Bạch Nhật Đề Đăng

Chương 45: Lộ Đạt



Edit: Ys

Dừng một chút, Đoạn Tư bổ sung thêm: “Hơn nữa, lúc không ở bên cạnh ngươi, ta đã không biết tự lượng sức mình mà lo lắng cho ngươi rất nhiều.”

Mắt Hạ Tư Mộ loé lên, nàng đến gần Đoạn Tư, nhìn vào hai tròng mắt hắn, gằn từng chữ một: “Ngươi cũng biết, đây là không biết tự lượng sức mình.”

Con người đúng thật là mong manh dễ vỡ, nhưng nàng chỉ trải nghiệm cuộc sống của con người trong khoảng thời gian ngắn ngủi mà thôi. Tốt nhất hắn nên hiểu, hắn mới là người sống yếu ớt.

Chuyện hắn mạo phạm nàng, nàng vẫn còn nhớ kỹ.

Lộ Đạt ở nơi xa nói: “Hai vị, quấy rầy một chút, có thể lại đây nói chuyện không?”

Hạ Tư Mộ xoay người đi đến, Đoạn Tư lập tức đi theo nàng tới bên cạnh Lộ Đạt và Y Lí Nhĩ.

Tầm mắt Lộ Đạt chuyến hướng sang phụ thân hắn ta, phụ thân hắn ta ăn mặc lộng lẫy, đẹp đẽ như ngọc nhưng mặt lại không còn chút huyết sắc, đang đứng trong hoa viên đầy rẫy tro tàn, tựa như có cái gì đã sụp đổ theo tháp lưu li rồi.

Hắn ta kéo cổ tay phụ thân, bình tĩnh hỏi: “A gia, ngoại trừ đại ca và con, những anh chị em khác của con, vì sao chưa từng có ai sống đến khi thành niên?”

Quá thông minh đôi khi không phải chuyện tốt.

Y Lí Nhĩ hắng giọng, có chút hoảng loạn nói: “Chỉ là… sinh bệnh…”

Đến lúc này mà ông ta vẫn muốn che giấu đứa con trai mà ông ta lấy làm tự hào trước mặt bằng những lời lẽ khập khễnh.

Lộ Đạt dường như không hề hy vọng lấy được đáp án từ trên người Y Lí Nhĩ, hắn ta chuyển mắt sang Hạ Tư Mộ, nói: “Ngài có thể nói với ta không?”

Hạ Tư Mộ nhìn về phía lão gia già nua đáng thương, hờ hững nói: “Người muốn cung phụng Kỵ quỷ phải định kỳ lấy huyết mạch để nuôi, duy trì mối liên hệ giữa mình và Kỵ quỷ.”

Lộ Đạt im lặng một lúc, trên mặt xuất hiện sự phẫn nộ mà thống khổ hiếm thấy, hắn ta nới với Y Lí Nhĩ: “Người hiến bọn họ cho Kỵ quỷ, đổi lấy thanh danh của người, đại ca và con thì có ích lợi gì?”

Y Lí Nhĩ mở to đôi mắt không nói nên lời, chòm râu của ông ta run rẩy như muốn mở miệng rồi lại không thể lên tiếng.

“Thánh vật mà người hỏi con đâu rồi?”

Thấy Y Lí Nhĩ vẫn không trả lời, Lộ Đạt lại nhìn về phía Hạ Tư Mộ.

Hạ Tư Mộ nói: “Đưa cho Kỵ quỷ điện chủ kia, giúp nó tránh né triệu danh lệnh của ta.”

Lộ Đạt rũ mắt rồi ngước lên, nhìn vào mắt Y Lí Nhĩ: “A gia, là như vậy sao?”

