Bạch Nhật Đề Đăng

Chương 40: Lão gia



Edit: Ys

Lão thần Mạch Tử áp thằng nhóc đồ hoa trên mặt đất lại, nói với Đoạn Tư: “Từ phía Nam tới? Phía Nam không ai quản à, con quỷ mới như ngươi ngay cả 32 Kim Bích Pháp cũng không biết.”

Mạch Tử vừa cùng Đoạn Tư đi trên phố, vừa giải thích cho hắn. Hắn ta nói 32 Kim Bích Pháp do Quỷ Vương đời trước và các vị quỷ điện chủ định ra, khắc vào một bức tường vàng trên vương cung của đô thành Ngọc Chu thành, bởi vậy nên nó có cái tên đó. Nhưng không biết đã xảy ra biến cố gì mà lúc ấy Kim Bích Pháp không thể thi hành được, phải tạm thời gác lại.

Đến khi Quỷ Vương hiện tại đăng cơ, chuyện đầu tiên chính là mạnh mẽ vang dội thi hành Kim Bích Pháp. Bản thân Quỷ Vương lúc bình định đã gặp thần giết thần, gặp phật giết phật, đảo lộn Quỷ Vực, lúc thi hành Kim Bích Pháp lại tiêu diệt hết đám quỷ điện bằng mặt không bằng lòng, không phục pháp điều, pháp điều này mới xem như được thi hành triệt để.

Tuy nói pháp điều này có phần hạn chế, nhưng cũng có vài chỗ tốt. Gần trăm năm nay mấy tu sĩ đứng đắn không bắt được nhiều quỷ lắm, bọn họ cũng hiểu bên trong quỷ giới có nội luật nghiêm ngặt, làm ra chuyện gì quá đáng đều bị xử tội từ lâu rồi. Những con quỷ khác bình thường tìm đồ ăn cũng không thể ép chúng quá mức. Giống như tiên môn chính thống Tinh Khanh Cung kia, bắt được quỷ đều trực tiếp đưa đến Ngọc Chu Thành cho Quỷ Vương xử lý. Vậy cũng khá tốt, để người mình tự quản chuyện của mình.

“Tính ra thì quỷ điện chết trong tay Vương Thượng không mười cũng phải tám, tính tình Vương Thượng rất kém, với cái tư thế khi áp dụng Kim Bích Pháp kia thì loại chuyện như giết hết tất cả quỷ cũng có thể làm ra được ấy chứ.” Mạch Tử thở dài một tiếng, dặn dò: “Tình huống này của ngươi nếu như bị Vương Thượng biết, điện chủ đại nhân của điện mà ngươi ở sẽ gặp hoạ đấy, nói không chừng ngươi cũng bị tiêu diệt.”

Dưới lớp mạng sa đen, đôi mắt Đoạn Tư ánh lên ý cười, ôm kiếm hứng thú lắng nghe.

“Như vậy đi, nếu đã gặp thì xem như có duyên. Tất nhiên ta sẽ không nói tình huống của ngươi ra ngoài, còn có thể tỉ mỉ dạy ngươi pháp điều, ngươi cho ta mượn linh kiếm của ngươi chơi mấy ngày được không?” Mạch Tử nhón chân vỗ vỗ cánh tay Đoạn Tư, cuối cùng cũng nói vào chủ đề chính.

Tuy Mạch Tử nói là “mượn”, nhưng linh kiếm này mà cho đi sợ là không có ngày quay về, thế nhưng Đoạn Tư vẫn đưa kiếm cho Mạch Tử, thong dong nói: “Ngươi thử một chút.”

Mạch Tử sáng mắt nắm lấy chuôi kiếm, vừa đụng vào chuôi kiếm đã sáng lên, hắn ta kêu lên sợ hãi rồi thu tay về.

“Đây là linh kiếm, có đưa ra thì nó cũng không nhận ngươi là chủ. Quỷ như ngươi không thể chạm vào nó.”

Mạch Tử thầm nói vậy ngươi làm sao chạm vào được.

Hắn ta hậm hực đánh giá Đoạn Tư, thấy túi thơm trong tay Đoạn Tư, cảm thấy con quỷ mới này càng kỳ lạ hơn, quỷ không ngửi được mùi hương, vậy mà còn mang túi thơm bên người?

Đoạn Tư thấy hắn ta nhìn túi thơm trên cổ tay mình, hiểu ra mà nói: “Có cô nương thích mùi hương này nên bảo ra đến cửa hàng hương liệu mua cho nàng một túi thơm tương tự.”

