thịt thối rữa, sau đó vẫn giả vờ khom lưng mà dị dạng. Giả vờ lạnh lùng, cuồng tín và hết lòng tin theo hơn bất luận kẻ nào, như vậy mới có thể lừa gạt sư phụ và đồng môn của hắn.

Hắn trói chặt con dã thú dưới đáy lòng, hết lần này đến lần khác nhắc nhở chính mình, phải tỉnh táo, tỉnh táo, ngươi không thể biến thành quái vật.

Một ngày nào đó ngươi sẽ quay về với ánh mặt trời, lấy lại tên của mình, sống một cách đường đường chính chính.

Bảy năm, hai ngàn năm trăm năm mươi sáu ngày đêm.

“Lúc rời khỏi Thiên Tri Hiểu ta đã thề, một ngày nào đó ta sẽ giành lại mười bảy châu, kết thúc những ngày tháng hoang đường ở bờ Bắc.”

Hạ Tư Mộ buông chén trà trong tay xuống, nàng ngồi ở đầu giường Đoạn Tư, duỗi tay mơn trớn những vết thương cũ nông sâu khác nhau của hắn, rồi lại giương mắt nhìn về phía hắn.

Trong đôi mắt điềm tĩnh thản nhiên, sâu không thấy đáy của thiếu niên đột nhiên ánh lên tia sáng, có thể nhìn thấy một chút đáy dưới vực sâu thẳm.

Hạ Tư Hộ nghĩ, có lẽ hắn muốn cởi bò dây thừng trói trên tay những người Hán đó, gỡ miếng vải bố bịt miệng bọn họ, để cho bọn họ đứng lên sống dưới ánh mặt trời. Muốn sau này sẽ không có bất kỳ ai bị xem như súc vật mà gi.ết chết nữa.

Có lẽ hắn cũng không muốn có ai giống hắn, giống Thập ngũ, suýt nữa thì đánh mất chính bản thân mình trong lời nói dối và giết chóc.

Hắn cứu mười bảy châu bị lãng quên, cũng giống như muốn cứu Thập Thất của Thiên Tri Hiểu nhiều năm về trước vậy.

Thời gian trôi nhanh như bóng câu qua cửa sổ, hắn đã vẫy vùng chìm nổi trong nước bao phen.

Trong mắt Hạ Tư Mộ không có bao nhiêu thương hại, chỉ bình tĩnh: “Vậy ngươi có thành công không? Giờ ngươi không phải vũ khí, ngươi là người sao?”

Lông mi Đoạn Tư run lên, con người vẫn luôn tự thuật một cách chắc chắn bỗng dưng xuất hiện một tia không xác định hiếm thấy, hắn cười nói: “Hẳn là người. Chỉ là, lớn lên không bình thường chút thôi.”

Hạ Tư Mộ nhìn chăm chăm vào đôi mắt hắn, nàng đột nhiên cười rộ lên, không nhẹ không nặng mà vỗ vỗ khuôn mặt hắn. Đoạn Tư bị đụng tới vết thương trên mặt, “A” một tiếng, liền nghe thấy Hạ Tư Mộ nói: “Ngươi tự xem mình là một món đồ mà đánh đánh gõ gõ, chắp vá để lớn lên, nhiều năm như vậy, đắm mình trong vũng lầy bất kham, không lệch lạc mới là lạ.”

Đoạn Tư ngẩn người, trầm thấp cười nói: “Đúng không…”

“Cái gì là bình thường, cái gì là không bình thường? Tiểu tướng quân, tiểu hồ ly, người kết chú của ta, ngươi sống thật tốt, trải qua một kiếp trên đời này, hoàn thành tâm nguyện của ngươi, sau đó không vướng bận mà chết đi, đây chính là cuộc sống bình thường nhất.”

Đoạn Tư trầm mặc một lát, hắn tới gần Hạ Tư Mộ, ló đầu ra khỏi bóng rèm giường, để cho ánh mặt trời chiếu rọi khuôn mặt hắn.

Có lẽ là do ánh mặt trời chói mắt, đôi mắt hắn hơi nheo lại, bao phủ bởi một lớp nước mỏng.

Hắn nhẹ nhàng hỏi: “Ngươi đang an ủi ta sao?”

“Không, ta không muốn an ủi ngươi, thậm chí còn không thương hại. Tiểu tướng quân, ta thấy nhiều cuộc đời bi thảm trên sách quỷ rồi, ngươi còn chẳng thấm vào đâu. Cho nên ngươi cho thể tin tưởng, lời ta nói chính là thật.” Hạ Tư Mộ trấn tĩnh mà kiên định.

Đoạn Tư nhìn Hạ Tư Mộ một lúc, trong nháy mắt, hắn phảng phất trông thấy những năm tháng dài đẵng đẵng phía sau nàng, những ngày tháng tràn ngập thống khổ kéo dài miên man. Hắn đột nhiên cười rộ lên, mi mắt cong cong, sáng như biển sao.

Hắn vươn tay nắm lấy tay áo nàng, lắc lắc tay áo giống như mỗi lần hắn cầu xin khoan dung, nói: “Cảm ơn ngươi, Tư Mộ.”

Hạ Tư Mộ tạm thời xem nhẹ hành động buồn nôn của hắn, nhướn mày lặp lại lời nói: “Tư Mộ?”

“Điện hạ, ta có thể gọi ngươi là Tư Mộ không?”

“Ta lớn hơn ngươi gần 400 tuổi đấy, ta khuyên ngươi nên suy nghĩ kỹ trước khi nói.”

“Ta cực kỳ thích…” Đoạn Tư chợt ngừng lại.

Hạ Tư Mộ hỏi: “Thích cái gì?”

Hắn cười rất đẹp, dáng vẻ như một chàng thiếu niên mắt ngọc mày ngài.

“Thích tên của ngươi. Ta cầu nguyện ngươi, đổi một lần ngũ cảm cho ngươi, xin ngươi cho phép ta gọi ngươi là Tư Mộ.”