Y Lí Nhĩ cắn chặt răng, đột nhiên hất tay Lộ Đạt ra, khuôn mặt vốn đang tái nhợt của ông ta vì kích động mà đỏ lên, ông ta phẫn nộ giơ tay chỉ vào Lộ Đạt nói: “Ta là a gia của con! Tất cả những gì ta làm là vì ai? Đây đều là vì ai! Chúng ta bị khinh thường khắp nơi trong vương đình, bị đuổi tới toà thành nhỏ thế này, một chút của cải cũng không có. Nếu không phải ta giao dịch với Kỵ quỷ, gia tộc chúng ta sao có thể Đông Sơn tái khởi? Con với anh con sao có thể tới Thượng kinh làm quan? Con cho rằng con vô tội nên bây giờ tới chất vấn ta sao!”

Lộ Đạt nghiêm túc nhìn phụ thân hắn ta, chậm rãi nói từng câu từng chữ: “A gia, Đông Sơn tái khởi là nguyện vọng của người, không phải con, càng không phải bọn họ. Nếu a gia đã phản bội Thương Thần, con nên tự nhận lỗi mà từ quan, rời khỏi vương đình.”

Y Lí Nhĩ nghe vậy lập tức vội vã, cất bước đi tới giáng cho Lộ Đạt một bạt tai, Lộ Đạt cũng không né tránh, bị nhẫn đá quý trên tay Y Lí Nhĩ cào ra một vết rách máu chảy đầm đìa.

“Con nói bậy bạ gì đó… Từ quan? Con, con muốn cho đám anh chị em của mình chết vô ích sao? Con muốn tức chết ta sao? Con làm Kỵ quỷ điện chủ… Con còn giúp bọn họ, nếu Kỵ quỷ điện chủ trở mặt, đại ca con phải làm sao bây giờ? Ta làm sao bây giờ?”

“Con sẽ bảo vệ mọi người.”

Nói qua nói lại một hồi, hai cha con này rõ là ông nói gà bà nói vịt, mỗi người nói một kiểu, ngay lúc Y Lí Nhĩ tức giận nói không nên lời, Đoạn Tư chen vào.

Hắn phát huy tuyệt học đánh Thái Cực của mình, nói: “Chủ nhân của ta hẳn là có thể tìm được Kỵ quỷ điện chủ nhanh thôi, nó rời thành tro cũng không xa, lão gia Y Lí Nhĩ không cần lo lắng nó trở mặt. Ông nói Lộ Đạt có được tất cả như hôm nay đều dựa vào giao dịch giữa ông và quỷ, ta cảm thấy cũng chưa chắc, lúc trước vì sao Kỵ quỷ điện chủ lại lựa chọn ông? Chỉ e là nó phát hiện ra con trai ông có thể chất đặc thù trời sinh, trong tương lai có lẽ có thể trở thành tư tế của Đan Chi.”

Dùng chiêu thức Thái Cực mỗi bên bù một chút, Đoạn Tư vì để chứng thực mà quay đầu nhìn về phía Hạ Tư Mộ, nói: “Điện hạ, ngươi nói xem ta nói có đúng không?”

Hạ Tư Mộ khẽ cười một tiếng, không thèm nhìn Đoạn Tư, chỉ hỏi Lộ Đạt: “Không còn vấn đề nào khác? Vậy ta đi nghỉ ngơi, xảy ra chuyện này cả đêm, ta buồn ngủ quá.”

Dứt lời, nàng quay đầu, mắt nhìn thẳng, lướt qua người Đoạn Tư, giống như không hề nhìn thấy Đoạn Tư, Đoạn Tư cũng không nói lời nào, chỉ vui sướng đi theo nàng.

Lộ Đạt nhìn theo bóng lưng bọn họ rời đi, sau đó nhìn về phía phụ nhân vừa kinh hoàng mà lại bi phẫn của hắn ta, nói: “A gia, chúng ta cần nói chuyện.”

Đoạn Tư quay đầu lại nhìn bọn họ một cái. Thầm nghĩ Lộ Đạt sẽ không có được sự hối hận và lời xin lỗi mà hắn ta cần, Y Lí Nhĩ cũng sẽ không có được tiếng cảm ơn mà ông ta muốn.