Mạch Tử vừa nghe đã hiểu ra, cười hì hì chế nhạo: “Ngươi thích một cô nương sống?”

Đoạn Tư còn chưa trả lời, Mạch Tử đã bày ra biểu cảm tang thương như người từng trải, xua xua tay nói: “Quỷ mới luôn quên mất mình là quỷ, động tì.nh với người sống cũng là chuyện thường, về lâu dài sẽ ổn thôi. Ta khuyên ngươi đừng trao quá nhiều tình cảm, hại người hại mình đó.”

Câu nói phát ra từ miệng một đứa trẻ mười tuổi phảng phất như lời của một vị trưởng giả nếm trải hồng trần, thật sự là quá kỳ quái. Mạch Tử rõ là nói chuyện phiếm không dừng được mồm nên tìm một chủ đề mới nói tiếp.

“Một người có thể sống bao lâu? Hiện giờ ngươi thấy nàng trẻ trung xinh đẹp, chớp mắt một cái nàng sẽ mập ra, lưng còng eo cong, tóc bạc răng long thì ngươi còn có thể bịt mũi nói thích nàng không? Cứ cho là ngươi chung tình không thay lòng đổi dạ đi, chớp mắt cái nữa là nàng lại hoá thành tro bụi. Cả một đời của người phàm đối với quỷ như chúng ta chỉ là một cái chớp mắt thôi, giữ không được.” Mạch Tử rung đùi đắc ý, nói lời thấm thía.

Con quỷ mới nhẹ bước bên cạnh nghe xong lời này dường như hơi khựng lại bước chân, Mạch Tử cho rằng mình đã chỉ điểm cho hắn một vấn đề lớn, càng thêm hăng say.

“Nói đến cô nương bị ngươi thích đi, người ta sẽ rất khổ sở đó. Ngươi muốn thấy nàng bằng cách nào, nhập vào con người sao? Pháp lực của ngươi đủ mạnh để hiện chân thân sao? Ngươi không có cách nào quang mình chính đại ở bên nàng, nàng sẽ bị chỉ chỉ trỏ trỏ cả đời, tiểu tử à, ngươi phải nghĩ cho kỹ.”

Đoạn Tư cười ra tiếng, không nghĩ ngợi gì mà nói: “Nghĩ rất kỹ rồi, tiếp tục sống đúng là vô vị.”

“Này, ngươi chết rồi, sống có thú vị hay không thì liên quan gì đến ngươi.”

Mạch Tử cảm thấy tư tưởng của con quỷ mới này rất có vấn đề, tương lai nhất định sẽ vô cùng lận đận trong Quỷ giới hỗn loạn này. Xuất phát từ chút lòng thương hại, hắn ta liền chọn ra mấy pháp điều quan trọng giảng cho Đoạn Tư.

Hai người vừa đi vừa nói, đi mãi rồi rẽ vào một con hẻm nhỏ yên ắng, chỉ nghe thấy một giọng nữ vang lên: “Ồ, mới đó đã làm quen với quỷ rồi à?”

Mạch Tử nhìn về hướng phát ra âm thanh, trông thấy một nữ nhân mỹ lệ mặc chiếc váy khúc cư cổ xưa xinh đẹp lộng lẫy, đầu cài đầy hoa tiểu thương lan(*) đứng ở cuối con hẻm. Nàng đảo mắt qua Đoạn Tư và Mạch Tử, vươn tay ra hỏi: “Túi thơm của ta đâu?”

Hoa tiểu thương lan

Bên mình gọi là hoa lan Nam Phi (Freesia)Ý nghĩa Hoa Lan Nam Phi - Tìm hiểu loài hoa được trồng từ củ

Đoạn Tư bước lên phía trước đặt túi thơm vào lòng bàn tay nàng, nói: “Ngươi ngửi xem có đúng không.”

Nữ nhân đưa lên mũi tinh tế ngửi thử, cười nói: “Đúng là mùi hương trên người ngươi.”

Mạch Tử giật mình nhìn cảnh này, thầm nghĩ giờ là ban ngày trời nắng, giờ cũng không phải âm sát, sao nữ nhân này lại thấy bọn họ được? Nữ nhân này là người hay quỷ? Chẳng lẽ là tu sĩ?

Con quỷ mới này không chỉ thích người sống, mà còn thích tu sĩ? Hợp lại thì không phải là lão hổ thu Võ Tòng về làm ma cọp nữa, mà là trực tiếp thích Võ Tòng! Khẩu vị đủ nặng. Hắn ta còn tưởng chỉ có Quỷ Vương điện hạ đời trước mới có khẩu vị không giống bình thường thôi chứ.