Giữa cha con, huyết mạch tương liên, ân trọng như núi, nhưng trong lòng lại có khoảng trống, mưu cầu khác nhau, có gì để nói chứ.

Chuyện lớn nhất của Phủ Kiến thành trong năm nay chính là nhà lão gia Y Lí Nhĩ xảy ra hoả hoạn, cả hoa viên và toà tháp lưu li tiếng tăm lững lẫy đều bị thiêu huỷ trong một đêm, thánh vật cung phụng cũng mất tích. Đối với người luôn có vận khí tốt như lão gia Y Lí Nhĩ mà nói thì đây có lẽ là chuyện xui xẻo nhất trong đời.

Người dân cả thành nghị luận sôi nổi, có tiếc hận cũng có vui sướng khi người khác gặp hoạ. Kẻ vui sướng khi người gặp hoạ còn nói đám phu nhân nhà ông ta tính tình kém, người hầu trong nhà bị đánh chết không biết bao nhiêu người, đây đúng là báo ứng.

Y Lí Nhĩ và Lộ Đạt thức trắng đêm nói chuyện, mãi đến giữa trưa ngày hôm sau mới kết thúc cuộc trò chuyện. Không ai biết bọn họ đã nói gì, chỉ biết Lộ Đạt không nhắc lại chuyện từ quan nữa, Y Lí Nhĩ cũng đề nghị giao mỏ vàng cho vương đình, còn bản thân sẽ đến Thượng Kinh cung phụng Thương Thần.

Đoạn Tư và Lộ Đạt đứng trong đình viện, nhìn bọn người hầu bận rộn quét tước thu dọn sân, Đoạn Tư cười nói: “Thiếu tư tế đại nhân, nội bộ mâu thuẫn, cục diện này đúng là việc mà năm đó đại tư tế và sư phụ ta lo lắng nhất.”

Y Lí Nhĩ thân là quý tộc Hồ Khế lại vứt bỏ vị thần của mình mà tôn thờ quỷ người Hán, đây có lẽ không phải ngoại lệ. Mấy chục năm qua, người Hán và người Hồ Khế sống cùng nhau ở phía Bắc sông Quan, người Hán có số lượng đông hơn người Hồ Khế 300 lần, văn hoá tập tục đã tác động lớn đến người Hồ Khế. Những năm gần đây hành vi cử chỉ của người Hồ Khế ngày càng giống người Hán, ngay cả tín ngưỡng cũng bị dao động.

Hắn từng nghe sư phụ và đại tư tế đàm luận về việc này, cũng nhiều lần kín đáo phê bình tập tục người Hán trong vương đình, chỉ sợ về sau nước không thành nước, Hồ Khế cũng không ra Hồ Khế. Cho nên bọn họ rất coi trọng Thương Thần và Thương Ngôn Kinh, cho rằng đó là linh hồn của người Hồ Khế, dốc toàn bộ sức lực bảo trì sự thuần khiết, không thể bị ngoại tộc vấy bẩn.

“Suy nghĩ của ta và hai vị sư phụ của chúng ta không giống nhau.” Lộ Đạt trả lời: “Thương Thần vì sao chỉ có người Hồ Khế mới được tín ngưỡng? Thương Ngôn Kinh vì sao chỉ có người Hồ Khế mới được đọc? Người Hán cũng vậy, bá tánh khác cũng thế, hẳn đều có thể được Thương Thần che chở. Người Hồ Khế trăm năm trước và ngàn năm trước khác biệt rất lớn, người Hồ Khế sống cùng người Hán và người Hồ Khế lớn lên trên thảo nguyên cũng khác nhau rất nhiều. Nước chảy không thối(*), chung quy vẫn luôn phải thay đổi.”

Nước chảy không thối

Đoạn Tư có chút bất ngờ, Lộ Đạt thấy hắn kinh ngạc, tựa như nằm hết trong dự kiến. Hắn ta nhẹ nhàng cười nói: “Có phải ngươi rất mò tò làm sao ta nhận ra ngươi? Thật ra ta từng thấy ngươi xây lâu đài cát ở bờ biển phía sau sơn trang Thiên Tri Hiểu.”