Mạch Tử thấy Đoạn Tư phẩy tay cáo biệt hắn ta thì cứng đờ giơ tay lên vẫy vẫy, suy nghĩ dồn dập nảy ra trong lòng, cuối cùng hoá thành một câu: “Thôi, dù sao cũng là cô nương xinh đẹp thế kia, cũng không phải không thể hiểu được.”

Nếu có một ngày hắn ta biết nữ nhân gặp được hôm nay không phải tu sĩ mà là Quỷ Vương điện hạ mà hắn ta kính sợ, e là hắn ta sẽ ghi ngày này vào sổ tay rồi ăn mừng như ngày sinh nhật và ngày giỗ.

Xuyên qua mạng sa đen, Đoạn Tư nhìn Hạ Tư Mộ bên cạnh, tiểu thương lan trên đầu nàng xếp thành từng lớp từng lớp, theo bước chân của nàng nhẹ nhàng lay động, nàng đi đến đâu là người qua đường lại ngoảnh mặt nhìn đến đó, nghĩ nàng giống như một cái lư huân hương đang đi bộ.

Nàng cũng không ngại đứng lại.

“Quỷ ngươi vừa thấy là Kỵ quỷ, đó là quỷ trẻ con, đều là trẻ con dưới mười tuổi sau khi chết đi biến thành. Hiện giờ đã chết mấy trăm năm, tâm trí sớm đã không còn là trẻ con nữa, nhưng bề ngoài vẫn là một đứa con nít.”

Hạ Tư Mộ không biết muốn đi đâu, chỉ chậm rãi bước về phía trước, Đoạn Tư liền đi theo bên cạnh nàng.

“Trẻ con cũng có chấp niệm rồi hoá thành quỷ sao?”

“Có, bọn họ hơn phân nửa là bị hành hạ đến chết. Vừa rồi có phải hắn ta hỏi xin ngươi món đồ gì không?”

“Hắn ta muốn kiếm Phá Vọng của ta.”

“Vậy là đúng rồi. Sinh thời Kỵ quỷ chưa sống được bao lâu, cho nên ham m.uốn tất cả mọi thứ, cái gì cũng muốn, có được rồi thì chẳng bao lâu sẽ hết hứng thú, mãi mãi truy tìm dụ.c vọng tiếp theo.”

Dừng một chút, Hạ Tư Mộ nhẹ giọng cười: “Cho nên bọn họ dễ bị kích động nhất, không suy xét hậu quả, ếch ngồi đáy giếng, là một công cụ không có trí nhớ lâu dài.”

Đoạn Tư nghe ra được ý tứ trong lời nàng liền hỏi: “Vậy trước đó ở phủ thành Sóc Châu, kẻ muốn đưa ngươi vào chỗ chết là Kỵ quỷ?”

“Ở Mị quỷ điện có một tên là Phương Xương, người tình của hắn ta muốn ăn Trầm Anh, bị ta bắt được phán cho tội chết. Hắn ta ghi hận trong lòng nên vẫn luôn âm thầm đi theo ta, ta cảm nhận được nhưng cũng lười quan tâm hắn ta. Ai ngờ hắn ta có quan hệ tốt với Kỵ quỷ điện chủ, phát hiện pháp lực của ta biến mất nên chạy đến khuyên Kỵ quỷ điện chủ diệt ta, cái tên không có đầu óc kia vậy mà lại bị hắn ta thuyết phục. Vội vàng sắp đặt ra một màn vụng về, lại còn che che giấu giấu sợ ta phát hiện ra là nó.”

Hạ Tư Mộ thở dài một tiếng, mười ngón tay đan vào nhau duỗi người: “Cả một đám ai nấy cũng tranh giành trở thành tro bón cho hoa viên ở vương cung của ta. Kỵ quỷ điện chủ có lòng muốn chủ động tiêu diệt ta, chắc là đã làm ra vài chuyện không thể để ai biết sau lưng ta rồi.”

Bọn họ vừa nói chuyện đã đi tới trước cửa một gia đình giàu có, trên tấm biển của phủ đệ viết một hàng dài chữ Hồ Khế, hai bức tượng thần thú Hoả Minh của người Hồ Khế đứng trước ngưỡng cửa rộng lớn, cực kỳ khí phách.

Chiếc xe ngựa bọc tơ lụa màu vàng dừng cách đó không xa, một nam nhân chừng bốn mươi tuổi khoác áo khoác lông cáo bước xuống xe ngựa, thân hình ông ta cao lớn vạm vỡ, vừa nhìn quần áo đã biết là vô cùng giàu có. Tuy dáng người không tốt lắm nhưng cũng có vài phần khí chất và uy nghiêm của một quý tộc, mắt nhìn thẳng đi về phía cửa.