Có một quãng thời gian hắn ta theo đại tư tế đến ở tạm tại Thiên Tri Hiểu, ban đêm khi ngồi thiền trên vách núi, lúc nào cũng thấy một thiếu niên lén chuồn ra bờ biển đắp cát. Lâu đài cát ngày nào cũng bị thuỷ triều cuốn trôi, nhưng hàng đêm thiếu niên vẫn đến đó xây lại lâu đài cát ở vị trí cũ.

Hắn ta tò mò nên từng lén quan sát thiếu niên ở cách đó không xa, trên người thiếu niên này hay chất đầy thương tích, có đôi khi bước đi cũng lảo đảo, nhưng dù vậy vẫn chưa từng dừng lại, luôn cực kỳ chuyên chú.

Bởi vì vậy mà hắn ta luôn nhớ kỹ đứa nhỏ này, khi thủ lĩnh Thiên Tri Hiểu giới thiệu đệ tử thứ mười bảy với bọn họ, hắn ta liếc mắt một cái đã nhận ra, đây là đứa bé năm đó xây lâu đài cát ở sau biển.

Thiếu niên này rốt cuộc cũng không phải cá chậu chim lồng, hắn đã bay lên thành đại bàng rồi.

Đoạn Tư ngẩn người, đoạn ký ức xa xăm nhạt nhoà trở nên rõ ràng. Hắn cười trong sáng, nói: “Không cẩn thận để ngươi thấy được.”

Không cẩn thận để ngươi thấy được Đoạn Tư bên trong trong Thập Thất.

Nhưng hắn cũng không phải Thập Thất, theo lý mà nói, khi toàn bộ đệ tử trong một kỳ chết đi, người sống sót cuối cùng mới được ban cho số thứ tự. Hắn cứu Hàn Lệnh Thu, một kỳ đệ tử còn hai người sống trên đời, trên đời này sẽ không có Thập Thất chân chính.

Đây cũng là một trong những lý do khi ấy hắn mạo hiểm lớn để giữ cho Hàn Lệnh Thu sống sót.

Lộ Đạt nói: “Tuy rằng thủ lĩnh đại nhân nói ngươi rất thành kính, nhưng ta vẫn cảm thấy ngươi không tin Thương Thần, đúng không? Ở trong mắt ngươi, chúng ta là cái gì?”

Đoạn Tư trầm mặc trong chốc lát, hỏi ngược lại: “Vậy ở trong mắt ngươi, Thương Thần là cái gì? Ngươi thật sự tin cái gọi là sức mạnh Thương Thần sao?”

“Thương Thần thật ra là một loại niềm tin. Thập Thất, ngươi cũng có niềm tin, phải biết rằng sức mạnh này mạnh mẽ vô cùng, có thể sánh ngang với tất cả các loại thần binh lợi khí trên đời, sức mạnh Thương Thần là niềm tin mà vạn người như một. Thần tiên có thật sự tồn tại hay không không quan trọng, quan trọng là chúng ta và thần ước định, loại ước định này không cần thần đáp lại. Chỉ cần người tín ngưỡng Thương Thần còn sống trên đời, Thương Thần sẽ không diệt vong.”

Đây là lần đầu tiên Đoạn Tư nghe thấy luận điệu “Thần tiên có thật sự tồn tại hay không không quan trọng” từ miệng con dân Hồ Khế, còn là phát ra từ trong miệng thiếu tư tế. Nếu sư phụ và đại tư tế nghe được, sợ là sẽ nổi trận lôi đình.

Đoạn Tư nhẹ giọng cười rộ lên: “Niềm tin mà vạn người như một… Ha ha, trong Thương Ngôn Kinh, phước lành lớn nhất của Thương Thần là để cho con cháu của người Hồ Khế vươn xa đến chân trời góc bể của thế gian. Dựa vào điều này, các ngươi huy động quân đánh về phía Nam, xâm chiếm quốc thổ của người Hán, tàn sát hơn trăm vạn người. Đây là những gì các ngươi làm vì niềm tin của mình?”

“Từ xưa đến nay chiến tranh chưa từng dừng lại, há có thể phân rõ thiện ác. Người Hán nội chiến, lúc mở mang bờ cõi tử thương bao nhiêu?”

Lộ Đạt trầm mặc trong chốc lát, quay đầu nhìn về phía Đoạn Tư: “Ta biết hai tộc chúng ta có mối thù sâu sắc, có thể hoá giải thù hận chỉ có thời gian và công bằng, đây là nguyên nhân ta muốn cải cách.”

Đoạn Tư vẫn chưa trả lời.

Đám người ồn ào lun lới quét dọn đình viện, giữa Đoạn Tư và Lộ Đạt lại chỉ có im lặng, Lộ Đạt thở dài một tiếng, hỏi: “Thập Thất, ngươi chết như thế nào? Có oan khuất gì không?”

Đoạn Tư nghe vậy thì buồn cười, hắn vốn đang im lặng, giờ phút này lại cười ha hả nói: “Sao, ta có oan khuất thì ngươi sẽ thay ta rửa sạch à? Vậy ngươi có muốn sửa lại án xử sai cho chín mươi mấy đồng kỳ chết vì ta không? Sửa lại án sai cho hàng ngàn đệ tử Thiên Tri Hiểu và nô lệ? Thương Thần không phù hộ bọn họ sao?”

Ngày Đan Chi lập quốc đã phân ra thành nhiều loại cấp bậc, Thương Thần cũng sẽ không phù hộ tất cả mọi người. Lộ Đạt cao cao tại thượng có nguyện vọng tốt đẹp, có lẽ bản thân cũng là người thiện lương, nhưng hắn ta không có năng lực thực hiện nguyện vọng.

Nguyện vọng của hắn ta sẽ chỉ trở thành thủ đoạn mới mẻ của chế độ nô dịch mà thôi.

“Sau này chúng ta sẽ là kẻ thù, là loại ngươi chết ta sống.” Đoạn Tư nói như vậy.

Lộ Đạt có chút nghi hoặc, như cảm thấy người đối diện đã chết rồi lại còn nói với hắn ta gì mà ta chết ngươi sống. Nhưng hắn ta vẫn cười cười, nói: “Trước đó chúng ta có thể làm bạn, là loại bèo nước gặp nhau.”

Đoạn Tư im lặng một lát, mỉm cười vỗ vỗ vai Lộ Đạt, nói: “Thiếu tư tế đại nhân, ta hy vọng về sau chúng ta sẽ không gặp lại. Cảm ơn năm đó ngươi đã không vạch trần ta, núi sông từ biệt, tự mình cẩn trọng.”

Cùng lúc đó ở một nơi khác, Hạ Tư Mộ ở trong phòng bình phẩm mùi trà, nàng đặt viên minh châu phát sáng lên bàn, giọng nói nam nhân trẻ tuổi quen thuộc truyền ra từ trong minh châu, nghe có chút gấp gáp.

“Lão tổ tông!”

Hạ Tư Mộ nhàn nhạt nói: “Sao rồi, phù trùng của ngươi có phản ứng?”

“Đúng vậy, nhưng mà…”

“Kỵ quỷ điện chủ trốn đi đâu?”

Nam nhân ở bên kia minh châu thở dài một tiếng, nói: “Nếu phù trùng của ta thăm dò không sai, tên kia hiện đang ở Nam Đô.”

“Nam Đô?”

“Hơn nữa… còn đang ở trong hoàng cung.”

Hạ Tư Mộ đang uống trà đột nhiên ngừng lại, nàng buông chén trà xuống cười rộ lên: “Thật thú vị. Quốc sư như ngươi thật thất trách quá, lại để quỷ vào được hoàng cung.”