Hạ Tư Mộ và Đoạn Tư đi qua cửa nhà này, vừa đi xuyên qua đã nghe thấy âm thanh leng keng leng keng truyền đến từ trên người lão gia quý tộc Hồ Khế. Đoạn Tư quay đầu lại nhìn, thấy bên hông lão gia có treo một chuỗi lục lạc màu đồng cổ, đang rung lên một cách kỳ lạ.

Hắn vừa ngước mắt lên thì bắt gặp ánh mắt của quý tộc người Hồ Khế, ánh mắt của quý tộc người Hồ Khế sáng quắc, như suy tư gì đó mà lại ngầm có ý vui sướng, tựa như muốn xuyên qua cái mũ mạng nhìn thấy chân dung hắn.

Đoạn Tư nói: “Ông ta có thể thấy ta.”

Hạ Tư Mộ không quay đầu lại, hờ hững nói: “Xem ra đúng là vậy.”

Đoạn Tư im lặng chớp mắt một cái, đột nhiên vén mạng sa đen lên, gật đầu hỏi thăm lão gia người Hồ Khế, sau đó không màng đến biểu cảm kinh ngạc của lão gia kia, buông mạng sa đen xuống từ từ quay đầu nhìn Hạ Tư Mộ.

“… Ngươi đang làm gì?”

“Không phải ngươi muốn khiến cho ông ta chú ý sao?” Đoạn Tư chớp chớp mắt, cười nói: “Ta thấy tấm biển bên trên viết phủ đệ của Y Lí Nhĩ, người vừa rồi là lão gia Y Lí Nhĩ nổi tiếng nhất trong Phủ Kiến thành?”

Dòng dõi Y Lí Nhĩ có một nhánh có quan hệ huyết thống với vương đình Đan Chi, thế nhưng quan hệ huyết thống không quá gần gũi nên bọn họ không có tư cách ở lại Thượng Kinh, bị phong tới Phủ Kiến thành. Vốn dĩ một gia tộc bình dân như họ không có của cải gì, nhưng sau khi tới Phủ Kiến thành, không biết sao bọn họ là gặp được vận may, mua một ngọn núi liền phát hiện trên đó có mỏ vàng, tài nguyên tức khắc cuồn cuộn ập đến. Đồng thời con trai lớn và con trai nhỏ của Y Lí Nhĩ lão gia cũng được đề bạt làm quan lớn ở Thượng Kinh, có thể nói là quan vận hanh thông.

Tóm lại, hiện giờ nhà Y Lí Nhĩ ở Phủ Kiến thành, chỉ có hai chữ “Hiển hách”, ông ta thậm chí còn dựa vào vinh quang của mấy đứa con trai, mượn thánh vật Thương Ngôn Kinh của Đan Chi về Phủ Kiến thành cung phụng. Nơi cung phụng là ở một toà tháp lưu li trong phủ của Y Lí Nhĩ, thần thần bí bí, người ngoài chỉ có thể ở ngoài tháp bái lạy, nhưng những người đã lạy thánh vật, sau khi trở về đều sẽ gặp vận may. Trong khoảng thời gian ngắn, những nhân vật có tiếng tăm đến bái phỏng phủ Y Lí Nhĩ muốn vỡ cả bậc cửa, hiện giờ đây chính là gia môn chạm đến là bỏng tay nhất ở U Châu.

Đoạn Tư cười nói: “Không phải ngươi tới để bái lạy thánh vật Hồ Khế đó chứ?”

Hạ Tư Mộ khinh thường khẽ cười, nói: “Bái lạy thánh vật? Sao ta không tự bái chính mình. Nếu ngươi thích giải đố, vậy không ngại đoán thử xem, vì sao ông ta lại có vận may như vậy.”

Đoạn Tư suy nghĩ trong chốc lát, nói: “Trước kia ta có nghe nói về việc nuôi tiểu quỷ, một số người sẽ phụng dưỡng quỷ để đổi lấy danh tiếng và vận may. Y Lí Nhĩ này… Chẳng lẽ là phụng dưỡng Kỵ quỷ điện chủ?”

Hạ Tư Mộ ngước mắt nhìn hắn một lát, sờ sờ gáy hắn cười nói: “Sau này ta nhất định phải thu thập cái đầu lâu nhỏ thông minh này của ngươi.”

Đoạn Tư nghĩ, cách nàng thể hiện sự tán thưởng thật độc đáo.